Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 385: Vợ chồng Hạ lão


trướctiếp

Hạ lão từng ở trong núi Cảnh Phủ một thời gian ngắn, nhưng sau khi ở lại ghét bỏ ra vào quá phiền toái nên đã chuyển ra ngoài, hôm nay lại bởi vì tận thế một lần nữa lại chuyển vào.

Hiện tại sân nhỏ nhà họ Hạ đã trải qua cải biến hậu kỳ, ngoài trừ bề ngoài trang trí vô cùng phục cổ, nội thất thiết bị bên trong vẫn khá hiện đại, đồ điện gia dụng nên có đều có cả.

Xe vừa ngừng ở trong sân, Hạ Uyển đã cùng một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chạy ra, mà Hạ Y Huyên nhảy xuống xe trước hết vô cùng hưng phấn nhào thẳng đến:

"Mẹ! Con đã trở về!"

Thôi Cầm ôm con gái mấy tháng trời không gặp vỗ vỗ, sau đó kéo Hạ Y Huyên ra nhìn kỹ một chút, xác định con gái không chỉ không gầy, còn giống như hơi béo một chút, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Tuy thỉnh thoảng có thể nghe được tin tức con gái từ tên Tề Cảnh Huy kia, ngẫu nhiên cũng liên lạc cùng con gái, nhưng nhìn không thấy con bé chị cũng có chút lo lắng, sợ con gái tốt khoe xấu che.

Chị cũng không giống em gái chồng có tâm lớn như vậy, con gái mới hơn mười tuổi cũng không mang theo bên cạnh, còn yên tâm cho con bé một mình đi ra ngoài.

Nếu không phải lão gia tử có lệnh, chị còn thật không nỡ để con gái ra khỏi căn cứ Hoa Bắc, bên ngoài quá nguy hiểm.

"Nghe nói con ở căn cứ Hoa Nam còn chạy ra ngoài làm nhiệm vụ, không bị thương tích gì chứ?"

"Không có việc gì, mẹ không nhìn thấy con đây rất khỏe mạnh sao."

"Bên ngoài nhiều nguy hiểm lắm, lần này con trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng có chạy lung tung nữa, mẹ nói con nghe..."

Lập tức mẹ của cô lại nói muốn nói một đống lớn, Hạ Y Huyên vội vàng xen vào nói: "Mẹ, mẹ xem, kia là Dao Dao, còn có Ôn Minh, có phải dáng dấp rất giống người nhà họ Hạ chúng ta không? Bên cạnh chính là Ngữ Điệp."

Quả nhiên Thôi Cầm bị chuyển dời sự chú ý, quay đầu nhìn hai anh em con em gái chồng, gật đầu nói:

"Ừm, lớn lên rất giống người nhà họ Hạ đấy."

Hoàn hảo là giống em gái chồng, nếu như cũng giống Ôn Trác kia, nói không chừng trong lòng lão gia tử sẽ có cái gai đấy.

Hạ Uyển dẫn theo hai anh em Ôn Minh đi đến trước mặt Thôi Cầm: "Chị dâu cả, đây chính là mấy đứa con của em, Ôn Minh, Ôn Dao, còn có Ngữ Điệp."

Lại nói với mấy đứa con mình: "Đây là vợ cậu cả các con."

Mấy người gọi người, Thôi Cầm cười nói: "Quả nhiên cả đám đều lớn lên trong veo như nước, xem xét đều là những đứa trẻ ngoan bớt lo, khó trách em yên tâm về bọn chúng như vậy. Được rồi, nhanh vào trong thôi, có lẽ ba mẹ chờ sốt ruột lắm rồi."



Trong phòng khách, hai người già đang ngồi trên ghế sa lon lo lắng chờ đợi.

Hai người đều có hơn bảy mươi tuổi rồi, nhưng đôi mắt không đục ngầu như lão nhân bình thường, mặc dù hơn bảy mươi, nhưng tóc bạc mặt hồng hào, tinh thần sáng láng.

Lão gia tử trải qua gió dầm mưa mặt, đôi mắt thâm thúy sáng ngời. Ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn sạch sẽ, dáng người cao ngất ngồi ở trên ghế sa lon, hai cánh tay đặt ở đầu gối, bảo trì một loại phong độ quân nhân chỉ có mỗi ông có.

Lão phu nhân bên người tùy ý hơn rất nhiều, nhưng vẫn có thể từ trên người bà nhìn thấy sự ưu nhã lắng đọng theo thời gian. Đầu bà đầy tóc bạc được chải chỉnh tề, không có một sợi tóc rối. Trên người mặc một bộ quần áo có xinh đẹp, thỉnh thoảng khẩn trương nhìn về phía cửa cổng.

"A Nhu à, không phải đã nói đã đến cửa ra vào rồi sao, như thế nào còn chưa có vào?"

Hạ lão phu nhân vừa nhìn quanh vừa hỏi con dâu thứ đứng bên cạnh: "Đều đã qua thật lâu rồi, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ."

Trịnh Phàm Nhu trấn an nói: "Mẹ, ngài đừng nóng vội, chị dâu cả cùng dì nhỏ nhìn thấy con gái nhất định lôi kéo lải nhải một phen, một lúc sẽ vào thôi."

Hạ lão liếc qua bạn già bên người, cau mày nói ra: "Ngồi yên, gấp cái gì?"

