Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 357: Chị có tâm ma


trướctiếp

Nhìn thấy bộ dáng An Tử treo ngược trên cây cố gắng giãy dụa, đoàn người cười to.

Đều nói không thể sờ mông lão hổ, xem lão hổ biến dị có cánh này càng không được sờ nha!

Trong cổ họng Đại Hoàng phát ra tiếng gừ gừ rất nhỏ, nó liếc nhìn An Tử, ánh mắt khinh thường.

Cánh của đại gia nó mà những nhân loại ngu xuẩn kia có thể tùy tiện chạm vào hay sao?

Đại Hoàng cao ngạo ngửa đầu, nện bước chân đầy bá khí đi đến bên người Ôn Dao, một giây sau liền biến thành bộ dạng ngoan ngoãn dịu dàng như bé mèo Kitty.

An Tử được đồng bạn giải cứu xuống dưới, cậu lắc lắc đầu có chút choáng váng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đại Hoàng đi theo Ôn Dao tiến vào bên trong ký túc xá.

Không được, trong khoảng thời gian này cậu nhất định phải tìm cơ hội sờ được một lần!

Một lần là được rồi!

Chút chuyện nhỏ đó trôi qua đi, hai nhóm người từng người trở về phòng.

Cả tòa lầu chỉ có bọn hắn, có thể tùy ý chọn lựa gian phòng nào muốn ở.

Lầu hai trên cơ bản đã bị bọn Tần Thiếu Minh ở rồi, Ôn Minh lựa chọn lầu ba.

Tuy nói tầng lầu ký túc xá, nhưng điều kiện rất không tồi, mỗi gian phòng đều có một phòng ngủ, một phòng khách.

Phòng khách không lớn, chỉ đặt mấy chiếc ghế sô pha, trong phòng ngủ có hai chiếc giường đơn.

Ôn Minh lại để mọi người hai người một tổ tự tiến hành lựa chọn, bởi vì bọn hắn vừa lẻ một người, Hạ Y Huyên một mình một gian.

Ôn Dao đem hành lý của mọi người từ trong không gian chia ra, Ôn Minh bảo tất cả mọi người sau khi thu dọn đồ đạc xong thì đến phòng cậu họp ngắn.

Mà bên kia, An Ninh lấy cớ có việc, dưới ánh mắt lo lắng của An Cát trở về gian phòng của mình, sau đó lập tức biến mất tại chỗ.

Vừa xuất hiện trong không gian, cô tìm đến Vân Lưu, kể lại cảm giác trước đó đối mặt với Ôn Dao, hoài nghi nói: "Vân Lưu, chị cảm thấy cô bé kia có chút không đúng, em có phát hiện gì không?"

Một đoàn ánh sáng màu trắng bay vòng quanh An Ninh một vòng, cuối cùng rơi trên bờ vai An Ninh.

"Chủ nhân, chị quá trông gà hoá cuốc rồi."

Vân Lưu nhẹ nhàng chạm từng cái một vào má An Ninh, tiếp tục nói: "Chuyện trước đó em cũng nhìn thấy, thật không phải người ta làm cái gì, mà lúc ấy tinh thần lực của chủ nhân phập phồng rất lớn, chấn động mãnh liệt, lúc đó chị vô ý thức phóng xuất tinh thần lực ra ngoài va chạm vào tinh thần lực của người ta.



Mà tinh thần lực của đối phương rất cường đại, tự động làm ra phản kích, cho nên chị mới có cảm giác ý thức của mình bị người ta hút vào.

Sau khi đứa bé kia phát hiện còn chủ động ngừng lại, bằng không chủ nhân có khả năng gánh chịu sự cắn trả nho nhỏ rồi."

Nghe Vân Lưu giải thích, An Ninh cũng không yên lòng: "Chỉ đơn giản tự chủ phản kích có thể tạo thành tổn thương đối với tinh thần lực của chị sao? Vân Lưu, lần trước tinh thần lực của cô bé kia không có mạnh như vậy?"

"Chủ nhân trước đó cũng là chị vô ý thức, hơn nữa phóng thích ít tinh thần lực, không thể so sánh như vậy, nhưng quả thật tinh thần lực của đối phương mạnh hơn rất nhiều."

"Cô bé đó nhìn có vẻ không hơn mười tuổi, làm sao tinh thần lực lại tăng trưởng nhanh như vậy?"

An Ninh hơi nghi hoặc, tuy nói cô không cho rằng ngoại trừ cô trên thế giới không còn thiên tài nào khác nữa, nhưng cô có tinh thần lực mạnh như thế là do cô sống hai đời.

Nhưng một cô bé mới mười mấy tuổi lại có tinh thần lực khủng bố như vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm.

Nhưng đối với Vân Lưu mà nói, cái này cũng không coi vào đâu, ở Tu Chân giới mỗi một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một vài kỳ tài ngút trời, có lẽ cô bé kia chính là thiên tài như vậy.

"Chủ nhân, trên cái thế giới này không có gì là không thể, chị trọng sinh ở trong đám người bình thường cũng là không thể sao?"

Bí mật này của An Ninh chỉ có Vân Lưu biết rõ, ngay cả em trai ruột thịt cô cũng không nói.

