Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 353: Kim điêu rời đi


trướctiếp

Hạ Y Huyên cũng phải cùng Ôn Minh cùng đi đến căn cứ Hoa Đông, sau đó lại cùng trở về căn cứ Hoa Bắc.

Nhà và người thân của cô đều ở căn cứ Hoa Bắc, lúc này trở về cũng không biết có thể lại đến đây nữa hay không, nhưng cô đoán khả năng trở lại căn cứ Hoa Nam rất thấp.

Bởi vậy, cô muốn mời những người bạn cô quen biết ở căn cứ Hoa Nam cùng nhau ăn một bữa cơm, nói thế nào cũng coi như quen biết thân thiết, sau này không biết còn có... cơ hội gặp lại hay không.

Ôn Dao bị Hạ Y Huyên lôi kéo ra cửa, Ngữ Điệp mím môi cười cười, đi theo đằng sau các cô.

Mới vừa đi ra cửa phòng, Ôn Dao rút tay phải của mình ra khỏi tay Hạ Y Huyên, sau đó dừng bước.

Phát hiện Ôn Dao rút tay ra Hạ Y Huyên nghi hoặc quay đầu nhìn lại, lại phát hiện em họ đang híp mắt ngẩng đầu nhìn lên trời.

Cô học theo Ôn Dao ngẩng đầu, liền phát hiện trên bầu trời có ba cái bóng hai lớn một nhỏ đang bay về phía các cô bên này.

Ba bóng đen kia từ từ rơi xuống đại thụ đối diện các cô, đúng là vợ chồng kim điêu và Trường Phong.

Đúng vậy, vài ngày trước Trường Phong đã học bay lượn xong.

Hôm nay thân hình Trường Phong lớn thêm không ít, lông vũ màu nâu đậm trên người đã rút đi, càng hướng đến gần màu vàng kim chói mắt của cha mẹ nó, thậm chí có thể dự đoán trong tương lai nó càng có bộ dạng chói mắt sáng lạn hơn cha mẹ nó.

Nó mở rộng đôi cánh bay tới gần Ôn Dao, giống như khoe khoang bay vòng quanh Ôn Dao hai vòng, còn nghịch ngợm dùng gió thổi loạn tóc Ôn Dao, càng không ngừng biểu hiện kỹ xảo bay lượn của nó.

So về lúc mới biết bay còn bay lung la lung lay, hôm nay dáng người Trường Phong kiện tráng, khí thế uy mãnh, không khác biệt gì với cha mẹ của nó, tin tưởng qua không lâu nữa, nó sẽ giống như vợ chồng kim điêu, trở thành bá chủ trên bauy26 trời.

Ôn Dao duỗi ngón tay ra trêu chọc Trường Phong, hỏi: 【Có việc?】

Hai đại gia hỏa này bình thường muốn gặp đều không dễ dàng, lúc này lại đến tìm Ôn Dao, chắc là có việc rồi.

Giọng nói hùng điêu vang lên trong đầu Ôn Dao: 【Chúng ta muốn rời đi.】

【Rời đi? Nhanh như vậy?】Ôn Dao ngẩng đầu nhìn về phía bọn chúng, hỏi ngược lại.

Đối với việc bọn chúng rời khỏi, Ôn Dao cũng không kinh ngạc, ngay từ đầu Ôn Dao đã biết rõ chúng không giống Đại Hoàng và Tiểu Tiểu sẽ luôn luôn ở chỗ này, tâm trí chúng trưởng thành, khát vọng tự do, sẽ không cam nguyện bị loài người giam cầm, vì con người làm việc.



Mà bây giờ chúng ở chỗ này chỉ vì con của mình, chúng không yên lòng con của mình, bất đắc dĩ mới cùng đi qua.

Chỉ có điều Ôn Dao thật không ngờ lại nhanh như vậy, Ôn Dao cho rằng ít nhất phải đợi sau khi mùa đông qua đi chúng mới đi.

【Không nhanh, nó đã học được cách bay lượn, học được cách bắt con mồi, học được cách lợi dụng gió. Nên dạy đều đã dạy xong, trách nhiệm của chúng ta đã xong, bây giờ nó phải bắt đầu cuộc sống của mình.】

Hùng điêu nhìn Trường Phong nghịch ngợm gây sự, trong con mắt màu vàng tràn đầy nhu tình.

【Chúng ta sẽ không vĩnh viễn đi theo con của mình, lúc bọn chúng còn nhỏ, cần chúng ta nuôi nấng, bảo vệ nó, truyền thụ tri thức. Đến lúc chúng trưởng thành, chúng phải tự rời khỏi ổ, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình. Ta tin tưởng với bản lĩnh của nó, sẽ không như chúng ta gặp phải.】

Nó đem ánh mắt một lần nữa chuyển dời đến trên người Ôn Dao:【Chúng ta rất cảm kích mi, bởi vì mi đã cứu được con của chúng ta, nhưng chúng ta cũng chán ghét mi, bởi vì mì để con của chúng ta nhận thức một con người làm mẹ.】

Đối với sự chỉ trích của hùng điêu, Ôn Dao cũng không phản bác, quả thật mục đích của Ôn Dao không thuần khiết.

Lần đầu tiên nhìn thấy quả trứng kia, Ôn Dao đã lên kế hoạch tìm một con thú biến dị cho anh trai, bằng không Ôn Dao cũng sẽ không chủ động đưa ra hỗ trợ, On^ Dao cũng không phải thánh nhân.

