Ngày Yên Nghỉ

Chương 93


trướctiếp

Edit + Beta: V

Nhưng hiện tại, nhìn thế nào cũng không ra Hana có năng lực tàn sát người dân trong thành phố, tưởng tượng cô bé tàn sát chẳng khác nào tưởng tượng Vinh Quý tàn sát.

Tiểu Mai nhìn ảnh ngược của mình phản chiếu trên cửa kính: Người máy nhỏ với đôi mắt xanh tựa bầu trời mang gương mặt cứng đờ.

Sau đó, anh chậm rãi dời mắt sang chỗ khác.

Đọc xong dược điển, anh lập tức xuống lầu xem sách về những yêu cầu chế tạo dịch dinh dưỡng cường lực.

Văn minh của thành phố này thất truyền đã lâu, hiện anh đã phân tích xong 80% thành phần dịch dinh dưỡng cường lực của ba Hana để lại. Hơn nữa, qua việc quan sát thao tác của ba Hana, anh cũng nắm gần hết cách làm của đối phương, nhưng để tăng xác suất thành công, anh cảm thấy mình cần phải đọc qua toàn bộ sách trong thư viện này một lần.

Anh sẽ không xem nhẹ bất kỳ ai, bởi vì anh không coi nhẹ lịch sử.

Anh phải nhanh chóng làm ra dịch dinh dưỡng cường lực.

Tiểu Mai lấy lần lượt từng quyển sách trên kệ, trong đó có một quyển mà ngay khi lấy xuống, anh nhìn thấy một gương mặt xanh đen lộ ra giữa khe hở.

Đôi mắt nhuốm màu của bầu trời đối diện với con ngươi giãn to hơn so với người bình thường của đối phương, Tiểu Mai không dừng động tác lại mà tiếp tục lấy sách ra.

Phát hiện zombie đầu tiên, anh nhanh chóng thấy được zombie thứ hai.

Trong thư viện yên tĩnh bỗng xuất hiện thêm những tiếng bước chân kéo dài, trước đó mấy tiếng bước chân kia đều ẩn dưới tiếng mưa rơi, giờ mưa nhỏ lại nên nó mới trở nên rõ ràng.

Bất tri bất giác, giữa kệ sách có rất nhiều zombie, bọn chúng hoặc đứng thẳng, hoặc chậm chạp lê bước đi đến kệ sách.

Thậm chí, Tiểu Mai nhìn thấy có một con zombie đang vô cùng thong thả sắp xếp lại kệ sách.

Đó là một zombie có vẻ ngoài vô cùng đáng sợ, quần áo trên người hắn rách tung tóe, cơ thể cũng nát bươm, hình như gặp phải sự cố gì đó, máu me đầm đìa giờ đã khô lại thành một mảng đen, chỉ có một con mắt miễn cưỡng giữ nguyên vị trí, trông đáng sợ cực kỳ!

Tay cũng bị đứt, hắn dùng cánh tay bị đứt đó sắp xếp lại kệ sách.

"Đừng sợ, chàng trai, bọn họ là những người đáng thương." Tiếng ông cụ vang lên trong không gian chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng bước chân quái dị. Tiểu Mai nhìn sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện ông lão thủ thư đang đứng kế bên hai con zombie, bên cạnh ông là chiếc xe kéo nhỏ - là loại mà nhân viên làm việc trong thư viện thường hay dùng, ông nhìn kệ sách rồi lấy từng quyển trên xe kéo trả về chỗ cũ.

"Người thân chôn cất bọn họ ở đây rồi không quản nữa, bên ngoài mưa lớn, dù đi đâu cũng bị đuổi, bọn họ chỉ lại đây trú mưa mà thôi."

"Cậu xem... bên ngoài mưa lớn như thế, gần đây mớ thảo dược vào mùa phải tưới tiêu nhiều rồi..." Ông lão nói, sau đó cầm một quyển sách lên, nheo mắt phân biệt rồi đặt vào vị trí tương ứng.

