Mục Nhiễm cứ nghĩ cuộc đời của mình đến đây là chấm dứt rồi. Từ thời niên
thiếu cả nhà ông đã bị sao trảm, Thánh Văn đế không có ông thì sẽ bị
quốc sư chèn ép đến chết, không thể trở về quê nhà, chỉ còn một cỗ oán
khí ở lại dương gian, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Ông không bao giờ nghĩ rằng, con trai mình vẫn còn sống, nên cũng chưa
bao giờ nghĩ đến chuyện phải làm phụ thân như thế nào. Ông lỡ mất thời
thơ ấu của Mục Nhung, không kịp dạy hắn bất cứ thứ gì, hiện tại dường
như cũng không có tư cách để dạy dỗ hắn.
Kỳ thật lúc gặp nhau
lần đầu ở hồ Thiên Lý, ông rất tán thưởng thiếu niên biết khi nào nên
lùi nên tiến này. Khi đó ông không thể tin được đây lại là Hiên Viên Tử
Đô nổi tiếng chuyên gây thị phi trong lời đồn, nhưng đôi mắt của Mục
Nhung thật sự rất giống Thu Nguyệt Địch, cộng với vẻ mặt kinh hoảng sau
đó cố giữ bình tĩnh để bảo vệ bản thân, giống hệt như cô nương quật
cường ông từng cứu giúp trong rừng năm ấy. Mục Nhiễm cứ tưởng một người
cứng rắn như ông chắc chắn sẽ dễ dàng quên được tình cảm nam nữ, nhưng
rốt cuộc ông vẫn không quên được cô nương duy nhất đời này mình muốn
cưới về nhà.
Tiếc thay số phận trớ trêu, cuối cùng bọn họ vẫn bỏ qua nhau, nàng đã trở thành vợ người khác, còn sinh ra một đứa con trai xuất sắc như vậy. Mục Nhiễm không thích phủ nhận điểm xuất sắc của
người khác, dù cho đó là kẻ địch của mình. Ông sống vô cùng tỉnh táo,
thấu hiểu sự đời, cũng thấu hiểu lòng người, thế nhưng, càng ngắm nhìn
cậu nhóc tên Hiên Viên Tử Đô kia, ông càng nhớ đến con trai mình.
Từ xưa đến nay chuyện hôn nhân luôn là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi
ngôn*, đúng là ông không có đưa sính lễ cho Thu gia để hoàn thành lễ
nghi kết bái phu thê với Thu Nguyệt Địch, nếu Thu gia chỉ giết ông, thì
sau khi ông chết cũng sẽ phẫn hận vì thế mà thôi. Thế nhưng bọn họ còn
giết Mục Nhung, đứa con trai mới sinh không biết gì của ông. Cho nên ông vẫn tiếp tục ở lại Quỷ Du thành, đợi một ngày trở thành Quỷ Vương để đồ sát Thu gia.
[*ý nói chuyện cưới hỏi phải nghe theo lời của cha mẹ và người làm mối]
Nhưng sự đời luôn trớ trêu đến như vậy, lúc ông tưởng cuối cùng mình cũng có
thể sống một cuộc sống an ổn bên vợ hiền con khôn, ông trời bỗng nhiên
giáng xuống tai hoạ bất ngờ khiến ông phải thê ly tử tán; mà khi ông đã
buông xuôi tất cả trong lòng chỉ còn khao khát báo thù, đứa con trai ông tưởng đã chết lại xuất hiện trước mặt ông, còn thân thiết với Thu gia
như vậy. Chuyện này khiến ông không thể không tính toán, nếu diệt Thu
gia thì không biết Mục Nhung có cảm thấy đau khổ vì mất mẹ không?
Ông rất thích Mục Nhung hiện tại, hành động bình tĩnh nhưng vẫn táo bạo,
bất cứ lúc nào cũng không chịu cúi đầu trước kẻ thù, ngay cả đặc điểm
khi gặp chuyện gì cũng suy nghĩ theo lý trí trước chứ không hành động
theo cảm tính cũng rất giống ông. Trong mắt Mục Nhiễm, Mục Nhung được di truyền đôi mắt của Thu Nguyệt Địch mà ông thích nhất, lại kế thừa tính
tình kiêu ngạo của mình, thậm chí còn lương thiện hơn cả ông, có thể
trượng nghĩa ra tay cứu giúp người khác, quả nhiên là tồn tại hoàn hảo
nhất trên đời. Đến nỗi khi Mục Nhung thừa dịp ông ngẩn người mà bắt nhốt ông lại bằng một pháp bảo kỳ quái, ông vẫn vô cùng tán thưởng, con trai ông, vốn nên có bản lĩnh như vậy. Thế nhưng, Mục Nhung hoàn hảo trên
mọi phương diện này, lại có một tật xấu là đoạn tụ.