【Nhưng...】con điêu mái ở một bên cũng mở miệng: 【Còn phải cảm kích mi một chuyện... có lẽ đây là cái giá lớn phải trả để con của chúng ta còn sống sót. Dù sao chúng ta tin tưởng mi có biện pháp khiến chúng ta biến mất, thậm chị không để chúng ta quen biết con, nhưng mi không có làm như vậy, không can thiệp vào chuyện chúng ta làm.】

【Có lẽ giống như trước kia mi từng nói, đứa nhỏ đi theo các người, sẽ phát triển tốt hơn.】Hôm nay có đôi khi hùng điêu không muốn thừa nhận lời Ôn Dao đã nói cũng không được, những đá năng lượng kia, nó thật không có cách nào cung cấp cho con của mình nhiều như vậy.

Hơn nữa trước đó Ôn Dao cũng cho chúng rất nhiều đá năng lượng, hôm nay thực lực của bọn nó mạnh hơn trước không phải nhỏ tí tẹo.

【Cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp lại nhau nữa hay không, hy vọng lúc gặp lại, con của chúng ta có thể siêu việt hơn chúng ta.】

【Vậy các ngươi chuẩn bị đi đâu?】

Thấy chúng đã quyết định xong, Ôn Dao cũng không có ý ngăn trở.

【Chúng ta sẽ trở lại nơi trước kia nhìn xem, về phần sau này đi đâu cũng không xác định.】

Ôn Dao gật gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc bao to từ trong không gia, bỏ tinh thạch có độ tinh khiết cao vào đầy bao, sau đó vứt cho hùng điêu: 【Thù lao đáp ứng lần trước.】

Ngày Zombie công thành đó, Ôn Dao ngoại trừ uy hiếp, còn hứa hẹn cho tinh thạch. Hiện tại chúng phải đi rồi, Ôn Dao cũng không để ý cho nhiều thêm một chút.

Hiện tại trong chiếc nhẫn không gian của Ôn Dao, không thiếu nhất chính là tinh thạch, không kém lắm cũng chiếm gần một nửa chiếc nhẫn không gian của Ôn Dao rồi.



Hùng điêu duỗi móng vuốt ra ôm lấy ba lô, hướng Ôn Dao gật gật đầu, cánh chim mở ra, xông về bầu trời, con điêu mái theo sát phía sau.

Chúng xoay một vòng trên đỉnh đầu Ôn Dao, thét dài một tiếng, dường như đang từ biệt.

Trường Phong giật mình, đột nhiên dùng sức vỗ cánh, cất cao thân hình đuổi theo.

Nó đuổi theo vợ chồng kim điêu, đi theo phía sau của bọn nó cấp thiết kêu to, dường như đang hỏi thăm muốn đi đâu.

Hùng điêu thét dài một tiếng, một trận gió lốc nhỏ xuất hiện vây khốn Trường Phong, sau đó nó bắt đầu gia tăng tốc độ, bỏ qua Trường Phong.

Con điêu mái không đành lòng, nó bay vòng vèo bên người Trường Phong, bay vòng quanh nó một vòng, dường như nói gì đó, sau đó cũng gia tốc đuổi theo hùng điêu, càng bay càng xa, cuối cùng cùng một chỗ biến mất ở phía chân trời.

Gió vây khốn Trường Phong sớm đã biến mất, nhưng Trường Phong dường như có chút mờ mịt, nó mù quáng bay lòng vòng trên không trung vài vòng, cuối cùng vọt tới một phương hướng.

Nhìn Trường Phong cũng đã biến mất, Hạ Y Huyên vẫn luôn lặng yên xem kịch, cuối cùng mở miệng: "Dao Dao, đến cùng làm sao vậy? Kim điêu như thế là đi rồi hả?"

"Ừm, chúng đi rồi."

"Hả? Chúng bỏ mặc được Trường Phong à?!"

Trước kia chúng đối với Trường Phong một tấc cũng không rời kia mà, thậm chí còn không cho binh sĩ quá thân cận nó, bây giờ lại có thể bỏ mặc Trường Phong mà đi sao?

Ôn Dao lắc đầu: "Bởi vì Trường Phong biết bay rồi."

Hạ Y Huyên cũng không ngu ngốc, đầu chuyển một chuyến đã hiểu được ý của Ôn Dao, cô ngẩng đầu quan sát phương hướng vợ chồng kim điêu biến mất, cảm thán nói: "Cái này quả nhiên phép tắc của thiên nhiên!"

"Đúng rồi." Hạ Y Huyên vỗ tay một cái: "Thế chẳng phải bây giờ Trường Phong rất thương tâm sao? Kim điêu kia còn ngăn cản Trường Phong theo sau, Trường Phong vừa đi đâu? Không có vấn đề gì chứ?"

"Nó đi tìm anh trai rồi."

Hướng Trường Phong bay đi chính là phương hướng hiện tại của Ôn Minh, ngày mai phải đi rồi, bây giờ cậu đang bàn giao nhắn nhủ sự vụ quân đoàn dị năng.

"Vậy là tốt rồi... Ai nha, thời gian trễ mất rồi, Dao Dao, chúng ta phải nhanh lên một chút, Lâm Khê bọn họ còn đang chờ ở đằng kia đây này!"

trướctiếp