"Phần lớn là vào đây trú mưa, nhưng cũng có người thích thư viện." Đặt nốt quyển sách cuối cùng về chỗ cũ, rốt cuộc ông lão cũng nhìn sang Tiểu Mai, ông chớp mắt rồi chợt đưa tay ra, ngón tay nhăn nheo và đầy đốm đồi mồi chỉ nhiều hướng:

"Anh ta, cô ta... anh ta nữa... ngày nào ba người này cũng tới."

"Cuối cùng là đồng nghiệp cũ của lão, nửa năm trước đi chơi gặp tai nạn xe cộ, thi thể được đưa về chôn cất tại nghĩa trang mà ổng mua cho mình trước đó, kết quả là ba ngày sau..."

"Ông ấy lại xuất hiện ở thư viện..."

"Lần đầu tiên ổng xuất hiện, lão bị dọa luôn đấy... Nhưng suy cho cùng bọn lão cũng là đôi bạn già, cho dù bị đâm nát bét thì lão vẫn nhận ra ổng. Ông ấy chỉ lui tới làm việc như bình thường mà thôi, cũng không làm ra chuyện gì khác."

"Lão mới nhớ là trước đó ông ấy đã uống thuốc bất lão."

"Cũng phải, phát minh ra một liều thuốc tuyệt vời như vậy, hầu như toàn bộ người dân ở thành phố Cicero đều uống, giờ còn đỡ, chờ sau khi chết hết..."

"Có phải cậu cảm thấy người Cicero bọn lão không quá sợ zombie đúng không?"

"Bởi vì mỗi người trong tương lai đều có khả năng biến thành như vậy..."

"Chẳng hạn như lão, lão cũng uống."

Nói đến đây, ông cụ tạm dừng một chốc, lại nhìn Tiểu Mai rồi cười hiền từ: "Đừng sợ, không sao đâu, dù biến thành người bất tử, cứ cho là lão bò ra đi thì chắc cũng về sắp xếp lại thư viện, sau đó đọc sách, cuộc sống hằng ngày là thế, không có gì khác cả."

Dứt lời, ngón tay như củi khô chỉ một góc nào đó dưới lầu: "Chàng trai trẻ, qua bên đó đọc sách đi, ở đây yên tĩnh nhất, bóng đèn cũng vừa mới đổi đấy."

Tiểu Mai nhìn ông rồi gật đầu, cầm những quyển sách mà mình đã chọn rồi đi xuống dưới.

Khi anh ngồi chỗ kia đọc sách thì có vài... con zombie cũng ngồi xuống trước mặt anh, còn ông lão kia thì tiếp tục đẩy xe kéo lui tới giữa những kệ sách.

Chờ lúc mưa tạnh hẳn thì Tiểu Mai cũng đọc xong quyển sách cuối cùng, anh ngẩng đầu lên thì phát hiện mấy zombie trước mặt biến mất rồi.

Hết mưa, bọn họ cũng rời đi.

"Tạm biệt." Lúc rời khỏi thư viện, hiếm khi Tiểu Mai nói tạm biệt với ông lão.

Ông lão cười ha hả xua tay, sau đó đẩy mắt kính trên mũi, tiếp tục lật sách trong tay.

Thư viện cổ xưa mà độc đáo, lấy năm tầng kệ sách và ánh đèn cam ấm áp làm nền, hình ảnh ông lão thu mình trong một góc lặng lẽ đọc sách rơi vào mắt Tiểu Mai.

Anh dời mắt, lập tức rời đi.

Ngồi trong thư viện hơi lâu, khi anh quay lại cửa hàng nhà Hana thì trời không còn sớm nữa, Vinh Quý và Hana đã đưa ba Hana về, sau đó chờ anh cùng về nhà.

