Tiệm sách ở gần chợ trước đây cửa tiệm có thể giăng lưới bắt chim, từ
khi có tin tức khôi phục thi đại học thì mỗi lần Hà Hiểu Vân ra ngoài
mua thức ăn đều có thể nhìn thấy cửa ra vào xếp một hàng dài. Nghe nói
rất nhiều người từ nửa đêm đã đứng xếp hàng, mà lại rất nhiều người còn
không mua được.
Sách giáo khoa và tài liệu ôn tập của Hà Hiểu
Vân là hai năm nay cô tìm được rải rác trong tiệm sách và phế phẩm ve
chai, mặc dù có nhiều cuốn khá cũ nhưng ít ra đầy đủ, đỡ cho lúc này
phải vất vả tranh giành với người khác.
Chạng vạng tối hôm nay Hoàng Lệ Trân tìm đến cô.
Biết cô đang bận rộn chuẩn bị thi cử nên thời gian gần đây Hứa Lan Hương mấy người không dám tùy tiện quấy rầy, Hoàng Lệ Trân lúc này tới cửa là có
chuyện muốn nhờ.
Trong bốn người có quan hệ khá tốt các cô thì
Hứa Lan Hương và Hoàng Lệ Trân là người bản địa, sau đó được khác giới
thiệu mới kết hôn với chồng mình. Lý Tế Kim thì giống Hà Hiểu Vân, là
đồng hương với lão Triệu, đều là người phía nam.
Trong nhà Hoàng Lệ Trân có một cô em gái, mấy năm trước sau khi tốt nghiệp cấp ba thì
bị phân phối tới Đông Bắc, người trong nhà nhờ quan hệ khắp nơi năm
ngoái mới trở lại thành phố.
Bây giờ nó cũng cũng muốn tham gia thi đại học nhưng lại không thể mua được tài liệu ôn tập.
Không có ai để mượn nên Hoàng Lệ Trân lúc này mới nghĩ tới chỗ Hà Hiểu Vân thử vận may.
Hà Hiểu Vân nghe cô nói xong thì lấy một cuốn đại số trên bàn đưa cho cô,
cười nói: "Tiệm sách quá đông em cũng không mua được, may mà em may mắn
tìm được trong tiệm ve chai, chị cầm lấy đi."
Hoàng Lệ Trân khá là ngại ngùng: "Em cũng phải dùng mà... chị bảo nó nhanh chóng chép lại rồi hai ngày nữa trả lại em."
"Không cần vội như vậy đâu, em có thể ôn cái khác trước."
Hai ngày sau, Hoàng Lệ Trân đúng hẹn trả sách về, còn đem tới một rổ hai mươi cái trứng gà.
Lúc này tới phiên Hà Hiểu Vân khó xử: "Chị làm gì vậy? Không nói tới cái
khác mà chỉ giao tình của Kiến Vĩ và lão Trương thôi, nếu anh ấy biết em nhận trứng gà của chị thì chắc chắn sẽ trách em."
Hoàng Lệ Trân cười nói: "Đây là chuyện của chúng ta có quan hệ gì tới đàn ông bọn họ? Mà cũng không phải là ý của chị, là mẹ chị kiên quyết, quyển sách kia
của em giải quyết khẩn cấp nhà chị, nếu em chị thật sự có thể thi đậu
đại học thì đừng nói là hai mươi cái trứng gà, hai trăm cái cũng đưa."
Hà Hiểu Vân liền nói: "Vậy chờ em ấy thị đậu đại học lại đưa, đến lúc đó em chắc chắn sẽ nhận."
Hoàng Lệ Trân buông trứng gà xuống đi vội ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đến lúc
đó thì là lúc đó, bây giờ là bây giờ, trứng gà em nhận đi, nếu không lấy thì ngày mai mẹ chị lại tự mình tới, em sẽ không định làm phiền bà ấy
đó chứ?"
"Ai nha... chị..." cô ấy nhanh như làn khói đã đi mất
dạng, Hà Hiểu Vân không từ chối được lại sợ mẹ Hoàng Lệ Trân tới thật,
ứng phó người lớn càng thêm không được nên đành phải nhận lấy.
Trước đó khi vừa có thông báo thi đại học thì Hà Hiểu Vân và Ngụy Kiến Vĩ đã
gửi điện báo về nhà hỏi Ngụy Kiến Hoa có định tham gia không, nếu có thì cô có thể gửi tài liệu ôn tập của mình cho cậu.
