Manh manh đứng lên mà khóc L: Trên thế giới thật sự còn có loại người như này sao? Đối diện với chị gái nhỏ xinh đẹp vẫn thờ ơ?
Tiện thiếu hề: Buông em gái kia ra để ta lên!
Trần nhị cẩu: Đây mới là dáng vẻ của cao thủ được không? Các ngươi thấy qua cao thủ nào trầm mê với sắc đẹp chưa?
Thiếu niên, bác ngươi tới rồi:......Tôi cảm thấy lầu trên có lẽ không có bạn gái nhỉ.
Cam ly: Ta thì khác, là cao thủ, hôm nay lại liếm màn hình một ngày, hút dãi, anh trai nhỏ hay chị gái nhỏ ta chay mặn đều ăn.
......
Diêm Hình không để ý tới Thẩm Bân, giương mắt nhìn về phía quản gia: "Tịnh Tịnh là tên của quái vật kia?"
Thẩm Bân nho nhỏ u oán một tiếng: "Không để ý tới tôi, thì ra anh thích loại hình như quản gia, khẩu vị nặng quá."
Diêm Hình: "......???"
Quản gia ở chỗ xa không nghe thấy Thẩm Bân nói thầm, cũng không trả lời Diêm Hình, không nói hai lời đi lên tầng hai.
Lúc này Diêm Hình không thèm giáo dục Thẩm Bân, chạy nhanh đuổi theo quản
gia, trực giác nói cho hắn trên người đối phương chắc chắn có manh mối
quan trọng.
Vốn dĩ Thẩm Bân cũng muốn chạy theo, hiện tại cậu
căn bản không dám đợi một mình, nhưng bên cạnh không biết từ chỗ nào tới một thân ảnh màu đen, mỗ nam theo phản xạ tiếp một cái, không ngờ là
mèo đen.
"Ngươi chưa chết?" Hắn kinh ngạc hỏi.
Trước khi
quẹo vào nhà Diêm Hình nghe thấy tiếng nói hơi hơi liếc nhìn về phía
Thẩm Bân, sau khi thấy là mèo đen, ánh mắt lập tức nghi hoặc chớp một
cái, bước chân cũng không dừng lại, lập tức đi tiếp.
Theo lý
thuyết, tóc của con quái vật kia cơ hồ phủ kín phòng, mèo đen hẳn là đã
sớm không một tiếng động mà chết rồi mới phải....
Nhìn xung
quanh không còn ai, mèo đen mới sâu kín mở miệng: "Ngươi rất muốn ta
chết? Ta đã chết thì cho dù ngươi có hoàn thành nhiệm vụ cũng không thể
rời khỏi thế giới này."
Thẩm Bân: "......Sao ngươi không nói sớm?!"
Mèo đen: "Ngươi ngốc à? Không biết tự mình nghĩ?"
Nếu là ngày thường, Thẩm Bân đương nhiên có thể nghĩ vậy một chút, nhưng
khi gặp được nguy hiểm, làm quỷ gì còn thời gian suy nghĩ tới chứ?
"Ngươi chạy thoát kiểu gì?" Cậu hỏi.
Mèo đen nhân tính hóa thở dài: "Mèo, có 9 mạng."
Thẩm Bân: "......" Nghe được lời này, cậu không chỉ có yên lòng, mà thậm chí trong mắt còn lộ ra hâm mộ: "Vậy mỗi lần ngươi gặp phải nguy hiểm còn
chạy nhanh như vậy! Không sợ chết cũng không đợi ta."
Mèo đen:
"Nói lý chút đi, ta một không thể dùng sắc dụ dỗ lão đại làm bùa hộ
mệnh, hai không có bất cứ bản lĩnh nào khác để chống đỡ, ngươi cho rằng 9 cái mạng là rất nhiều sao? Vận khí kém thì có 19 cái mạng cũng không đủ chết."
Thẩm Bân còn muốn nói cái gì, lại bỗng nhiên thấy Hứa
Vĩnh Bình cách đó không xa đang chậm rãi đi tới, trong ánh mắt đối
phương tràn đầy khói mù, đặc biệt là khi nhìn thấy cậu còn đang mặc áo
khoác của Diêm Hình, nét mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Thẩm Bân lập
tức trở nên đề phòng, ôm mèo đen trong ngực muốn đi, mà Hứa Vĩnh Bình
đương nhiên chặn ở phía trước, ngăn lại đường đi.
"Anh muốn làm gì?" Thẩm Bân nghi ngờ hỏi.
Hứa Vĩnh Bình giễu cợt nói: "Cô hại chết em trai tôi, cô nói xem tôi muốn làm gì?" Từng bước tiến lại gần.
Thẩm Bân bất đắc dĩ chậm chạp lui về phía sau, trong miệng lại không nhận
thua: "Tôi nói cho anh biết, Diêm Hình đi lấy đồ ăn cho tôi, hiện tại
anh ta rất coi trọng tôi, dám đụng đến tôi, anh muốn tìm chết sao?"
Hứa Vĩnh Bình đương nhiên kiêng kị Diêm Hình, nhưng hắn không dễ bị lừa như vậy: "Người đã từng ngủ qua, có người chơi nào sẽ quay đầu lại nhìn một cái? Trói buộc." Nói thì nói như vậy, nhưng hắn lại không lập tức ra
tay, hiển nhân vẫn có chút cố kỵ.
Rất nhiều người chơi sau khi dụ dỗ được NPC lên giường, liền không tiếp tục lãng phí tâm tư nữa, nhưng
cũng không thiếu ngoại lệ, đặc biệt là người bản lĩnh lớn, chiều hay
không chiều hoàn toàn dựa vào tâm tình.