"Nhưng, tinh thần lực của cô bé này quả thật tăng trưởng rất nhanh, đây không phải tốc độ tăng trưởng bình thường, em nghĩ, có khả năng cô bé có công pháp tu luyện tinh thần lực."

"Công pháp? Chính là thứ em dạy cho chị à?"

Vân Lưu đã từng dạy cho cô một ít phương pháp rèn luyện tinh thần lực, có điều đó chỉ là một chút ít khẩu quyết cùng kỹ xảo.

"Em cũng không rõ ràng lắm." Vân Lưu rời khỏi bờ vai An Ninh, bay đến trước mắt của cô, rời vào lòng bàn tay của An Ninh.

"Em dạy cho chị đều là những thứ nghe được từ chủ nhân trước kia, em không có công pháp cụ thể, có khả năng không tốt như người khác, cho nên tinh thần lực của chủ nhân không tăng trưởng nhanh như cô bé.

Dù sao, em chỉ là một không gian gieo trồng nho nhỏ của chủ nhân trước kia mà thôi, hắn có mấy cái không gian gieo trồng như vậy. Linh khí cùng công pháp trọng yếu đều đặt trong không gian chuyên biệt, thậm chí lúc gặp phải nguy hiểm, em cũng có thể bị bỏ qua..."

Nhìn thấy ánh sáng ảm đạm đi, giọng điệu Vân Lưu từ từ trầm thấp, An Ninh nâng nó lên đặt lên môi hôn một cái.

"Nào có, Vân Lưu của chúng ta rất lợi hại đấy, giúp chị rất nhiều đây này."

Vân Lưu đột nhiên bị hôn một cái thoáng vèo một phát nhảy lên thật xa, chỉ lưu lại một vệt sáng trắng.



Đợi qua một hồi nó mới bay trở về, lắp bắp nói: "Thật... Thật vậy chăng... Thế nhưng mà... Thế nhưng mà em cũng không theo gieo trồng những thực vật biến dị kai..."

An Ninh duỗi hai tay nâng nó lên, lắc đầu: "Những thứ kia không trọng yếu."

"Ừ, chủ nhân, nếu có cơ hội, chị có thể đi hỏi cô bé một chút."

"Hỏi cô bé ấy?" An Ninh nhíu mày: "Thực sự có thứ này có lẽ cũng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết."

Giống như cô, những khẩu quyết kia cũng chỉ nói cho An Cát, còn dặn dò cậu không được nói với những người khác.

"Nói cũng đúng..."

Vân Lưu cũng có chút thất vọng, An Ninh sờ nó động viên nó, liền chuẩn bị đi ra ngoài.

"Chủ nhân chờ một chút."

"Làm sao vậy?" An Ninh kỳ quái nhìn Vân Lưu: "Còn có chuyện gì sao?"

"À... Chủ nhân, em phát hiện gần đây cảm xúc của chị có chút không đúng, luôn nóng nảy vội vàng, tâm không tĩnh, chị làm sao vậy?"

Nghe được vấn đề của Vân Lưu, An Ninh ngây ngẩn cả người, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

"Chủ nhân chị không chú ý đến ánh mắt của em trai chị hay sao? Cậu ấy đều đã nhìn ra, rất lo lắng cho chị, chỉ là không biết nên mở miệng thế nào. Chủ nhân chị bây giờ không còn bình tĩnh như trước, thật giống như rất nóng nảy, chị đang lo lắng cái gì.

Giống như cô bé kia, chị luôn không tự chủ chú ý đến cô bé ấy, em có thể cảm thấy có lẽ cô bé không ảnh hưởng đến chị, đến cùng chị đang sợ cái gì?"

"Thì ra các người đều nhìn ra..." An Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cô thở dài, đi đến bên cạnh suối nước ngồi xuống, ngẩng đầu quan sát bốn phía vật tư chồng chất thành núi cùng các loại trái cây đã sớm say trái.

"Vân Lưu, em biết không, ở kiếp này kém nhau quá lớn so với kiếp trước rồi."

"Thế nhưng chủ nhân vào thời khắc chị trọng sinh, sự cải biến này đã tồn tại rồi, khác biệt chắc chắn sẽ có."

"Không, em không biết, chị cảm thấy sự khác biệt này không phải chị tạo thành. Rất nhiều đồ vật vài năm sau mới xuất hiện lại xuất hiện, còn có kiếp trước không có thuốc khôi phục thể lực, thuốc khôi phục dị năng, cuối cùng chị cảm thấy dường như có một người giống như chị, mà người kia, mới là người thúc đẩy tất cả sự phát triển này.

Chị có cảm giác sống vô dụng như kiếp trước, chị không biết tương lai sẽ như thế nào, chị cũng không biết bây giờ chị nên ứng phó như thế nào, cho nên chị rất lo lắng, rất bàng hoàng..."

Nhìn An Ninh vẫn luôn trấn tĩnh tỉnh táo, trong đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt, Vân Lưu bay đến phía trước cô, từ từ mở miệng: "Chủ nhân, chị có tâm ma rồi."

trướctiếp