Hôm nay Ngụy
Kiến Vĩ tan tầm mang về hồi âm của Ngụy Kiến Hoa, nội dung cũng không
vượt ngoài dự kiến của Hà Hiểu Vân, cậu không hứng thú gì với học đại
học.
Hà Hiểu Vân gấp bức thư lại, nhìn sắc mặt Ngụy Kiến Vĩ:
"Kiến Hoa lần này không thi cũng tốt, năm nay quá vội vàng, nếu chưa
chuẩn bị gì đã đi thi, thi không tốt còn ảnh hưởng tới tự tin, không
bằng chờ cậu ấy suy nghĩ rõ ràng, đến lúc đó còn có thể tham gia kỳ thi
mùa hè sang năm."
Ngụy Kiến Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Ảnh hưởng tự tin cái gì, nó chính là lười."
"Mọi người đều có chí hướng của mình, quốc gia chúng ta có bao nhiêu người,
học đại học lại có bao nhiêu, chẳng lẽ những người không được học đều là lười hết sao?" Hà Hiểu Vân nói.
"Người khác như thế nào không biết, nó là thật sự lười."
"Được rồi được rồi, " Hà Hiểu Vân vỗ vỗ tay anh, "Bộ dáng này của anh cứ như
là một gia trưởng phong kiến cổ hủ vậy, đừng suy nghĩ vấn đề Kiến Hoa
lười hay không nữa, tới giúp em gọt khoai tây đi."
Ngụy Kiến Vĩ
nghe lời vào phòng bếp, vóc dáng to lớn ngồi trên cái đòn ghế nhỏ, đã
vậy mày anh lại còn nhíu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc gọt khoai tây.
Cảnh tượng đó thật sự là quá buồn cười.
Hà Hiểu Vân dùng hai
ngón cái và ngón trỏ tạo thành một cái khung chữ nhật, đặt ở trước mắt,
để Ngụy Kiến Vĩ vào trong khung, miệng thì tạo ra tiếng tách tách.
Nghe thấy tiếng Ngụy Kiến Vĩ giương mắt lên nhìn cô: "Làm gì vậy?"
"Chụp hình anh lại," Hà Hiểu Vân cười hì hì nói: "Sau này Tiểu Bàn Tử có con
rồi em sẽ chỉ vào hình nói với nó, xem ông nội con này, gọt khoai tây
tủi nhân biết bao."
Ngụy Kiến Vĩ nhướng mày lên, nhìn cô không nói gì.
Thấy thế Hà Hiểu Vân chợt nhớ tới chuyện mấy ngày trước gọi ba cùng với tình cảnh tối đó bị anh ép buộc, trong lòng lộp bộp, vội pha trò nói: "Nói
giỡn thôi, anh sẽ không nhỏ mọn vậy đúng không?"
Ngụy Kiến Vĩ chỉ từ trong lỗ mũi hửm* một tiếng.
*嗯: ân. Bản gốc còn có một câu nữa là "là chữ ân thanh hai" mà mình đã lược đi. Từ "ân" này có các phát âm theo thanh 2, 3, 4 (tương tự như dấu của tiếng Việt, tiếng Trung có bốn dấu thanh 1, 2, 3, 4):
Thanh 2: /ńg/ - Thán từ. Bày tỏ sự nghi ngờ, câu nghi vấn (Ngụy Kiến Vĩ nói từ này)
Thanh 3 /ňg/ - Thán từ. Biểu thị sự không mong muốn hoặc không chấp thuận.
Thanh 4: /ǹg/
- Thán từ, có nghĩa là có hoặc khẳng định.
- Bày tỏ tiếng thở dài hoặc tạm dừng bằng giọng điệu.
(baidu)
Thế là Hà Hiểu Vân đã biết, anh chính là nhỏ mọn như vậy.
Cô vội chạy qua ngồi xổm cạnh anh, lấy cùi chỏ đụng đụng anh, một bộ dáng
anh em tốt: "Sao lại bộ dạng này, hai chúng ta là ai với ai chứ."
Ngụy Kiến Vĩ không phản ứng, chỉ nói: "Gia trưởng phong kiến cổ hủ?"