Cho dù chỉ có một phần
xác suất nhỏ sẽ lật xe, Hứa Vĩnh Bình cũng không muốn mạo hiểm, hắn có
thể thông quan vài trò chơi không phải không có nguyên nhân.
Thẩm Bân cũng đoán được điểm này, lập tức khí thế càng lớn mở miệng: "Có bản lĩnh anh ra tay đi, có tin tôi thiếu một sợi lông, Diêm Hình liền băm
anh!" Lúc này nếu biểu hiện sợ hãi chẳng phải tỏ vẻ chột dạ sao?
Hứa Vĩnh Bình thật sự muốn động thủ, nhưng không được, em trai chết đi đã
mất tư cách chơi game, hai người nếu thua dưới tay một kẻ không biết là
NPC hay là người chơi, vậy mới gọi là tức đến người chết cũng phải vùng
dậy.
Thẩm Bân không chỉ không giống những NPC khác, mà còn khác
cả người chơi, cho nên ngoại trừ Diêm Hình ra, những người khác đều
không thể hoàn toàn xác định thân phận của cậu.
Hứa Vĩnh Bình nỗ lực bình ổn lại lửa giận của mình: "Tôi hiện tại không giết cô, cô chờ
đấy cho tôi!" Buông ra lời tàn nhẫn, xoay người rời đi, tiếp tục ở lại
hắn sợ rằng bản thân không khống chế được sẽ bóp chết Thẩm Bân.
Hắn rời đi xa rồi Thẩm Bân mới nhẹ nhàng thở ra: "Không chỉ phải tránh né
quái vật, còn phải đề phòng người chơi, quá khó khăn."
"Cái gọi
là quái vật dễ tránh, người chơi khó phòng, ta kiến nghị ký chủ tiên hạ
thủ vi cường, giết hắn liền không còn nỗi lo về sau." Mèo đen nhàn nhạt
nói.
"Ách...... Không tốt lắm thì phải?" Thẩm Bân cực kỳ do dự,
lúc trước Hứa Vĩnh An chết là vì cậu muốn tự bảo vệ mình mới đẩy người
ra, xong việc, từ sâu trong nội tâm kỳ thực vẫn luôn hơi hơi bất an, khi ngủ trưa thế mà không gặp ác mộng, cũng coi như cảm ơn trời đất.
Nghĩ như vậy, đại khái có lẽ cậu thật sự khá là lạnh nhạt nhỉ, cho nên mới
không có nhiều phản ứng, nhưng lúc này phải giết người có mục đích, Thẩm Bân cảm thấy có lẽ bản thân không làm được.
Mèo đen đệm thêm:
"À, ta quên nói, người chơi sẽ không chân chính tử vong, thế giới này
đối với bọn họ mà nói chỉ là trò chơi, tử vong tương đương với bị loại
trừ, nhưng vẫn tồn tại ở thế giới thực, ngươi không cần áy này."
Thẩm Bân: "......?" Giọng nói của cậu lập tức lớn lên: "Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói với ta sớm?"
"Hiện tại cũng không chậm" mèo đen nói: "Chỉ có sinh mệnh của ngươi mới là chân thật, đã biết phải làm như nào rồi chứ?"
Mỗ nam trịnh trọng gật gật đầu: "Về sau thần chắn sát thần, mà chắn giết
ma!" Lời nói ra hí khí ngút trời sau đó đổi lời: "Đơn độc quá nguy hiểm, chúng ta lại đi tìm lão đại đi." Lập tức chạy.
Mà NPC bên kia,
sau khi quản gia thu dọn xong toilet, cô gái buộc tóc đuôi ngựa tặng quà cho Thẩm Bân lúc đầu, như là đã hoàn toàn quên mất trước đó không lâu ở chỗ này có một màn máu tươi đầm đìa, một mình một người mặt mang ý cười đi WC.
Trần nhà thường thường có giọt nước rơi xuống, trong
hoàn cảnh yên tĩnh trống trải đặc biệt chói tai, cô gái ngẩng đầu nhìn
qua một cái, vẫn không phát hiện điều gì khác thường, cô tiếp tục lộ ra
tươi cười khóe miệng lộ ra độ cong mỗi lần đều giống nhau như đúc, giống như được cài đặt trình tự.
Tóc đuôi ngựa không nhanh không chậm ngồi trên bồn cầu, ai cũng không biết dưới lớp da ngực kia của cô, bao
vây lấy một quả tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không
muốn phản kháng, nơi đây có chết người hay không đều không quan trọng,
cô rõ ràng nghĩ như vậy, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một hai lần, sợ hãi
trong lòng lập tức đạt tới đỉnh điểm, còn chưa bùng nổ, liền bị bình đạm ngăn chặn.
Tóc đuôi ngựa đang định đứng dậy khỏi bồn cầu, bỗng
nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng? Cô nghi hoặc đứng lên nhìn lại bồn cầu, một đống tóc đen điên cuồng trào ra.
Cô gái lúc này cuối
cùng đã biết hoảng sợ, há miệng muốn kêu to, đống tóc kia lại như lợi
kiếm, lập tức chui vào miệng tóc đuôi ngựa, sau đó nhanh chóng bao bọc
lấy cả người cô.
Không bao lâu, khi tất cả tóc đã chui vào thân
thể tóc đuôi ngựa, tròng mắt hung bạo và những đường gân xanh nổi lên do bị bóp nghẹt chậm rãi khôi phục, thân thể khô quắt một lần nữa lại hồi
phục bình thường.
Quái vật thấy bản thân có được thân thể mới, vừa lòng cười.