Mục Nhung
tốt như vậy, đương nhiên sẽ không ra tay với nam nhân khác, cho nên chắc chắn do tên Dung Dực kia thường xuyên dụ dỗ bắt cóc con trai ông. Xem
trong sách viết cái gì đi, Dung tiểu tướng quân đè Mục tiểu thư mảnh mai xuống giường? Trần đời này nam nhân nào mà dám đè con của Mục Nhiễm ông xuống giường, ông sẽ tống thẳng tên đó vào cung làm thái giám tổng quản cho Thánh Văn đế! Hừ, dù có quyến rũ Mục Nhung để hắn đè xuống giường
cũng không được, ông vẫn sẽ thiến rồi đưa vào làm nam sủng cho Thánh Văn đế!
Mang những suy nghĩ khiến cho nắp quan tài của Thánh Văn đế mãi không đóng được kia, lúc Dung Dực kích động bước vào túi âm linh,
đôi mắt dưới đấu lạp của Mục Nhiễm đã đong đầy hàn khí, thế nhưng, ông
còn chưa kịp tung ra, thiếu niên này đã chào theo quân lễ rồi dõng dạc
mở miệng trước: "Mạt tướng Dung Dực, bái kiến Mục tướng quân!"
Mục Nhiễm đã mười tám năm không dẫn binh, đột nhiên nghe thấy câu nói quen
thuộc thì không thể không giật mình, vô thức nhớ tới những năm tháng
chinh chiến bốn phương. Ông nhớ rõ lúc đó Dung Đỉnh Thiên cũng y như
vậy, chỉ cần một câu nói của Thánh Văn đế là liều mình xung phong ra
trận, ngay thẳng đến mức không biết âm mưu quỷ kế là gì.
Ông cứ
tưởng Dung Dực phải là người vô cùng tà mị, ai ngờ lúc được gặp tận mắt
thì lại là một thiếu niên thẳng thắn oai phong, thật sự không giống
người có thể đoạn tụ, bèn bày ra vẻ mặt phức tạp mà hỏi: "Ngươi là Dung
Dực, con trai của Dung Đỉnh Thiên sao?"
Năm xưa Dung Đỉnh Thiên
từng dẫn binh dưới trướng Mục Nhiễm, cực kỳ tôn sùng Mục tướng quân luôn đưa ra những kế sách đúng đắn không có sai sót này, Dung Dực chủ động
đến gặp ông ngoại trừ việc đây là phụ thân của Mục Nhung, một phần cũng
do nỗi sùng kính trong lòng thúc giục. Hiện tại nghe ông hỏi vậy thì lập tức hưng phấn nói: "Vâng ạ, gia phụ ở nhà thường hay nhắc đến khí thế
oai hùng của Mục tướng quân lúc chinh chiến sa trường năm xưa, hiện tại
được trông thấy tận mắt, quả thật giống hệt như trong lời kể."
Chẳng lẽ người bây giờ đoạn tụ theo phong cách này sao? Dung Dực trông còn
chính trực ngay thẳng hơn cả ông mà cũng có thể bắt cóc con ông à?
Mục Nhiễm là một nhân vật phong vân* từng đi đánh chiếm từng đi bức cung,
năm xưa đương nhiên cũng trải qua không ít sóng gió, thế nhưng, khi đối
mặt với Dung tiểu tướng quân nhìn từ phía nào cũng thẳng tắp kiên cường
này, ông chợt không thể nhìn thấu được. May thay ông lão luyện hơn Mục
Nhung lúc trước rất nhiều, lập tức hỏi: "Ngươi nghĩ sao về Mục Nhung?"
[*người có tiếng tăm, có tầm ảnh hưởng lớn]
Theo suy đoán của Mục Nhiễm, nếu thằng nhóc này nói thật thì tốt, dù có nói
dối thì với khả năng quan sát của ông vẫn không khó để nhìn thấu lời nói dối của một thiếu niên, sau đó nhân cơ hội ép hỏi chân tướng luôn. Ai
ngờ Dung Dực không hổ là một điều kỳ diệu do trời đất tạo ra, nghe vậy
chỉ hoang mang ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội hỏi: "Không phải tướng quân muốn hỏi ta về quân đội Bắc Thần à?"
Ạch, ông có tính cỡ nào cũng đâu thể ngờ rằng người này lại xem lý do đó là thật đâu?
Hiện tại Mục Nhiễm đã chắc chắn Dung Dực không có khả năng bắt cóc con mình, ông thậm chí còn bắt đầu lo lắng, có khi nào Mục Nhung mới là người chủ động cắt đứt tay áo của thiếu niên chính trực này không?
