Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 369: Tìm kiếm lần cuối


trướctiếp

"Tôi cảm thấy không biết có phải sinh vật biến dị nào khác cứu bọn hắn hay không? Bằng không theo như cậu ấy nói, lần này bọn hắn nhất định toàn quân bị diệt rồi!" Cũng có binh sĩ nghĩ tới vấn đề này.

Người đi bên cạnh binh sĩ trợn trắng mắt: "Có thể nói lời hữu ích chút hay không? Cái gì gọi là toàn quân bị diệt hả?!"

"Tôi nói đúng sự thật mà! Nói không chừng Từ Dương được đối phương cứu đi nha?"

"Có con sinh vật biến dị nào thiện lương như vậy? Cho dù không ăn người cũng không tệ rồi, còn cứu người?"

"Cũng không phải không có khả năng! Trước kia không phải thường xuyên có câu chuyện cá heo cứu người đó sao? Nói không chừng những con cá heo biến dị kia vẫn rất thích cứu người đấy!"

"Vậy chúng nó cũng phải đánh thắng trước mới nói sau nha! Nghe Phương Dật Văn nói, sinh vật tấn công bọn hắn rất lợi hại."

"Thế..."

"Được rồi! Các người đừng cãi nhau nữa, cần gì cứ bàn bạc ôn hòa vào."

Hạ Y Huyên nắm tay nện vào huyệt thái dương, thật sự đau đầu.

Hai người đấu võ mồm trừng mắt liếc nhìn nhau, từng người quay đầu đi.

Kỳ Bình chuyển ánh mắt sang Ôn Dao đang ngồi trên ghế salo, hỏi: "Dao Dao, em cảm thấy thế nào?"

Mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía Ôn Dao, muốn biết vị em gái đoàn trường còn lợi hại hơn đoàn trưởng cảm thấy thế nào.

Ôn Dao ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỳ Bình, sau đó lắc đầu.

Ôn Dao cũng không phải Dự Ngôn Sư, cũng không biết phương pháp tế tự nào để tìm người, làm sao Ôn Dao biết được?

Hơn nữa bây giờ lượng tin tức quá ít ỏi, cái gì cũng có khả năng.

Nhưng, Ôn Dao cũng hiểu có thứ gì đó cứu được bọn người Phương Dật Văn.

Đương nhiên, cũng có khả năng đối phương vốn không phải muốn cứu người, mà tấn công sinh vật công kích bọn hắn, bởi vậy mới gián tiếp cứu được bọn hắn.

"Thật ra tôi cũng hiểu bọn hắn được cứu, nhưng không biết thứ gì cứu bọn hắn."

Hạ Y Huyên cũng nhận định cách nghĩ này: "Dù sao, đến chiều thuyền của bọn hắn mới được phát hiện, coi như thuận theo hướng gió trôi đi, như vậy trong thời gian ngắn cũng không trôi đến đây, còn phải chú ý đến phương hướng nữa."

"Thế thì Từ Dương thực có khả năng còn sống?"

Trong phòng một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, không có người trả lời vấn đề này, cho dù thế nào, bọn hắn cũng không dám suy đoán loạn.

"Được rồi được rồi, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, xem ra đêm nay đoàn trưởng Ôn của chúng ta có thể không trở về, mọi người trở về ngủ đi, ngày mai hỏi lại tình hình."



Kỳ Bình đưa tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện không biết lúc nào đã hơn mười một giờ, mà Ôn Minh vẫn chưa về.

Mọi người nhao nhao đứng dậy, tất cả trở lại phòng ở.

Sau khi trở lại phòng Ngữ Điệp ngồi ở trên giường, hai tay chống cằm, giọng điệu nặng nề hỏi Ôn Dao: "Dao Dao, anh Từ Dươg thật sự... thật sự đã chết rồi sao..."

Có đôi khi Từ Dương cũng ưa thích Ngữ Điệp, tiếp xúc không bao lâu cậu liền phát hiện Ngữ Điệp đối với đàn ông có lòng cảnh giác không bình thường, đặc biệt những người đàn ông có tính công kích cao, dáng người to con khí thế.

Bởi vậy ngay từ đầu cậu cũng rất chú ý đến khoảng cách cùng nói chuyện đúng mực với Ngữ Điệp, sau này tình huống của Ngữ Điệp từ từ chuyển biến tốt đẹp, ấn tưởng cô đối với Từ Dương cũng tốt lắm.

Hơn nữa cô còn đi theo chơi đùa cùng Hạ Y Huyên một thời gian ngắn, thỉnh thoảng còn đi theo đám bọn họ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, có thể nói Từ Dương được cô xem là người rất thân cận rồi.

"Không biết."

"À."

Nghe Ôn Dao trả lời, cảm xúc của Ngữ Điệp có chút sa sút, cô đem Mạn Mạn đã ngủ đặt lên gối đầu bên cạnh, mình cũng nằm xuống.

Dao Dao nói không biết rõ, như vậy vẫn còn khả năng còn sống, giống như bọn hắn đã nói, nói không chừng được người nào đó hoặc sinh vật nào đó cứu được.

Nghĩ đến đây, tâm tình Ngữ Điệp lại tốt lên.

Ôn Dao từ từ bò lên giường, ngồi xếp bằng chuẩn bị minh tưởng.

