Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 382: Đến căn cứ Hoa Trung


trướctiếp

Xe bay đưa hai anh em nhà họ Ôn đến vị trí lên xe trước đó rồi lại quay trở về, đợi đến khi xe bay hoàn toàn biến mất trước mắt, hai anh em bắt đầu đi về, cũng không lâu lắm đã tìm chỗ Hạ Y Huyên bọn hắn nghỉ ngơi.

Trên đất trống đốt hai đống lửa lớn, trực thăng ngừng ở nơi xa xa, Kỳ Bình cùng mấy binh sĩ vừa nướng thịt vừa nói chuyện phiếm.

Hạ Y Huyên bắt một cái chảo ở một đống lửa khác, đang nấu súp hải sản, Ngữ Điệp ngoan ngoãn ở một bên hỗ trợ.

Ngửi được mùi thơm bay thoang thoảng trong không khí, Ôn Minh cảm thấy bụng của mình càng ngày càng đói.

Bên trong chiến hạm cũng không biết chờ đợi bao lâu, bụng đã sớm đói, nhưng tên Thor kia lại ngay cả cơm cũng không lưu lại!

Thấy bọn Ôn Minh trở về, Hạ Y Huyên vui mừng phất phất tay với bọn họ: "Dao Dao! Mau tới đây, chúng ta ăn súp hải sản!"

Sau đó lại quan sát phía sau, phát hiện thiếu đi một người: "Ôn Minh, Từ Dương đâu rồi? Chẳng lẽ còn ở phía sau?"

"Em bảo cậu ấy đi làm chút chuyện rồi."

"Không phải đâu, thương thế của cậu ấy còn chưa tốt hoàn toàn kia mà, em lại để cậu ấy một mình đi ra ngoài làm việc?! Hơn nữa không đến mười ngày nữa đã bước sang năm mới rồi, em chính là nghiền ép người khác đấy."

Hạ Y Huyên kinh ngạc, trước đó không phải Ôn Minh rất lo lắng cho Từ Dương sao? Bây giờ lại bảo cậu ấy mang vết thương đi làm việc?

"Không phải chuyện gì nguy hiểm."

Ôn Minh không giải thích nhiều, Hạ Y Huyên nhún nhún vai, không lại tiếp tục truy vấn, cô biết rõ đúng mực.

Người điều khiển đến hỏi thăm Ôn Minh hành trình đằng sau, ngay từ đầu kế hoạch của bọn hắn muốn đặt chân ở căn cứ Hoa Trung, bây giờ đã hơn một giờ chiều rồi, bọn hắn hiện phải xuất phát, nếu trên đường không gặp chuyện gì xảy ra, miễn cưỡng có thể đuổi đến căn cứ Hoa Trung trước lúc trời tối.

Vì không lãng phí thời gian, mọi người vội vàng ăn xong đồ đạc rồi lên trực thăng, để Đại Hoàng và Trường Phong mở đường ở phía trước, sớm biết trước nguy hiểm.

Cũng may đoạn đường này vô cùng thuận lợi, trước lúc trời tối, bọn họ đã có thể nhìn thấy căn cứ Hoa Trung rõ ràng rồi.

Chuyển được thông tin, người điều khiển dưới sự chỉ huy của đối phương đã đáp trực thăng xuống vị trí được chỉ định.

Một đoàn người Ôn Minh thoáng chốc đã có thể nhìn thấy được Tần Thiếu Minh đứng ở phía trước, mà bên cạnh hắn còn có một người đàn ông mặc quân trang, khí chất cường tráng.

Tần Thiếu Minh hướng Ôn Minh bọn họ giới thiệu nói: "Đây là đoàn trưởng Tân Phi Bằng quân đoàn dị năng căn cứ Hoa Trung chúng ta, đoàn trưởng, đây là đoàn trưởng Ôn căn cứ Hoa Nam."

"Đoàn trưởng Ôn, ngưởng mộ đã lâu."



Lời này của Tân Phi Bằng cũng không phải khách sáo, trong năm căn cứ lớn đều có liên hệ với nhau, rất nhiều tin tức đều tiến hành trao đổi.

Ôn Minh trong năm quân đoàn dị năng này là người nhỏ tuổi nhất, chỉ mới vừa tròn hai mươi tuổi mà thôi.

Hơn nữa, không giống với những đoàn trưởng khác đều vốn là quan quân trong bộ đội, Ôn Minh hoàn toàn là do Tề Cảnh Huy tiền trảm hậu tấu, trực tiếp nhảy dù xuống dưới đấy.

Lúc ấy tin tức này còn khiến bọn họ oanh động không nhỏ, bọn hắn đều chuẩn bị nhìn xem người trẻ tuổi này như thế nào bị nuốt bay, kết quả sau này lại bị tin tức truyền đến liên tiếp vẽ mặt.

Hai người hàn huyên qua đi, Tân Phi Bằng mời bọn họ ở lại quân đội dùng cơm chiều, lại bị Ôn Minh xin miễn.

"Có một người chú ở căn cứ Hoa Trung, tôi muốn đến thăm hỏi, ngày mai còn chạy về căn cứ Hoa Bắc, cũng không làm phiền đoàn trưởng Tân nữa, thật sự có lỗi quá."

Ôn Minh đều đã nói như vậy rồi, Tân Phi Bằng cũng không giữ lại, hôm nay hắn vốn đến đây xem đoàn trưởng trẻ tuổi thanh danh vươn cao trong tất cả quân khu như thế nào mà thôi.

Sau đó, một đoàn người Ôn Minh ngồi trên xe Tân Phi Bằng sắp xếp, đi ra khỏi quân khu.

