Bổ sung vật dụng ở hồ Thiên Diệp xong, bọn họ tiếp tục khởi hành với tốc
độ cao nhất, nhanh chóng đến Hàn Thuỷ Tam Tuyền của Thu gia. Dòng chính
của Thu gia chỉ có một đứa con gái là Thu Nguyệt Địch, theo lý thuyết
thì con trai của nàng sẽ là người thừa kế Thu gia, nhưng thiên phú chế
thuốc của Hiên Viên Tử Đô thật sự không tốt, cho nên rất nhiều người
trong gia tộc phản đối quyết định này. Hiện tại nàng lại thu đồ đệ,
người thừa kế lại càng khó xác định hơn. Do vậy, đại điển bái sư của Mục Nhung ở Thu gia có thể nói là được vạn người chú ý.
Đương
nhiên, ý kiến của Tam Thái tử về việc này là – "Suốt ngày ngồi ăn củ cải lo chuyện đại sự, lão gia tử Thu gia còn có thể sống thêm được mấy ngàn năm nữa, chọn người thừa kế xong cũng để trưng chứ có gì mà tranh đâu?"
Đúng thế, chuyện lớn như thê tử thu đồ đệ thì sao Tam Thái tử
bỏ qua cho được, vừa nghe tin liền chạy từ Hiên Viên Thiên cung đến đây, hiện tại đang ở trong biệt viện Thu gia, phe phẩy quạt chờ vợ con về.
Ai ngờ Thu Nguyệt Địch vừa đến Thu gia đã dẫn tân đệ tử đi dạo xung quanh, uổng công hắn mặc một bộ đồ nguyệt sắc cầm quạt đen đứng trong rừng thu vô biên bày ra tư thế phong lưu đệ nhất thiên giới, không nghênh đón
được mỹ nhân áo trắng dịu dàng, chỉ gặp phải đứa con trai ngu ngốc, đúng là mất hết cả hứng mà.
Nếu là con trai mình thì Hiên Viên Phong Ngâm không có hứng giữ nguyên phong thái đó nữa, tuỳ tiện ngồi xuống,
gấp quạt lại nói: "Con trai ngoan, nào, mau nói cho cha biết, dọc đường
đã gây hoạ gì rồi?"
Cậu có bị ảo giác không đó? Sao tự nhiên có cảm giác như cả cha cũng ghét bỏ cậu vậy?
Nghi ngờ nhìn cha ruột dù ngồi trong viện tử nhà mình cũng phải duy trì tư
thế tiêu sái, lúc nào cũng không quên thả thính cho các nữ tiên mặt đỏ
tai hồng, Hiên Viên Tử Đô cuối cùng cũng không tìm được sơ hở nào, bèn
ấp a ấp úng trả lời: "Không... Không có, lần này con ngoan lắm nha."
Thế nhưng, cha cậu cũng không phải người dễ bị lừa, ngẩng mặt lên gọi ngay gián điệp của mình ra: "Thu Hưng."
Thu Hưng vốn là gián điệp năm xưa Tam Thái tử phái đến Thu gia để thu thập
tin tức của Thu Nguyệt Địch, sau khi Hiên Viên Tử Đô sinh ra thì chuyển
sang làm hộ vệ thiếp thân của cậu ta, hiện tại đương nhiên không chút do dự bán đứng thiếu gia nhà mình, quỳ xuống nói: "Thiếu gia muốn lén hạ
phàm từ Long Môn cảnh, lúc bị Quỷ Du thành vây công thì chủ động xuất
hiện chọc giận Hoán Tô, luôn luôn ủ mưu muốn cải trang vi hành, ở khách
điếm trong hồ Thiên Diệp vì răn dạy hộ vệ Thu gia mà lật ba cái bàn đập
vỡ vô số ấm chén... Hơn nữa ba ngày trước còn trộm mất pháp bảo của đại
ca rồi định làm hỏng nó bằng kéo Tài Nguyệt Khắc Vân."
Không ngờ hắn lại bán đứng mình một cách triệt để như vậy, Hiên Viên Tử Đô kinh
ngạc vô cùng: "Thu Hưng, ngươi cũng góp tay vào tất cả chuyện đó mà."