Trước kia Ôn Dao đã từng nghĩ đến nói không chừng trong biển rộng có rất nhiều sinh vật biến dị lợi hại, bây giờ xem ra quả nhiên là thế.

Đại lục Ella khác hẳn trái đất, diện tích đất liền không sai biệt với diện tích hải dương, trong lòng biển sâu cũng đồng dạng rất nguy hiểm, dưới đáy biển còn có chủng tộc khác sinh tồn.

Nghe nói biển cả có vài nơi, ngay cả Pháp Thánh cũng không dám đơn giản đặt chân đến.

Diện tích hải dương chiếm 70% diện tích trái đất, nghĩ như vậy, có khả năng còn có nhiều sinh vật lợi hại hơn....

Hơn nữa trước tận thế con người không tính hiểu quá rõ về đại dương, đặc biệt là biển sâu, thậm chí đối với biển sâu còn không hiểu rõ bằng mặt trăng, nghĩ lại đã cảm thấy đáng sợ rồi.

Ôn Dao cũng thật không ngờ nhanh như vậy đã đến căn cứ Hoa Đông rồi, còn gặp việc này, cho dù nói thế nào, vẫn phải cố gắng tăng cường dị năng cùng tinh thần lực.

Ngày hôm sau, sáng sớm mọi người đã chạy đến gõ cửa phòng Ôn Minh, gõ cả buổi cũng không có người đáp lại, đẩy cửa xem xét, vẫn là bộ dạng tối hôm qua sau khi bọn hắn rời đi.

Hạ Y Huyên đi qua cửa phòng ngủ, cũng không có người trả lời.

"Không phải chứ, cả buổi tối Ôn Minh không trở về?"



"Có thể muộn quá nên ở bên đó nghỉ ngơi luôn, chúng ta ăn chút đồ rồi chờ, hoặc các người có chuyện gì cũng có thể đi làm đi."

Đối với lời Kỳ Bình nói, tất cả mọi người tỏ ý bây giờ ai cũng không có tâm tình làm chuyện gì khác, hơn nữa chuyện ở căn cứ Hoa Đông cũng đã xong rồi, không còn chuyện khác, trừ phi bảo bọn họ ra căn cứ tìm người.

Đợi đến lúc sắp đến buổi trưa Ôn Minh mới trở về, nhìn thấy hai mắt cậu đỏ ngầu cũng biết cả đêm cậu không nghỉ ngơi.

Ôn Minh hơi ngã người dựa vào ghế sa lon, ra hiệu mọi người tùy ý ngồi, sau đó vươn tay dụi dụi vành mắt.

Không có người mở miệng nói chuyện, đôi mắt đều trông mong nhìn chằm chằm vào Ôn Minh, đợi cậu mở miệng.

"Hôm nay sẽ tìm một ngày, nếu không có bất cứ phát hiện nào, ngày mai chúng ta sẽ đi căn cứ Hoa Bắc."

Đoàn người kinh ngạc, ai cũng thật không ngờ câu đầu tiên Ôn Minh lại nói như thế.

Bọn họ cũng đều biết Từ Dương mất tích là bạn thân, anh em của đoàn trưởng, bọn hắn còn tưởng đoàn trưởng sống phải thấy người, chết phải thấy xác đấy.

"Đội trưởng..."

Kỳ Bình khiếp sợ gọi cả cách xưng hô trước kia, cậu cũng cho rằng còn phải lưu lại dấu vết, nói không chừng cũng phải trước lễ năm mới hai ngày mới trở về căn cứ Hoa Bắc, không nghĩ đến Ôn Minh lại quyết định tìm hai ngày.

Hạ Y Huyên cắn cắn môi dưới, chần chờ nói: "Này... thời gian vẫn còn, nếu không chúng ta tìm thêm vài ngày nữa đi..."

Hiện tại cách lễ mừng năm mới còn hơn mười ngày, bọn họ còn có thời gian.

Ôn Minh lắc đầu: "Không cần, đợi lát nữa hai chiếc trực thăng xuất phát, cộng thêm Đại Hoàng cùng Trường Phong, tôi cùng tư lệnh Bành phái một nhóm người lái thuyền đi từ trên biển."

Ôn Minh biết rõ, nếu như không phải vì cậu, căn cứ chết người cũng không có ai đi tìm, chứ đừng nói chi vận dụng tài nguyên quân đội.

Cậu rất muốn đi tìm, nhưng cậu không thể vì vậy mà hy sinh tính mạng con người, càng lãng phí tài nguyên quý giá.

Lái thuyền là do tư lệnh Bành bên kia nói vào, bọn họ cũng muốn xem thử có thể khiến sinh vật tấn công thuyền xuất hiện lần nữa hay không.

Dù sao căn cứ Hoa Đông cách biển gần như thế, người ra biển có thể càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng cần biết rõ tình huống.

"Thế nhưng..."

"Không cần nói nữa, tôi đã quyết định rồi, một vài người ở lại, những người khác đi cùng tôi."

Bọn hắn đến cũng không nhiều người lắm, ngoại trừ Hạ Y Huyên, Ngữ Điệp cùng hai dị năng giả không gian, những người khác đều đi.

Ôn Minh nhìn thoáng qua Ôn Dao, mấp máy miệng, xoay người rời đi.

Ôn Dao nhún nhún vai, đi theo.

trướctiếp