Bộ
dáng im lặng không nói gì của ông vào mắt Dung Dực lại trở thành Mục
tướng quân muốn biết thêm thông tin về Mục Nhung từ miệng y nhưng ngại
mất mặt nên không muốn nói thẳng. Y đương nhiên không thể làm người
trong lòng mình mất thể diện trước mặt cha ruột của Mục Nhung, nên nhanh chóng lựa ra những lời khen ngợi hợp ý một quân nhân nhất mà nói: "Tất
nhiên là, Mục Nhung lòng mang thiên hạ trí mưu siêu phàm, lúc ở nhân
gian ngày ngày luôn dốc hết công sức để tìm cách cứu vớt sinh linh khỏi
cảnh nước sôi lửa bỏng, là một đại trượng phu thiết huyết không phụ gia
phong của tướng quân!"
Tất cả những gì y nói đều là sự thật, chỉ lược bớt một ít quá trình chi tiết và công lao của bản thân thôi, cuối
cùng còn vui vẻ nghĩ thầm, y đã nói như vậy rồi, Mục tướng quân xuất
thân nhà tướng chắc chắn sẽ rất thích Mục Nhung, sau này Mục Nhung sẽ có cha thương mình.
Thật vậy, Mục Nhiễm đúng là rất tán thưởng
những nhân vật anh hùng như thế, cơ mà, ông nhìn một cái là biết, Mục
Nhung không phải loại chiến sĩ nhiệt huyết hy sinh bản thân vì thiên hạ. Mục Nhiễm biết sau khi mình chết thì Mục phủ chắc chắn sẽ xuống dốc,
ham muốn chiếm hữu của Triệu Dương mạnh mẽ như vậy, sợ là sẽ không bỏ
qua cho con trai ông, lớn lên trong hoàn cảnh không cha không mẹ như
thế, Mục Nhung lạnh lùng một chút cũng dễ hiểu.
Do đó, Mục Nhiễm cũng không cảm thấy không hài lòng với tính tình của hắn, nhưng khi
nhìn về phía Dung Dực ngốc nghếch xem con trai mình như anh hùng chính
nghĩa này, niềm tin đối với Mục Nhung lúc trước lập tức dao động, ừm...
con trai ông cô đơn đã lâu, Dung Dực lại luôn sát cánh bên cạnh, cũng có khả năng Mục Nhung bất ngờ động tâm muốn có chỗ nương tựa.
Mặc
dù đã tìm được lời giải thích hợp lý, nhưng khi Mục Nhiễm nhớ tới âm khí trên người Mục Nhung, thấy Dung Dực đang trong hình thái quỷ hồn, bèn
nghĩ thầm đừng bảo con trai ông nhìn trúng người ta, thấy người ta không đồng ý thì giết chết rồi nhốt vào túi luôn luôn mang theo bên người
nhé?
Dù ông có thiên vị Mục Nhung cỡ nào nhưng vẫn không phải là người vô lý, tự cho mình đã biết rõ chân tướng, lập tức dứt khoát hỏi:
"Ngươi với hắn đã có tiếp xúc da thịt chưa?"
Mục Nhiễm lão luyện hơn Mục Nhung rất nhiều, hỏi câu nào đúng trọng tâm câu đó, thế nhưng,
câu này vào tai Dung Dực cứ như sấm sét giữa trời quang, chỉ hoang mang
nhìn: "Cái này... là thân pháp gì sao?"
Trông thấy vẻ mặt của y, Mục Nhiễm biết ngay hai người vẫn chưa có đụng chạm gì, vừa thở phào
nhẹ nhõm vừa cảm thấy hơi lo lắng, bèn hỏi thêm: "Vậy ngươi có bao giờ
nghĩ đến chuyện hôn chưa?"
Câu này vừa phát ra, Mục Nhung ở bên
ngoài lập tức phun nước trà, còn Dung Dực thì cảm thấy đầu óc như được
khai sáng, cả đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu, hôn Mục Nhung... hôn Mục
Nhung? Hôn Mục Nhung!
Từ nhỏ đại tỷ đã dạy y làm việc gì cũng
phải theo trình tự lễ nghĩa, do đó, trong suy nghĩ của Dung Dực, dù đã
xác định là sẽ yêu đương với Mục Nhung, nhưng vẫn phải trải qua trình tự tam thư lục lễ bái đường thành thân mới có thể làm chuyện thân thiết
hơn được, thế nên đến tận bây giờ dù đôi lúc trong lòng hơi xao động, y
vẫn cố gắng kiềm chế không cho bản thân vượt quá giới hạn.