Nhưng lời này của cậu ta đã chứng tỏ tất cả những gì vừa kể là thật, Tam Thái tử đập đập quạt vào lòng bàn tay, nửa cười nửa không mà cảm thán:
"Không tồi, quả nhiên lần nào con cũng khiến ta phải kinh ngạc."
Mặc dù bên ngoài Thu Nguyệt Địch lạnh như băng, nhưng Hiên Viên Tử Đô lại
không sợ nàng chút nào, bởi vì tuy nàng khắc khe thật, chỉ cần cậu giả
vờ than khổ than mệt là sẽ mắt nhắm mắt mở thả cậu đi chơi. Nhưng cả nhà từ trên xuống dưới cậu ta chỉ sợ mỗi cha mình khi cười như thế này,
hiện tại vừa trông thấy vẻ mặt này cậu liền biết ngay mình không có quả
ngon để ăn, hai chân run rẩy làm mặt đáng thương nói: "Cha, đừng cười
như vậy nữa mà, con sợ lắm."
Hiên Viên Thiên cung khác với Thu
gia, phía trên Tam Thái tử có lão hoàng ngưu* Đại Thái tử gánh hết, cho
nên hắn sống rất thảnh thơi, thê tử bận việc rồi thì hắn đành hành hạ
con trai. Hắn biết Thu Nguyệt Địch vì chuyện từng xảy ra trong quá khứ
nên không thể nghiêm khắc với con mình được, do đó, chuyện dạy dỗ con
cái đều do hắn đảm nhiệm, hiện tại đương nhiên cũng là hắn nói: "Sợ cái
gì? Gan con to lắm mà, vừa bước ra ngoài đã kiếm về một đại ca rồi."
[*ý chỉ người chăm chỉ, cần cù]
Cơ mà, đôi khi hắn vẫn đánh giá quá cao khả năng tiếp thu của con mình,
lúc này cậu ta không hề nghe ra vẻ trào phúng trong giọng nói của hắn,
chỉ nghĩ từ trước tới nay mỗi khi bán đứng mình thì Thu Hưng không bao
giờ nói dối cả, nếu hắn đã nhắc tới cái túi kia thì đúng là việc đó
không đúng thật. Nghĩ đến đây, cậu chần chờ hỏi: "À mà, cha này, con
trộm túi của đại ca thì có làm đại ca giận không?"
Với trí thông minh của Hiên Viên Tử Đô, có thể rút ra được kết luận đó là đã khá lắm
rồi, hai mắt Tam Thái tử loé lên vẻ kinh ngạc, mặt không đổi sắc hỏi:
"Trước hết con nên nói xem tại sao lại nghĩ như vậy đi."
Từ nhỏ
đến lớn Hiên Viên Tử Đô đã được mọi người nâng như nâng trứng hứng như
hứng hoa, ngoại trừ cha ruột ra thì không ai dám dạy dỗ cậu, thế nhưng,
sau khi trở về từ hồ Thiên Diệp, cậu chợt nhận ra Mục Nhung không thèm
để ý đến mình nữa. Nói đúng hơn là không phải hoàn toàn không để ý, lúc
cậu bắt chuyện đại ca vẫn trả lời, chỉ là –
"Hắn không có ghét bỏ con!"
Mở miệng phun ra một câu khiến cho Tam Thái tử suýt đập cây quạt vào cái
đầu ngốc nghếch trước mắt, nhưng cha mình còn chưa kịp ra tay, cậu đã tỏ ra nghi ngờ nói: "Nhưng sao hắn lại giận chứ, lúc trước mỗi lần con
giận thì mọi người xung quanh đều chủ động tặng pháp bảo cho con đập
mà."
Con trai ngốc, đó là vì đập hỏng rồi cha con sẽ đền cho họ cái khác tốt hơn thôi.
Hiên Viên Thiên cung là thế lực chính phủ do chính Kiến Mộc Thần Quân lựa
chọn, lãnh thổ cũng là nơi tài nguyên dồi dào nhất thiên giới, từ trước
đến nay đều tuân theo đạo nghĩa chính phái, cho nên trong mắt người có
tâm trên thiên giới thì đây chẳng khác gì đám nhà giàu lắm tiền, mà con
dê béo dễ lừa này đương nhiên trở thành mục tiêu lý tưởng nhất của họ.
