Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 307: Động thủ


trướctiếp

Trịnh Trạch Giai nóng nảy, hắn nhìn về phía Tiết Hàng, giọng điệu vội vàng: "Đội trưởng Tiết, bên trong làm sao vậy? Chẳng lẽ có Zombie?"

"Đi xem sẽ biết." Tiết Hàng rất bình tĩnh, chỉ cần không phải Dao Dao phát ra tiếng kêu, cái gì cũng dễ nói.

Tiết Hàng bọn hắn mới bước về phía trước hai bước, đã nhìn thấy một người phụ nữ từ bên trong đi ra, thân thể cô ta còn run nhè nhẹ, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Đợi nàng hoàn toàn đi ra khỏi bóng tối, mới phát hiện bên cổ cô ta có thêm một thanh đao, bị người cưỡng chế đi ra.

Phía sau cô ta liên tục đi ra mấy người, đúng là năm người vẫn đợi ở trong trạm, phía sau bọn họ đều là mấy người đàn ông ngồi trong góc trước đó.

Tiết Hàng nhìn vẻ mặt Ôn Dao vân đạm phong khinh đi tới, nhịn không được nâng trán.

Đứa nhỏ này không phải cảm thấy làm con tin rất thú vị đó chứ? Muốn diễn tốt xấu cũng phải chuyên nghiệp chút chứ, cho chút biểu lộ sợ hãi đi! Biểu lộ của Ôn Dao thế này cứ như khách du lịch vậy đấy.

Ngữ Điệp cũng bị người dùng súng uy hiếp, cô cũng không có biểu lộ sợ hại, ngược lại lộ ra có chút hưng phấn.

Mà Trường Phong bị những người khác ôm, ngoan ngoãn không nhúc nhích, xem bộ dáng có vẻ đã được Ôn Dao phân phó.

Trịnh Trạch Giai lặng lẽ đánh giá Tiết Hàng, nhưng lại giống như không nhìn ra gì đó, trong lòng của hắn có chút bồn chồn, chẳng lẽ đã đoán sai?

Ổn định tâm thần, hắn chỉ vào một người đàn ông có vài vết sẹo mắng: "Chúng mày làm cái gì vậy? Không đi ra đánh Zombie thì thôi, còn bắt cóc người, chúng mày đến cùng muốn làm gì?!"

"Làm gì?" Trong tay người đàn ông xuất hiện một quả cầu lửa tung tung, sau đó miệng cười nói: "Không có gì ý gì khác, chỉ là gần đây tình hình kinh tế khó khăn, ăn cũng không nhiều, cho nên muốn tìm các người mượn một chút."

"Mày có ý gì?"

"Chậc chậc, nghe không hiểu tiếng người à? Muốn mạng sống của bọn hắn, thì giao mấy chiếc xe kia cho chúng ta, chờ chúng ta rời khỏi đây một khoảng, tự nhiên sẽ thả bọn hắn, bằng không thì..."

Người đàn ông ném quả cầu lửa trong tay đập vào một chiếc ô tô hỏng, "Ầm" một tiếng chiếc xe này đã bị thiêu đốt.

"Bằng không mấy người chỉ có thể tìm Diêm Vương họp mặt rồi."

"Mày! Mày không nên quá đáng!"

Nhìn xem hai người kẻ xướng người hoạ giống như hát song hoàng, Tiết Hàng rút rút khóe miệng, đây là ý gì?

Thấy bọn họ trình diễn không kém lắm, Tiết Hàng đã cắt đứt bọn hắn: "Mày đến cùng muốn làm gì?"

"Tao nói vậy chẳng lẽ còn chưa rõ ràng hay sao? Mày muốn mấy người này còn sống, thì giao xe ra đây! Nói cách khác..." người đàn ông phất phất tay phải, người đàn ông cầm đao kia lập tức đè ép xuống, có máu tươi từ lưỡi đao chảy xuống.



"Ngừng ngừng ngừng!!! Đừng tổn thương vợ tao, mày muốn gì tao đều cho mày! Nhanh, lái xe của chúng ta qua đây!"

Trịnh Trạch Giai gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lại bảo người bên cạnh lái xe của bọn hắn qua đó, sau đó nói với người đàn ông: "Có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói! Bọn họ đều là người bình thường, mày đừng tổn thương bọn hắn, mày muốn cái gì tao đều cho!"

Đã nhận được Trịnh Trạch Giai cam đoan, người đàn ông nhìn về phía Tiết Hàng: "Vị trưởng quan này, ý của mày thì sao?"

A, trong lòng Tiết Hàng cười lạnh, đây là muốn buộc bọn họ dùng vật tư đổi người sao?

Chậc chậc, thật đúng là dụng tâm lương khổ.

Thấy Tiết Hàng trầm mặt không nói lời nào, người đàn ông dạo một vòng quanh Ôn Dao, trên dưới đánh giá Ôn Dao một phen, sau đó nói: "Tao thấy đứa nhỏ này da mịn thịt mềm đấy, ăn mặc lại tốt như vậy, hẳn là con cái cao tầng căn cứ các người, chẳng lẽ mạng của bọn họ còn không đáng bằng mấy xe vật tư?"

Tiết Hàng không có mở miệng, nhưng sắc mặt lại càng ngày càng âm trầm.

Lúc này, người lái xe trở về, Trịnh Trạch Giai chỉ vào hai chiếc xe: "Đây chính là xe của chúng tôi, đồ đạc bên trong cũng không nhiều, chỉ cần mày thả người của chúng tao, đều cho mày!"

"Mày đuổi ăn mày à? Xe này chính mày tự giữ đi, tao chỉ muốn mấy chiếc kia."