"Tìm cả ngày trời, rốt cuộc cũng tìm được thuốc tim mà ba Hana chế tạo rồi! Hơn nữa..."

"Còn chưa hết hạn!" Cô gái nhỏ ngồi ở băng ghế sau chồm mình lên phía trước, nhẹ nhàng nói với Tiểu Mai một ngày của cô bé và Vinh Quý: Nguyên ngày nay hai người không làm gì hết mà chỉ tìm thuốc trong kho hàng thôi.

Cá chắc kho hàng đã thành một mớ hỗn độn, mai đến phải sắp xếp lại kho lần nữa - Tiểu Mai nghĩ, nhận lấy bình thuốc mà cô bé đưa qua, anh lấy một viên thuốc, vặn ngón trỏ bên tay phải ra để lộ một cây kim bên trong, sau đó nhanh chóng đâm vào, bình tĩnh nói: "Thành phần dược vật rất mạnh, có thể sử dụng."

"Phù... tốt quá rồi!" Nhận được những lời này của Tiểu Mai, lúc này Hana mới hoàn toàn yên tâm.

Sau đó cô bé cẩn thận đặt bình thuốc vào yếm nhỏ trước ngực ← là Vinh Quý may cho em, cô gái nhỏ cong môi, bắt đầu mong về nhà để đưa thuốc cho bà Glara.

Nhìn thoáng qua Hana trên kính chiếu hậu, cô gái nhỏ không giấu được nụ cười đắc ý, miệng ngân nga một đoạn bài hát mà Vinh Quý dạy, nhìn thế nào cũng không giống người có thể làm ra chuyện lớn như là "tàn sát người dân trong thành phố".



Nhưng mà...

Đại Hoàng quen cửa quen nẻo chạy về nhà của bà Glara trong ngõ nhỏ, ngừng ở bãi đậu xe quen thuộc rồi nó tự động tắt máy.

Vinh Quý xuống xe, cùng Hana nhặt ra giường và quần lót gì đó rớt trên nóc xe của Đại Hoàng.

"Hana, sau này quần lót và ra giường không thể phơi giống bọn họ được, dù có phơi thì cũng phải kẹp cho chặt, mấy chuyện này đàn ông cẩu thả mới làm, đồ của con gái không thể phơi ở ngoài như thế." Vinh Quý vừa nhặt vừa nói với Hana.

Hana gật đầu, sau đó nhận lấy từng cái quần lót mà Vinh Quý đưa.

Tiểu Mai không tham gia vào hành động nhặt quần của hai người họ, anh đứng trước Đại Hoàng, đối diện với nhà của bà Glara, trong mắt Tiểu Mai lóe lên ánh sáng lam.

Không đúng, có gì đó bất ổn.

"Ơ? Bà Glara không có nhà hở? Sao đèn trong nhà tối thui vậy?" Vinh Quý đã nói lên chỗ bất ổn.

Ngày đầu tiên, bởi vì không bật đèn nên Vinh Quý giẫm sụp một miếng ván sàn, về sau bà Glara có thêm một thói quen là mỗi tối sẽ để đèn cho bọn họ. Vì thế, Vinh Quý còn bảo Tiểu Mai đổi một loạt mấy bóng đèn hư trong nhà.

Từ đây về sau, mỗi ngày bọn họ về nhà đều được nghênh đón bằng ánh đèn ấm áp và bà Glara ngồi trên ghế bập bênh, giờ bỗng nhiên tắt đèn, ba người lập tức cảm thấy bất thường.

Vinh Quý dẫn đầu lấy chìa khóa mở cửa, Hana theo sát bên người cậu, thấy hai người hoảng loạn đi vào, Tiểu Mai cũng nhanh chóng đuổi theo.

"Bà Glara ơi, bà có nhà không... Á!" Cùng với âm thanh đồ sứ bị vỡ, Vinh Quý hét to một tiếng.