Tam Thái tử không quan tâm tí pháp bảo kia, hắn biết người phi thăng sống ở thiên giới cũng không được suôn sẻ, nên mới không tính toán với bọn họ, nhưng hiện tại thấy con trai để ý đến như thế thì thầm nghĩ, cái người
mà nhóc này gọi là đại ca cũng có bản lĩnh đấy.
Mặc dù trong
lòng đang suy đoán ý đồ của đối phương đồng thời tìm cách bàn luận, bây
giờ khi đối mặt với câu hỏi của con trai, hắn suy nghĩ một chút rồi đáp
một cách chi tiết: "Cái này thì phải xem người kia là ai đã, có người
chỉ cần con là tiểu thiên tôn, dù con có làm gì đi chăng nữa thì vẫn
quý; có người chỉ cần con làm họ thương tâm, dù con có thân phận như thế nào thì vẫn bỏ con mà đi. Đương nhiên, nếu là người thân, dù con có
phạm lỗi thì cuối cùng vẫn sẽ tha thứ cho con."
Hiên Viên Tử Đô
không thể hiểu hết ẩn ý trong câu trả lời này, nhưng cậu ta vẫn hiểu
được một sự thật vô cùng dễ hiểu: "Thôi xong, đại ca thật sự giận rồi!
Cha, sao lúc trước cha không nói cho con biết sớm chứ!"
Nghe xong, Tam Thái tử nhìn cậu một hồi lâu, chỉ nói: "Bởi vì bên cạnh con không có người như vậy."
Không ngờ cha mình sẽ nói ra câu đó, Hiên Viên Tử Đô chợt hoang mang, nói
cách khác những người hay vây quanh cậu lúc trước đều là vì thân phận
của cậu sao, nhưng cậu cảm thấy mọi người đối xử với cậu tốt lắm mà. Câu nói này đã bác bỏ tất cả mọi nhận thức của cậu ta từ trước đến nay, con dê béo vốn dư thừa tinh lực cũng không thể không cảm thấy uể oải: "Vậy
chẳng phải con thảm lắm sao?"
Với chỉ số thông minh cảm xúc [*EQ] của Tam Thái tử, Thu Nguyệt Địch vô vọng đến mức mất hết cảm xúc năm
xưa còn có thể cưới về nhà, sao hắn lại không nhận ra vấn đề của con
mình chứ, nhưng những người có thân phận như bọn họ thì mở lòng với
người khác là chuyện rất nguy hiểm. Nếu hắn không cùng nhau lớn lên với
Thu Nguyệt Địch từ nhỏ, hiểu rõ tính cách của nàng thì cũng không dám
đánh liều như vậy. Cả Thu gia lẫn Hiên Viên Thiên cung đều không phải là nơi sạch sẽ gì, Hiên Viên Tử Đô là con của hai người họ, chắc chắn sẽ
bị thế lực hai bên tính kế, thay vì bị bạn bè thân thiết phản bội, cứ
sống ngốc nghếch như vậy có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.
Đây là điều mà
hai phu thê bọn họ đã thống nhất với nhau, hiện tại đành phải thở dài:
"Bạn rượu thì cũng là bạn, ở nơi thiên giới này không có gì là chân tình cả. Cha con sống lâu như vậy rồi, ngoại trừ ông nội, đại bá [*bác cả] và mẹ con ra thì chẳng tìm được bao nhiêu người thật lòng cả, cho nên con cứ ngốc nghếch sống cả đời cũng tốt."
Hắn nói vậy là để đánh thức con trai, nhưng Hiên Viên Tử Đô vẫn chưa tự
mình trải qua thế sự vô thường, hiện tại chỉ nghĩ tới việc đại ca không
phải người quan tâm đến thân phận của cậu, vội la lên: "Vậy ít nhất cha
phải nói cho con biết đại ca giận tới mức nào chứ!"
Hiên Viên
Phong Ngâm biết có vài việc không tự trải qua thì sẽ không hiểu được,
hồi thiếu niên hắn từng cảnh báo Thu Nguyệt Địch rằng nam nhân là sinh
vật có mới nới cũ, dù nói bao nhiêu lời hay ý đẹp cũng không bao giờ
chịu chung thuỷ với một người, kết quả cô nương ngốc này vẫn bị lừa đi.