Đợi hai chiếc xe dần dần biến mắt trước tầm mắt bọn hắn, Tân Phi Bằng quay người vỗ vỗ bả vai Tần Thiếu Minh: "Thiếu Minh à, cậu cần phải thêm chút sức rồi, Ôn Minh này còn hơn cậu vài tuổi nữa đấy. Mặc dù không biết đẳng cấp dị năng của hắn như thế nào, nhưng nghe nói trong quân đoàn căn cứ Hoa Nam hắn rất có uy vọng, cậu cũng phải cố gắng lên."

Tháng trước Tân Phi Bằng bị thương lúc làm nhiệm vụ, do trị liệu trễ nên để lại tai hoạ ngầm, hiện tại hắn chuẩn bị từ từ giao hết trọng trách chuyển sang cho Tần Thiếu Minh.

Đây cũng là ý của tư lệnh, tuy hắn không biết vì sao tư lệnh nhất định chỉ định cậu ta, nhưng tên đại thiếu gia này không phải càng nên đi căn cứ Hoa Bắc hay sao?

Nhưng Tần Thiếu Minh từ mọi phương diện mà nói đều rất phù hợp, bởi vậy hắn cũng không có ý kiến, liền nhân cơ hội này hảo hảo bồi dưỡng cho Tần Thiếu Minh mà thôi.

Lần này Ôn Minh muốn gặp đúng là Lâm Thế Bưu, lúc trước cậu đã nghe em gái về nói, biết rõ Lâm Thế Bưu dẫn theo người của mình ở căn cứ Hoa Trung.

Không giống Ôn Dao, Ôn Minh rất quen thuộc với Lâm Thế Bưu, khi còn bé bởi vì Ôn Trác, có một thời gian cậu thường xuyên chạy đến nhà Lâm Thế Bưu, chỉ là sau này lớn lên cũng ít liên hệ hơn, cho nên con trai Lâm Thế Bưu rất quen thuộc với Ôn Minh.

"Ôn Minh, chúng ta muốn đi gặp ai à? Trời đã tối rồi, lại đến giờ cơm, hơn nữa chúng ta cũng không thông báo cho đối phương, lúc này đến thăm hỏi có phải không tốt lắm không."

Hạ Y Huyên cảm thấy không nói trước lại đến thẳng nhà người ta thăm hỏi như vậy có chút thất lễ, còn không phải một người, lại dẫn theo một đám người đấy!

"Không sao, bác Lâm sẽ không chú ý đâu."

Ồ ồ ồ, lại quen thuộc nhưng em như thế cũng quá không khách sáo rồi đấy...

Hạ Y Huyên bất đắc dĩ, đã như vậy, cô cũng không cần mệt tâm lo nghĩ nữa rồi.



Người điều khiển chạy theo con đường Ôn Dao cung cấp đi đến một tòa biệt thự, bên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng người đi đi lại lại trước cửa sổ.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, có người đi đến xem xét có chuyện gì xảy ra, lại thấy có hai chiếc xe quân đội ngừng trước cửa.

Đây là chuyện gì xảy ra? Gần đây bọn hắn nước sông không phạm nước giếng với quân đội mà?

Đang nghĩ ngợi có phải người ở đoàn dị năng gây chuyện với bọn hắn hay không, lại thấy Đại Hoàng và Trường Phong đáp xuống từ trên bầu trời.

"Đại Hoàng?"

Người đi ra xem xét chính là Lại Tử trước kia đi cùng Lâm Thế Bưu gặp gỡ Ôn Dao, hắn hô lớn tên Đại Hoàng.

Sau khi gọi mới nhớ tối không đúng, hình như Đại Hoàng không có to lớn như vậy, cũng không có cánh.

Vừa định đề phòng, Lại Từ liền nhìn thấy Ôn Minh bọn họ xuống xe.

"Thiếu gia Ôn Minh? Tiểu thư Dao Dao?"

Lại Tử đã đi theo Lâm Thế Bưu từ trước tận thế, tự nhiên đã từng gặp Ôn Minh, hắn không nghĩ bọn họ lại chạy đến đây.

Mà người ở trong phòng nghe được động tĩnh cũng đều tụ tập ở cửa ra vào, cũng nghe được tiếng Lại Tử nói... cũng lần đầu tiên thấy được Ôn Minh.

"Anh Minh!"

Một đứa bé trai tám chín tuổi lao ra từ trong đám người, ôm lấy đùi Ôn Minh.

"Anh Minh! Sao anh lại đến đây? Anh đến thăm em sao?"

Sau khi nói xong mới nhìn thấy Ôn Dao bên người Ôn Minh, Lâm Hạo Nhiên nhớ đến cái gì, dương dương đắc ý liếc nhìn Ôn Dao, ôm chân Ôn Minh càng chặt hơn.

Ôn Dao quay đầu đi, chẳng muốn chấp nhặt cùng thằng nhóc ranh.

Lâm Thế Bưu đi đến trước, nâng con trai mình ra sau lưng: "Được rồi, đừng bám anh Minh của con nữa, nhất định anh con mệt mỏi lắm rồi, con đi báo dì Quách chuẩn bị chút thức ăn cùng nước uống."

Nghe đến dì Quách, Lâm Hạo Nhiên nhếch miệng, nhưng vẫn nghe lời chạy vào trong biệt thự.

Lúc này Lâm Thế Bưu mới nhìn Ôn Minh: "Ôn Minh, không phải con đang ở căn cứ Hoa Nam sao? Sao lại đến nơi này?"

trướctiếp