Người đàn ông giơ tay lên, chỉ từng chiếc xe quân đội sau lưng Tiết Hàng.

"Cái này..."

Trịnh Trạch Giai nhìn về phía Tiết Hàng, trong ánh mắt mang theo cầu xin, hai mắt đỏ bừng, trong mắt ngấn lệ lập loè.

Hắn khẽ cắn môi, nghẹn ngào nói: "Đội trưởng Tiết làm chủ, chúng tôi không có ý kiến gì, dù sao mạng này của chúng tôi đều là cậu cứu, cậu nói thế nào thì làm thế đó, chúng tôi không hề oán hận câu nào!"

Nhìn đôi mắt đối phương kiên nghị lại yếu ớt, dường như đặt nhiều niềm tin vào Tiết Hàng, cho dù Tiết Hàng có đưa ra quyết định thế nào hắn cũng đều tiếp nhận hết.

Tiết Hàng nhịn không được phía sau lưng nổi hết da gà cả người lên.

Móa! Hành động tốt như vậy trước kia lăn lộn trong giới giải trí hả? Nếu không phải biết rõ hắn ta có vấn đề, thiếu chút nữa hắn đã tin rồi!

Đây là tăng thêm điểm đạo đức cho bọn họ sao?? Quyền quyết định nằm trong tay của hắn? Nếu như hắn không đồng ý có phải trở thành một người vô tình vô nghĩa lại máu lạnh rồi hay không?

Trong lòng Tiết Hàng cười lạnh, được, đã tin tưởng hắn như vậy, hắn cũng không thể phụ lần tín nhiệm này nha!

Hắn âm thầm đưa ánh mắt nhìn về phía Ôn Dao, sau đó vẻ mặt cao lãnh nói: "Xe các người đừng nghĩ! Muốn ra tay cứ ra tay!"



Ặc...

Bầu không khí nơi hiện trường dường như đọng lại, đáp án lúc này không đi theo lẽ thường nha!

Mấy người mịt mờ nhìn nhìn đối phương, hoàn toàn không nghĩ tới một câu trả lời như vậy, bước tiếp theo nên đối phó thế nào đây?

Trong tay người đàn ông dâng lên một đốm lửa, từ từ đi đến gần Ôn Dao: "Mày thật sự mặc kệ tánh mạng hai con nhóc này hả?"

Tiết Hàng liếc mắt nhìn hắn: "Mạng hai cô bé này không trọng yếu bằng đồ vật phía sau chúng ta, mày muốn ra tay thì cứ ra tay, chờ mày ra tay, chúng tao gϊếŧ các người xem như báo thù cho các cô ấy rồi."

Nói xong lại nhìn về phía Trịnh Trạch Giai: "Nhiệm vụ lần này rất trọng yếu, cho nên xin lỗi, đến căn cứ Hoa Nam, tôi giúp anh một lần nữa tìm vợ mới."

Nói xong tay vừa nhấc, tất cả binh sĩ giơ súng trong tay lên, nhắm ngay người đối diện.

Thế này đi về hướng nào đây?!

Tiết Hàng dầu muối không vào, người đàn ông kia tức giận nở nụ cười, hắn tung tung quả cầu lửa trong tay, cười hỏi: "Vị đội trưởng này, chẳng lẽ không có phát hiện cái gì không đúng?"

"Mày có ý gì?"

"Mày thử dùng dị năng xem."

Tiết Hàng thử, biến sắc, nổi giận nói: "Mày làm cái gì?!"

"Ha ha ha, mày cho rằng tại sao tao phải nói nhảm cùng chúng mày nhiều như vậy? Không phải đang dợi dược hiệu phát huy tác dụng sao. Bây giờ dị năng của các người vận chuyển không trôi chảy, súng này có lẽ cũng không có nhiều đạn, tao cũng không muốn gϊếŧ người, ngoan ngoãn giao xe cho chúng ta, chúng tao tự nhiên sẽ tha cho các người một con đường sống."

"A, mày cho rằng tao sẽ tin? Xe còn người còn, muốn đánh liền đánh, đừng nói nhảm nhiều như vậy!" Tiết Hàng hoàn toàn không ưa bộ dạng này của hắn.

"Đã như vậy, các anh em, ra tay!"

Người đàn ông vừa dứt lời, từ bốn phía ào ra hơn mười người ẩn nấp, bọn hắn bao vây bọn người Tiết Hàng lại, phát động tấn công với bọn người Tiết Hàng.

"Em gái nhỏ, không phải chúng tao không buông tha cho mày, ai bảo mấy tên quân nhân kia không cứu mày chứ. Mày yên tâm, chú sẽ không gϊếŧ mày đâu, mày lớn lên đáng yêu như thế, làm sao chú cam lòng cho được, giữ lại chơi đùa cùng chú và các anh được không?" Người đàn ông không nhìn Tiết Hàng bên kia, mà ngồi xổm xuống cười tủm tỉm cười nói chuyện với Ôn Dao.

Ôn Dao nhấc lên mí mắt liếc nhìn hắn, đôi đồng tử ngăm đen sâu thăm thẳm khiến cho sau lưng người đàn ông một trận sợ hãi, khiến hắn nhịn không được lui về phía sau hai bước.

Chờ hắn nhìn kỹ lại, lại không phát hiện cái gì không đúng, không phải chỉ là một cô bé bình thường thôi sao, chỉ là có chút lạnh.

Lúc hắn chuẩn bị mở miệng, thuộc hạ bên người hô to một tiếng: "Đại ca! Anh xem!"

trướctiếp