Trong lòng Hà Hiểu Vân trợn trắng mắt, cái đồ quỷ hẹp hòi này, thì ra ngay từ đầu đã thù dai rồi.
"Đó có ý là anh là rất nghiêm túc chững chạc." Cô trợn mắt bịa ra.
"Gọt khoai tây tủi thân?"
"Ặc..." não Hà Hiểu Vân xoay chuyển nhanh chóng, "Vậy chứng tỏ anh nguyện cống
hiến vì người nhà, là một người ba tốt, là một phụ huynh tốt!"
Ngụy Kiến Vĩ như cười như không, không biết là có chấp nhận lời giải thích này không nữa.
Đúng lúc này Ngụy Viễn Hàng tan học trở về, Hà Hiểu Vân thở ra nhẹ nhõm,
đứng dậy, thầm nghĩ, mặc kệ anh có chấp nhận hay không, cùng lắm thì đêm nay không trở về phòng ngủ, cô ngủ ở chỗ Tiểu Bàn Tử luôn.
"Mẹ ơi con về rồi!" Ngụy Viễn Hàng nhảy chân sáo chạy vào, miệng không biết đang ngâm nga bài hát gì.
Thằng bé buông cặp xuống, chạy vào phòng bếp, thực tích cực hỏi: "Lột đậu sao mẹ?"
"Hôm nay không có đậu." Hà Hiểu Vân nói.
"Vậy phải rửa cải củ sao?" Ngụy Viễn Hàng lại hỏi.
Thằng bé sở dĩ chịu khó như vậy là bởi vì chế độ ban thưởng của Hà Hiểu Vân,
mỗi một việc nhà có thể được hai bông hoa hồng nhỏ, hoa hồng tích lũy
được nhiều thì có thể đổi đồ ăn vặt hoặc là đồ chơi.
Nó đã đổi
được một cây mứt quả và một cái hộp bút sắt, cái hộp bút đó làm cho
thằng bé nở mày nở mặt trong lớp mấy ngày. Tiểu Bàn Tử nếm được ngon
ngọt rồi bây giờ mỗi ngày tan học về nhà chuyện đầu tiên nghĩ đến không
phải là đi chơi mà là giúp mẹ làm việc.
Hà Hiểu Vân chỉ chỉ Ngụy Kiến Vĩ: "Việc hôm nay bị ba con làm mất rồi, con không có việc gì để làm nữa."
"Ba sao có thể như vậy!" Tiểu Bàn Tử miệng lập tức méo xệch, rất bất mãn nói.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Hà Hiểu Vân ngâm nga bài hát, quay người đi nấu cơm.
Cô đương nhiên là lừa Ngụy Viễn Hàng, dù cho Ngụy Kiến Vĩ không gọt khoai
tây thì việc nguy hiểm như vậy cũng không tới lượt một đứa nhỏ như nó
làm, cô chính là muốn tìm chút chuyện cho Ngụy Kiến Vĩ cho anh bớt xấu
tính đi.
Ngụy Viễn Hàng còn đang tủi thân đâu, "Ba giành hoa hồng nhỏ của con..."
Ngụy Kiến Vĩ đương nhiên có thể không để ý tới, nhưng dù sao cũng là con
ruột, bộ dạng tủi thân đứng bên cạnh anh lên án này người bình thường
cũng không thể ý chí sắt đá được, anh đành phải nói: "Buổi tối gấp tứ
phương bảo* cho con."
*四方宝: Ném tứ phương bảo là trò chơi rất thịnh hành vào nhưng năm 70-80
Tứ phương bảo là một loại đồ chơi của trẻ con, ném hai cái tứ phương bảo lên mặt đất, nếu như một cái trong đó có thể lật được một cái khác thì
sẽ thắng, bên thắng có thể thu tứ phương bảo bên thua về phần mình.
Lúc này hai mắt Ngụy Viễn Hàng tỏa sáng, thực tham lam vươn ra hai bàn tay, "Con muốn mười cái!"
"Năm cái." Ngụy Kiến Vĩ trả giá còn một nửa.
"A?" Ngụy Viễn Hàng mắt trợn tròn, "Vậy... Tám cái!"
"Năm cái."
"Bảy cái!"
"Năm cái."
"Sáu, sáu sáu cái!" Tiểu hài tử hít hít cái mũi.