"Tôi gấp?" Hạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Cũng không biết là ai, đêm qua lật qua lật lại ngủ không được, vẫn luôn nói không ngừng không biết hai đứa nhỏ lớn lên giống ai, còn đứng lên lấy ảnh chụp khi còn bé của A Uyển ra xem, nói không biết có phải Dao Dao giống A Uyển khi còn bé hay không, còn có..."

"Được rồi được rồi, nói hoài!"

Hạ lão tử vội vàng cắt ngang lời bạn già nói... còn nói thêm nữa, mặt mũi ông không biết đặt ở đâu!

Trịnh Phàm Nhu cố gắng nén cười, cha chồng là quyền uy trong nhà, nói một không hai, nhưng sợ nhất vẫn là mẹ chồng, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn ah.

"Ông không gấp, đợi lát nữa Dao Dao của ông đến ông đừng có hòng mà ôm! Còn có, đừng có lấy bản mặt đó ra, đợi lát nữa hù đến Dao Dao làm sao bây giờ?"

Hạ lão phu nhân trừng Hạ lão, bảo ông biểu lộ tốt một chút, đừng có hù dọa cháu ngoại trai cháu ngoại gái trong lần đầu tiên gặp mặt này.

Ngay vào lúc Hạ lão phu nhân đợi không bình tĩnh được nữa, muốn chính mình đi ra xem, cuối cùng bọn Ôn Dao cũng đi vào.

Hạ lão phu nhân vừa liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Uyển lôi kéo Ôn Dao, quả nhiên rất giống con gái khi còn bé!

Bà kích động nhịn không được đứng lên, vừa mới đi về phía trước hai bước đã bị Hạ Uyển bước nhanh đến đỡ.



Hạ Uyển vừa cẩn thận từng li từng tí đỡ Hạ lão phu nhân ngồi xuống ghế sa lon, vừa nói: "Mẹ ngài đừng nóng vội ah, ngã làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, chỉ vào bước thôi mà."

Hạ lão phu nhân khoát khoát tay, ánh mắt lần nữa phóng đến trên người Dao Dao: "Đây là Dao Dao à, mau tới đây, để bà ngoại nhìn cháu thật kỹ."

Nhìn thấy trong ánh mắt Hạ lão phu nhân đầy cẩn thận và chờ mong, Ôn Dao mấp máy miệng, đi tới trước người bà, sau đó bị bà một phát ôm vào trong ngực.

"Thật giống mẹ của cháu khi còn bé! Nhưng cháu hiểu chuyện, nghe lời hơn mẹ cháu nhiều! Thật đúng là bé ngoan."

Hạ lão phu nhân ôm một hồi rồi buông ra, dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, lần nữa nghiêm túc đánh giá Ôn Dao.

"Sắc mặt làm sao lại tái nhợt thế này? Còn gầy, có phải chịu khổ ở căn cứ Hoa Nam hay không? Thằng nhóc Tề Cảnh Huy kia chắc chắn không chăm sóc tốt cho cháu! Cũng đúng, một tên đàn ông thì biết cái gì, lúc ấy cháu nên cùng ba mẹ cháu đi căn cứ Hoa Bắc đấy."

Tả oán Tề Cảnh Huy xong, Hạ lão phu nhân lại chuyển đầu mâu nhắm ngay con gái của mình: "Con cũng thật là! Có biết làm mẹ hay không? Đứa nhỏ mới có bao nhiêu tuổi mà con cứ yên tâm để con bé ở bên ngoài? Ôn Minh cũng thôi đi, Dao Dao còn nhỏ mà! Năm đó mẹ cũng chưa từng ném một mình con ra bên ngoài! Ôi cháu ngoại của bà số khổ mà, sau này bà ngoại sẽ thương cháu thật nhiều!"

Hạ Uyển bị chửi không ngốc đầu lên được chỉ có thể không ngừng gật đầu đồng ý, không có nửa câu phản bác.

Ôn Dao đồng tình liếc nhìn mẹ nhà mình, muốn nói với bà ngoại mới nhậm chức mình tuyệt không đáng thương, mình rất hài lòng với trạng thái hiện tại, vô cùng tự do.

Nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi đi.

Vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn về phía Ôn Minh, phát hiện bên kia không có ôn nhu như bên này, ngoại trừ Ôn Trác và Hạ Diệc Thần mỉm cười nhàn nhạt, sắc mặt những người đàn ông khác đều rất nghiêm túc.

Vẻ mặt Hạ lão đứng đắn hỏi thăm Ôn Minh chuyện ở căn cứ Hoa Nam, Ôn Minh cũng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc đáp trả.

Chỉ trong chớp mắt, cảm giác anh trai mình cùng người nhà họ Hạ từ ngoại hình đến khí chất đều rất giống.

Mặt ngoài của Hạ lão thản nhiên ung dung, nhưng trong lòng đối với cháu ngoại trai là Ôn Minh vô cùng hài lòng.

Ừm, lớn lên giống người nhà họ Hạ, làm việc cũng như người nhà họ Hạ, quả nhiên gien người họ Hạ nhà ông rất cường đại nha!

Mà Ngữ Điệp cũng không bị vắng vẻ, Trịnh Phàm Nhu lôi kéo cô nói chuyện cùng Thôi Cầm, Hạ Y Huyên ở một bên bổ sung nói rõ, dẫn đến bên kia không ngừng có tiếng cười.

Ôn Dao cảm thấy, ở đây thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

trướctiếp