“À, họp phụ huynh lần này không phải do tôi mở, sau khi trở về tôi mới nghe được chuyện này. Nhưng tôi không phải cô giáo Lương, sẽ không bởi vì một câu nói mà gây hiềm khích với một đứa trẻ, dù sao thì bình thường Kiều Khanh như thế nào tôi cũng hiểu rõ. Nhưng mà cô giáo Giang, theo lời cô nói thì cô quen bạn học Kiều Khanh à?”
“Tôi biết đứa bé này, cũng đã nghe ngóng về cô bé một chút.”
Giang Tuệ Tiêm thoải mái thừa nhận, nhưng bà ấy không nhiều lời, chỉ nhìn Dương Liên Phong đầy ẩn ý.
“Thầy Dương, vận khí của thầy thật sự không tệ.”
Dương Liên Phong nghe bà ấy nói mà chẳng hiểu gì cả, cho rằng bà ấy đang nói tới chuyện đổi giáo viên hôm nay.
Lúc bấy giờ mới cười nói: “Đúng vậy, được hợp tác với cô giáo Giang, sợ là tôi đã xài hết vận khí của cả đời này rồi!”
Giang Tuệ Tiêm bất đắc dĩ lắc đầu, không giải thích thêm.
Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.
Lạc Thâm nghiêng đầu sang chỗ khác, chưa kịp nói câu nào với Kiều Khanh thì chợt nghe tiếng Giang Tuệ Tiêm vang lên từ phía sau: “Khanh Khanh, đi ra ngoài chút.”
Kiều Khanh thở dài, bỏ sách y trong tay xuống, bước ra ngoài.
Kiều Niệm nhìn bóng lưng Kiều Khanh, nghe tiếng người bên cạnh nghị luận, trái tim tràn ngập chua xót và ghen ghét.
Vốn tưởng rằng lần này có thể đuổi cô đi, không ngờ được cuối cùng không giải quyết được gì thì thôi, còn khiến cô nổi bật hơn.
Một đứa vô dụng chẳng biết gì cả, dạo này đạp phải vận cứt chó gì vậy?
Khương Dực nhìn bóng lưng Kiều Khanh biến mất ở cửa ra vào mới thu ánh mắt lại, biểu cảm trên mặt u ám không rõ.
Anh ta cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin nhắn.
Trong phòng nghỉ riêng của giáo viên, Giang Tuệ Tiêm thân thiết kéo Kiều Khanh ngồi trên ghế salon, cười hòa ái dễ gần.
“Sao rồi, bây giờ suy nghĩ thông suốt, không định ngụy trang bản thân nữa sao?”
Kiều Khanh liếc nhìn Sở Thanh Hàn ở một bên, không nói chuyện.
Giang Tuệ Tiêm thấy thế quay đầu nhìn về phía Sở Thanh Hàn: “Con theo vào đây làm gì? Cút ra ngoài, đừng quấy rầy mẹ nói chuyện với Khanh Khanh.”
Định đứng dậy ra ngoài thì cửa phòng nghỉ lại bị mở ra, một người đàn ông có dáng người vượt xa người mẫu, tuấn tú vô cùng đi đến.
Quân Dạ Huyền nhìn ba người và bầu không khí giống như xem mắt, đặc biệt là dừng lại trên gương mặt ôn hòa như ngọc của Sở Thanh Hàn, mắt phượng hơi híp lại.
Dùng giọng điệu như chồng nói với vợ của mình, nói: “Khanh Khanh, hai người này là ai?”
Kiều Khanh giương mắt nhìn anh một cái, không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao anh lại tới đây?”
“Cái đồ vô lương tâm này.”
Quân Dạ Huyền cất bước đi tới, ngồi xuống kế bên cô.
“Anh ở trong nhà nghe nói em ở trường học xảy ra chuyện nên chạy tới, đã giải quyết xong rồi à?”