Tuy
nhiên, y quên mất Mục Nhung là nam tử, có tiếp xúc tay chân với nhau là
chuyện bình thường, dù để trần tắm chung với nhau cũng không có gì lạ,
hai bên không cần đề phòng như nam với nữ. Người xưa có câu phụ mẫu chi
mệnh môi chước chi ngôn, nếu cha Mục Nhung đã hỏi thế, vậy có phải y
không cần theo trình tự nữa không?
Trong đầu lập tức nảy ra ý
nghĩ này, Dung Tiểu Boss ngay thẳng trịnh trọng nhận chỉ đạo từ nhạc phụ tương lai, cung kính nói: "Tướng quân yên tâm, ta sẽ thật sự suy nghĩ
về việc đó!"
"..."
Mục Nhiễm chinh chiến cả đời cũng
thuộc dạng già dặn rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp một sinh vật
thần kỳ như Dung Tiểu Boss, khiến Quỷ Soái tu vi thông thiên cũng không
thể không cảm thấy hoang mang.
Tại sao người này lại bày vẻ mặt
tiếp nhận quân lệnh để nói ra câu này thế? Chẳng phải ông đang cố chia
rẽ hai người này sao? Rốt cuộc là do giọng nói của ông không đủ lạnh
lùng hay sát khí trên người không đủ rõ ràng vậy, tại sao người này lại
càng ngày càng hưng phấn chứ? Hay do ông không theo kịp lối suy nghĩ của giới trẻ thời nay?
Ông không hiểu rõ tính cách của Dung Dực,
nhưng Mục Nhung ở ngoài nghe trộm lại nhanh chóng hiểu được mọi thứ, ông cha của hắn vậy mà lại đánh thức Dung Tiểu Boss ngây thơ!
Thôi
xong rồi, với tính cách tích cực của Dung Dực, nếu y thật sự suy nghĩ
thì chắc chắn sẽ miệt mài tìm hiểu về chuyện hôn. Mà hễ là chuyện Dung
Tiểu Boss nhất quyết muốn làm á, trừ khi giết chết y, chứ không y sẽ
kiên quyết muốn hoàn thành... Vậy nên, cha ruột của con ơi, ngài định
hại chết con à?
Mục Nhung vất vả lắm mới giữ gìn được tình đoạn
tụ của hai người trong cảnh giới quân tử chi giao đạm bạc như nước, ai
ngờ vào thời điểm quan trọng nhất cha ruột lại đến đổ dầu vào lửa, hiện
tại có khi trong đầu Dung Dực đã đổ đầy một đống nước xuân rồi. Mục
Nhung đương nhiên không muốn có nguy cơ thất thân, lập tức vỗ bàn nói:
"Ai cho ngươi suy nghĩ hả, đóng não lại ngay!"
Hắn vừa nói ra
câu này, Dung Dực thật sự ngoan ngoãn đóng não lại không thắc mắc gì,
thế nhưng, có lẽ do động tĩnh quá lớn, Hiên Viên Tử Đô ở phòng bên cạnh
cuối cùng vẫn không thể không gõ cửa, lớn tiếng hỏi: "Đại ca đang nói
chuyện với ai vậy? Vừa phun trà vừa vỗ bàn thế."
Mục Nhung không có tâm trạng để bịa chuyện với cậu ta trong tình trạng như thế này,
chậm rãi bình tĩnh lại, nói: "Ta không sao, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Tuy nhiên, tục ngữ có câu phong thuỷ luân chuyển, Mục Nhiễm thành công đốt
lửa cho mối nhân duyên đoạn tụ của con trai mình, hiện giờ gợn sóng còn
chưa tiêu, Hiên Viên Tử Đô đã mang đến một tin vô cùng sốc: "A, hồi nãy
ta quên nói với ngươi, mẹ ta đến đây rồi, đang muốn gặp ngươi đó."
Nghe tin Hiên Viên Tử Đô bị phục kích, Thu Nguyệt Địch đích thân đến đón cậu, hơn nữa nàng còn muốn gặp Mục Nhung!
Vừa nghe tin liên quan tới vợ cũ, Mục Nhiễm lập tức ngẩng đầu, bùi ngùi thở dài trong lòng, tránh né nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn đến trước mặt
nàng ấy, con trai, con định hại chết cha ruột à...
Đôi lời của tác giả:
Cha Mục: Tại hạ đi không thay tên ngồi không đổi họ, đúng phong thái nhà tướng.
Dung Dực: Trùng hợp quá, ta cũng vậy.
Mục Nhung: Cha, rắc rối đến kìa.
Cha Mục: Gọi ta là Quỷ Soái ngay, Mục Nhiễm là ai? Ta không biết!