Ngụy Kiến Vĩ liếc nhìn con trai, cảm thấy nếu còn giảm nữa thì nói không chừng nó sẽ khóc, vì thế nhân từ gật đầu, "Sáu cái."
Ngụy Viễn Hàng lập tức vui vẻ ra mặt, chạy tới khoe với Hà Hiểu Vân: "Ba nói sẽ gấp sáu cái tứ phương bảo cho con!"
Hà Hiểu Vân nghe xong toàn bộ quá trình, lấy bàn tay đang rảnh xoa xoa đầu thằng bé mang theo chút thương hại, rộng lượng nói: "Con qua sát vách
chơi với Vinh Vinh một lát đi, nấu cơm xong gọi con về ăn, ăn cơm xong
hẵng làm bài tập."
Đứa nhỏ liền hoan hô chạy ra ngoài, cách bức
tường vẫn có thể nghe thấy tiếng thằng bé khoe với Vương Đức Vinh là ba
sắp gấp cho mình sáu cái tứ phương bảo.
Cô không khỏi nhìn nhìn Ngụy Kiến Vĩ, Ngụy Kiến Vĩ gọt xong khoai tây, rửa tay đi tới, "Nhìn cái gì?"
Nhìn xem một người cha ruột vô sỉ cố tình gây sự, trong lòng Hà Hiểu Vân tự nhủ.
Mặc dù bình thường cô cũng chọc đứa nhỏ, nhưng mà nhìn thấy nó bị Ngụy Kiến Vĩ ăn hiếp thì sao trong lòng lại thấy vô cùng đáng thương vậy chứ.
Chắc chắc là bởi vì Ngụy Kiến Vĩ quá xấu xa rồi.
Cô gật đầu âm thầm hạ kết luận.
Mặc dù không nói gì nhưng Ngụy Kiến Vĩ nhìn biểu cảm của cô thì biết hẳn là lại đang oán thầm anh.
Anh đi tới, gặm nhẹ lên vành tai cô.
"A!" Hà Hiểu Vân sợ hãi, quay đầu nhìn anh: "Anh cầm tinh con chó sao?"
Ngụy Kiến Vĩ cười nói: "Không cầm tinh con chó, chỉ cắn em."
Tức đến nỗi cô nhấc chân lên muốn đá, bị anh nhẹ nhàng linh hoạt tránh
thoát, sau đó tiến lên một bước ôm lấy cô, hôn hai cái lên chỗ mới vừa
cắn.
"Anh tránh ra!" Hà Hiểu Vân hừ một tiếng.
Ngụy Kiến Vĩ không đi, lại hôn hai cái.
Hà Hiểu Vân đánh anh, đánh không được, mắng anh, anh liền hôn cô. Một bữa
cơm làm lề mà lề mề, xem chút làm Ngụy Viễn Hàng đói bụng dẹp lép.
Ăn xong cơm tối, Ngụy Viễn Hàng theo thường lệ viết chữ vặn và vặn vẹo của mình, Ngụy Kiến Vĩ ngồi đối diện gấp giấy, Hà Hiểu Vân ở giữa hai người làm đề.
Cũng không bao lâu, đứa nhỏ buồn ngủ, cô dẫn thằng bé đi đánh răng rửa mặt rồi về phòng ngủ.
Sau khi Ngụy Viễn Hàng nằm xuống thì Hà Hiểu Vân cũng nằm tựa vào đầu
giường, làm thằng bé hỏi cô: "Tối nay mẹ muốn ngủ với con sao?"
Hà Hiểu Vân chọc nó, hỏi: "Đúng vậy, chúng ta không cần ba nữa có được không?"
Đứa nhỏ khó xử nhíu mày, mới nãy ba gấp cho mình rất nhiều thứ đâu, nếu không cần ba thì ba có khi nào sẽ đòi lại không?
Thấy nó coi là thật còn vẻ mặt buồn rầu, Hà Hiểu Vân cười nói: "Giỡn con thôi, đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi."
Ngụy Kiến Vĩ ngồi một mình ở phòng khách hồi lâu cũng không thấy Hà Hiểu Vân ra, đi vào nhìn thì thấy cô dựa vào đầu giường đứa nhỏ, đã ngủ thiếp
đi.
Anh đành phải đi tới ôm cô.
Hà Hiểu Vân như có cảm giác, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: "Quỷ hẹp hòi, không ngủ với anh..."