Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 364: Từ Dương mất tích


trướctiếp

Mắt thấy Đại Hoàng nghiêng đầu sang chỗ khác căn bản nhìn cũng không liếc nhìn cậu một cái, An Tử chưa từ bỏ ý định đổi sang bên kia tiếp tục "chào hàng" đồ ăn trên tay của cậu.

"Kỹ thuật nướng đồ ăn của ta không tệ, mi thử xem nè? Thật sự đấy! Cam đoan mi ăn hết còn muốn ăn nữa!"

Đại Hoàng phát ra một tiếng giống như cười nhạo, đứng người lên đi đến bên người Ôn Dao một lần nữa nằm úp sấp bên cạnh, dùng hành động thực tế biểu lộ sự ghét bỏ của nó đối với An Tử.

An Tử bi phẫn rồi, rõ ràng cậu ở căn cứ vẫn rất được người yêu thích đấy, làm sao Đại Hoàng không chịu liếc nhìn cậu một cái chứ!

Ôn Minh nhìn Ôn Dao quen thuộc nướng các loại hải sản, còn thật không biết từ lúc nào em gái có kỹ thuật nướng tốt đến thế kia, dù sao lúc ăn đồ nướng tại nhà, đều là cậu và cha cậu ra tay đấy, mẹ và em gái chỉ phụ trách ăn thôi.

Ôn Dao thấy đồ nướng của mình đã chín chia ra một phần cho Ôn Minh, còn lại đều cho Đại Hoàng.

Tiếp nhận đồ nướng em gái đưa cho, trong lòng Ôn Minh vô cùng cảm động, quả nhiên vẫn là em gái đau lòng cậu nhất mà!

Nhìn một người đàn ông mặc quân trang bị một cô bé làm cảm động đến rơi nước mắt, còn kém chút đã khóc lên, Hạ Y Huyên biểu thị, muội khống thật đáng sợ.

Bên cạnh đống lửa vui vẻ hòa thuận, Hạ Y Huyên cũng nhân cơ hội nói với Ôn Minh chuyện của Từ Dương.

Kỳ Bình cũng chưa trở lại, chắc là cùng đi ăn cơm với hội trưởng căn cứ Hoa Đông.

"Ôn Minh, hôm nay các người đàm phán thế nào rồi? Đại khái khi nào chúng ta rời đi?"

"Đàm phán không sai biệt lắm, hôm nay đã đưa tinh thạch cho bọn họ cả rồi, ngày mai bọn họ đem đồ vật trao đổi cho chúng ta, sau đó không có chuyện gì nữa rồi, nếu như các người muốn ra biển thì có thể ở lại vài ngày." Ôn Minh từ từ trả lời vấn đề Hạ Y Huyên đưa ra.

"Chị thấy chúng ta có thể làm một chuyến ra biển á, cũng không nên đi quá xa, chủ yếu chị muốn mang chút hải sản trở về."

"Có thể, ngày mai đợi bọn Từ Dương trở về hỏi thăm tình hình một chút rồi có sắp xếp cụ thể."

Đáng tiếc, ngày hôm sau bọn họ chờ đến trưa cũng không thấy bọn Từ Dương trở về.

Tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách chỗ Ôn Minh, trên mặt mỗi người đều tràn đầy lo lắng, không có người nào mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong phòng đầy áp lực nặng nề.

Đột nhiên, cánh cửa "Phanh" một tiếng mở ra, tất cả mọi người nhìn về phía cửa, Ôn Minh cùng Kỳ Bình đứng ở cửa ra vào.

Hạ Y Huyên đứng lên từ trên ghế salon vội vàng mà hỏi thăm: "Ôn Minh, sao rồi? Hiệp hội dị năng nói thế nào?"

Buổi trưa hiệp hội dị năng phái người đến báo thuyền của bọn Từ Dương trên biển đã mất tích, Ôn Minh dẫn theo Kỳ Bình đi hỏi thăm tình huống cụ thể.



Sắc mặt Ôn Minh âm trầm, cậu lắc đầu không nói chuyện, Kỳ Bình phía sau cậu tiếp lời: "Hiệp hội dị năng nói buổi trưa đã mất liên hệ với thuyền bọn hắn, lần này bọn hắn đi ra biển chỉ dùng thuyền của hiệp hội dị năng, trên thuyền có hệ thống truyền tin vệ tinh, cho nên vừa phát hiện mất liên hệ liền thông báo với chúng ta."

"Sau đó thì sao? Bọn hắn không có cách nào khác sao?"

"Hội trưởng Tôn nói sẽ phái người trong hiệp hội giúp chúng ta..."

Hiệp hội dị năng có thể làm được cũng chỉ có những thứ này, cho dù tổn thất thuyền biển, bọn hắn sẽ không vì mấy người mà phái những người khác ra biển tìm kiếm, bọn hắn không chịu nổi tổn thất kia.

"Thế thì chúng ta làm sao bây giờ?"

Hạ Y Huyên khó thở, trong lòng rất lo lắng cho an nguy của bọn Từ Dương, nhưng cô cũng không có quyền lợi yêu cầu những người khác làm cái gì, có thể phái người hiệp trợ bọn hắn xem như thái độ không tệ lắm rồi, dù sao bây giờ là tận thế.

"Em muốn ngồi trực thăng đi ra biển tìm xem, nhưng bây giờ thời tiết không được tốt, điều khiển trực thăng có tỷ lệ nguy hiểm rất cao, cho nên em đã nói với tư lệnh Bành rồi, bọn hắn sẽ cho chúng ta một chiếc thuyền, em đi ra ngoài tìm bọn họ."

