“Đúng vậy…” Mục Cảnh Hành nói: “Theo tôi suy đoán nhanh nhất cũng mất ba ngày, sao lại xong trước được?”
Trì Dương bị áp lực từ Quân Dạ Huyền làm toát mồ hôi hột: “Đêm qua toàn bộ thế lực ở Kinh Môn đều tham gia đẩy một cái.”
Mục Cảnh Hành sững người: “Anh Ba, Phong Ngân sao lại giúp anh vậy? Ân oán của hai người lần trước không phải còn chưa được giải quyết hay sao?”
Quân Dạ Huyền không trả lời anh ta mà vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Vậy Anh Ba, chúng ta có nên đi không?” Mục Cảnh Hành cẩn thận hỏi lại.
“Đi!” Quân Dạ Huyền dặn dò Trì Dương: “Đi chuẩn bị đi, tối nay xuất phát.”
Trì Dương: “Vâng.”
Mục Cảnh Hành nhìn sắc mặt của Quân Dạ Huyền dò hỏi: “Anh Ba, lần này chúng ta đi liệu có còn quay lại thành phố Lương nữa không?”
Quân Dạ Huyền nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua không nói nên lời mà nhắm mắt lại.
Trong lòng Mục Cảnh Hành cũng nguội lạnh một nửa. Anh ta rất muốn hỏi một câu, không phải anh nói muốn làm con rể người ta hay sao? Cam lòng thả Kiều Khanh đi như vậy à?
Thế nhưng anh ta há miệng một lúc lâu cũng không thốt ra được câu nào, lòng dạ rối bời, do dự một lúc rồi đứng lên nói: “Tôi đi chào Dì một tiếng.”
Quân Dạ Huyền mở miệng gọi anh ta lại.
Mục Cảnh Hành quay đầu nhìn Quân Dạ Huyền.
Quân Dạ Huyền: “Tìm cho tôi một nhϊế͙p͙ ảnh gia chuyên nghiệp đến đây.”
Mục Cảnh Hành trừng mắt, cố gắng nhịn cười hỏi: “Anh Ba, anh muốn làm cái gì vậy?”
Quân Dạ Huyền thấy đáy mắt anh ta hiện rõ vẻ trêu chọc thì híp mắt lại: “Muốn chết hả?”
Mục Cảnh Hành nhanh chân vọt ra cửa sau đó không sợ chết mà quay đầu lại hỏi: “Tôi biết rồi, tìm một nhà nhϊế͙p͙ ảnh chuyên nghiệp. Tốt nhất là có thể phơi bày được hết vẻ đẹp trai, phong lưu, phóng khoáng, để Kiều Khanh nhìn vào xem có bị trai đẹp dụ dỗ không chứ gì?”
Trả lời anh ta là một cái gối đầu đập thẳng vào mặt: “Lượn.”
Sau khi tan học trở về nhà Kiều Khanh lập tức phát hiện ánh mắt Quân Dạ Huyền không giống ngày thường. Nói đúng hơn là tầm mắt của anh ta luôn dính chặt trêи người cô.
Đợi cô ăn cơm xong đi vào phòng sách Quân Dạ Huyền cũng đi theo.
Kiều Khanh dừng bước quay đầu hỏi: “Anh có chuyện gì vậy?”
Quân Dạ Huyền đứng gần cô ngắm nhìn thật lâu sau đó mới mở miệng nói: “Tôi phải đi rồi.”
Kiều Khanh bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng gật đầu: “À, hẹn gặp lại, đúng rồi, đừng quên mang cả người anh em kia theo nhé.”
Quân Dạ Huyền: “…”
Bản thân mình thì cứ xoắn xuýt hơn một hồi lâu, không ngờ cô ấy lại vô tư như vậy.
Quân Dạ Huyền chỉ cảm thấy bứt rứt, khó chịu trong lòng: “Cô là cái đồ không có lương tâm, vậy mà chẳng có chút lưu luyến tôi gì cả.”