Tiếc là chuyện năm đó Thu gia giữ rất kín, tất cả những người biết
chuyện đều bị diệt khẩu, với khả năng của Hiên Viên Thiên cung của bọn
họ cũng chỉ biết Thu Nguyệt Địch từng bị phàm nhân lừa hôn và mất một
đứa con. Nhưng sau đó rốt cuộc Thu gia đã làm gì, tại sao không trả hạt
giống Kiến Mộc, tại sao sau ngày hôm đó Thu gia cắt đứt quan hệ với các
thế lực khác, đến lúc hắn cưới Thu Nguyệt Địch mới miễn cưỡng giao lưu
với Hiên Viên Thiên cung... những điều đáng ngờ như vậy, đến nay hắn vẫn chưa điều tra rõ.
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không suy nghĩ chuyện phân tranh giữa các gia tộc nữa, nhìn con trai vẫn chờ đợi đáp án của
mình, giơ tay lên, một túi thuốc tinh xảo từ trong ngực áo của Hiên Viên Tử Đô bay vào tay hắn. Cẩn thận đánh giá túi thuốc này, hắn nhẹ nhàng
nói: "Ta nhớ đây là túi thuốc mẹ con tặng con nhân dịp sinh nhật năm
ngoái, con rất thích nó, lần nào muốn chế thuốc cũng mang theo bên
người."
"Vâng ạ..."
Không hiểu sao hắn lại nhắc tới
chuyện này, Hiên Viên Tử Đô mờ mịt trả lời, sau đó hoảng sợ nhìn cha
mình lấy kéo Tài Nguyệt Khắc Vân ra cắt túi thuốc làm phân nửa. Cậu thật sự rất thích cái túi này, nhanh chóng chạy tới giật túi lại, thấy không thể ghép lại được nữa thì đau lòng chất vấn: "Sao cha lại cắt nó chứ!"
Ngơ ngác nhìn túi thuốc của mình, hiện tại Hiên Viên Tử Đô mới bừng tỉnh,
đại ca từng nói bên trong túi có vật mà hắn yêu quý nhất, nếu thú cưng
của hắn bị thả ra rồi chạy mất chắc chắn sẽ rất đau lòng, bảo sao mấy
ngày nay không thân thiết với cậu như lúc trước nữa. Nghĩ đến đây, cậu
không hỏi gì thêm nữa, vội vàng chạy về hướng sân viện của Mục Nhung:
"Con tới chỗ đại ca nhận lỗi ngay đây!"
Đầu năm nay người tốt
đều chết sớm, Hiên Viên Phong Ngâm vốn không muốn nuôi dạy con mình
thành người lương thiện, ai ngờ có lẽ do di truyền tính cách của Thu
Nguyệt Địch nên cậu đối nhân xử thế vô cùng ngây thơ, mắt nhìn người rất kém. Hồi thiếu niên Tam Thái tử đã sớm phát hiện ánh mắt của thị nữ bên cạnh Thu Nguyệt Địch rất đáng ngờ, nhưng nàng lại xem ả ta là tỷ tỷ,
nói gì tin đó, may thay sau đó thị nữ kia biến mất tăm, không thì hắn
phải động tay động chân một chút rồi.
Hiện tại con mình muốn học cách kết bạn với người khác, đương nhiên hắn sẽ dạy rồi, chẳng qua chỗ
nào cần nắm chắc thì vẫn phải không có sơ hở gì.
Lắc lắc cây
quạt, hắn đưa tay đỡ một chiếc lá phong đang rơi xuống rồi ngắm nghía,
hai mắt không nhìn về phía ai mà lại hờ hững hỏi: "Thu Hưng, thằng bé
gặp tên đại ca kia như thế nào, mau kể lại chi tiết tất cả những gì các
ngươi chứng kiến trên đường đi."
May là Hiên Viên Tử Đô đã chạy
đi thật xa, nếu bây giờ cậu quay đầu lại nhìn thì sẽ phát hiện, Thu Hưng từ nhỏ đã giúp mình quậy phá đủ thứ hiện tại lại mang vẻ mặt nghiêm túc không có bất kỳ ý tốt nào, chỉ cung kính quỳ xuống nói: "Vâng, thưa chủ nhân."