"Được, chúng ta cùng đi!"

Những người khác cũng nhao nhao gật đầu, biểu thị nguyện ý cùng đi, thế nhưng yêu cầu này bị Ôn Minh từ chối.

"Tôi cùng Kỳ Bình hai người đi, tư lệnh Bành cũng sẽ phái một vài binh sĩ quen thuộc hải vực cho chúng tôi, các người ở lại chỗ này chờ tin tức."

"Đoàn trưởng, sao có thể để một mình anh đi được chứ?"

"Đúng vậy! Chúng ta cùng đi!"

Nghe Ôn Minh nói, tất cả mọi người đều đứng lên kháng nghị, đều đã đến cùng nhau, tự nhiên muốn cùng nhau đi rồi.

Hơn nữa, làm sao có thể để một mình đoàn trưởng đi mạo hiểm, bọn hắn núp ở phía sau đợi tin tức chứ!

Ôn Minh nhíu mày, quát bảo bọn hắn ngưng lại: "Được rồi, chuyện này không cần phải nói nữa, tôi đã quyết định rồi!"

Mọi người nhìn thoáng qua nhau, biết rõ Ôn Minh đã nói như vậy sẽ không có cơ hội đổi ý nữa, chỉ đành bất đắc dĩ ngồi trở về.

"Vậy lúc nào hai người xuất phát? Không phải nói thời tiết không ổn sao..." Hạ Y Huyên hỏi.

"Không tốt cũng phải đi tìm xem, tư lệnh Bành chuẩn bị thuyền còn cần chút thời gian, đại khái khoảng nửa giờ đến một giờ, khi nào xong bọn hắn sẽ phái người đến báo cho chúng ta biết."

Mọi người ngồi trong phòng cùng đợi, trong phòng lần nữa an tĩnh lại, lần đầu tiên bọn hắn cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, từng phút từng giây đều gian nan như thế.



Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng binh sĩ la lên.

"Thiếu tá Ôn!" Một binh sĩ đứng trong sân hô to về phía lầu ba: "Thiếu tá Ôn! Tìm được một nhóm người rồi!"

Tìm được người rồi hả?!

Ôn Minh quay người xông ra khỏi cửa phòng, từ lối nhỏ lầu ba nhảy xuống, giữ chặt binh sĩ thông báo vội vàng hỏi thăm: "Anh nói đã tìm được người rồi hả? Ở đâu?"

Binh sĩ bị Ôn Minh làm cho hoảng sợ, nửa ngày không nói chuyện, mắt thấy sắc mặt Ôn Minh càng ngày càng âm trầm, hắn vội vàng mở miệng nói: "Vừa rồi, vừa rồi dị năng giả trở về nói đã thấy được thuyền ra khơi ngày hôm qua ở bờ biển, người trên đó đều bị thương hôn mê, bọn hắn hỗ trợ mang mọi người về, bây giờ đưa đến bệnh viện rồi!"

Người chạy theo Ôn Minh nghe được tin tức này trên mặt thoáng lộ ra chút nhẹ nhõm, đã tìm được người là tốt rồi, nhưng Ôn Minh lập tức chú ý lý do người này thoái thác.

"Anh nói tìm được một nhóm người? Xác định người của chúng tôi ở trong đó?"

"Cái này... Cái này..." Binh sĩ bị hỏi khó rồi, hắn chỉ là chân chạy đưa tin thôi mà!

Thấy binh sĩ ấp úng không nói nên lời, Ôn Minh cũng không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian, lên tiếng hỏi đưa đến bệnh viện nào, liền lên xe đuổi đến nơi hắn nói, những người khác cũng vội vàng lên xe đi theo.

Một đường nhanh như điện đi đến bệnh viện binh sĩ nói, hỏi vị trí cụ thể vị trí nơi chữa bệnh, một đoàn người xông đến nơi mục tiêu.

"Hội trưởng Tôn?"

Bọn hắn đuổi tới chỗ mục đích, phát hiện một người đàn ông ba mươi tuổi mang theo mấy người đang vây quanh một chỗ nói gì đó, Kỳ Bình nhận ra người nọ chính là hội trưởng hiệp hội dị năng giả căn cứ Hoa Đông.

Bây giờ hội trưởng cũng rất đau đầu, nói thật, nếu lần này gặp chuyện không may chính là người của căn cứ bọn hắn, bọn hắn hoàn toàn không cần hao tâm tổn trí như vậy, ngày nào căn cứ không có người chết chứ? Không có người chết mới kỳ quái.

Nhưng bây giờ vấn đề người gặp chuyện không may còn có người đến từ căn cứ khác, tư lệnh Bành cũng nói phải xử lý cho tốt, cần hắn hiệp trợ, tận lực tìm được người của căn cứ Hoa Nam.

Nhưng biển rộng mênh mông, hắn đi đâu tìm người đây chứ?!

Cũng may vận khí bọn hắn cũng không tệ, đoàn dị năng phát hiện gần bãi biển có một con thuyền rách rưới trôi dạt trên biển, tiếp đó phát hiện trên thuyền có người sống sót bị trọng thương.

Quan trọng nhất là, đoàn dị năng phát hiện ra bọn hắn không chỉ quen biết còn có mối quan hệ không tệ, bằng không cũng không có người chủ động cứu bọn họ.

Dù sao trong tận thế, nhân tính nguội lạnh...

Nhưng bây giờ còn một vấn đề lớn nhất, người đến từ căn cứ Hoa Nam chỉ tìm được một người, còn một người tên Từ Dương mất tích rồi!!

trướctiếp