Vinh Quý và Hana quá hoảng loạn, hai người không kịp suy nghĩ mà cắm đầu đi về phía trước, còn Tiểu Mai, khi hai người thét chói tai thì anh duỗi tay bật chốt mở đèn trên vách tường.

Đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng, ba người cũng nhìn thấy tình hình ở lầu một hiện tại.

Thứ bị Vinh Quý giẫm vỡ là cái dĩa sứ, không phải dĩa không, đúng là ngày thường bà Glara nấu cơm sẽ dùng dĩa sứ, nhưng lúc này trên đó có dấu vết thức ăn đã khô, nhìn kỹ thì trên sàn nhà cũng có một đống chất lỏng màu đỏ đặc sệt...

Đồ ăn rơi xuống.

Trước dĩa sứ bị đổ là bà Glara đang ngã sấp mặt trên thảm.

"Trời đất!" Vinh Quý nhanh chóng chạy tới.

"Trước hết đừng chạm vào bà ấy." Tiểu Mai cản Vinh Quý lại, lạnh giọng nói.

Vinh Quý và Hana lập tức đứng im không nhúc nhích.

Tiểu Mai ngồi xổm bên cạnh bà Glara, sau khi kiểm tra các triệu chứng thì từ từ lật người bà lại, đầu tiên, anh dùng nắm tay ấn nhẹ xuống ngực bà Glara một cách nhịp nhàng, vừa ấn vừa chú ý tình trạng tim của đối phương.

"Là bệnh tim phát tác." Trong lúc thực hiện sơ cứu, Tiểu Mai bớt chút thời gian nói với hai người đang hoảng loạn bên cạnh.

Có lẽ do biểu hiện quá mức bình tĩnh của Tiểu Mai, quan trọng là bình thường anh cũng biểu hiện quá toàn năng nữa, cho nên cả Vinh Quý và Hana cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Tiểu Mai quan sát bà Glara đang nằm, chỉ thấy trong tay bà cầm điện thoại, dưới đất là bình thuốc đã mở, trong bình trống không, rơi trên sàn cũng không có một viên thuốc văng ra. Nhớ lại lời nói lúc sáng của bà, có vẻ thuốc uống hằng ngày đã hết, thuốc mới chưa kịp giao.

"Đưa anh thuốc mà em mang đến cho bà Glara, đổ ra ba viên, cứ 5 giây một viên, cho từng viên một vào miệng bà ấy."

Tiểu Mai tiếp tục thực hiện động tác ấn lồng ngực, anh sắp xếp đâu vào đấy rồi nói với Hana đang tái mặt bên cạnh.

Hana gật đầu thật mạnh, em vội vàng lấy bình thuốc trong yếm ra rồi cẩn thận đổ ba viên thuốc. Vinh Quý giúp em bấm đốt ngón tay tính thời gian, cô bé hồi hộp lắm, mỗi khi cậu hô "năm" là em dùng sức banh miệng bà Glara ra rồi nhét thuốc vào.

Không biết do động tác ấn lồng ngực của Tiểu Mai phát huy tác dụng, hay thuốc tim của ba Hana phát huy tác dụng mà 1 phút sau, Tiểu Mai nhẹ giọng nói: "Được rồi."

Rốt cuộc trái tim của bà Glara cũng đập trở lại, Tiểu Mai để bà lẳng lặng nằm trên thảm, sau mấy phút đồng hồ, khi vẻ mặt trắng xanh của bà trở nên hồng hào một chút thì anh lại bảo Hana nhét một viên thuốc nữa vào miệng bà.

"Già bị..." Bà Glara mơ màng tỉnh lại.

Để ý thấy môi bà cụ khô khốc, Vinh Quý nhanh chóng chạy đi lấy ly nước bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi Tiểu Mai, sau khi nhận được cái gật đầu của anh thì cậu mới cẩn thận đưa ly nước đến miệng bà cụ.

Uống một ngụm nước, viên thuốc hòa tan trong miệng rất đắng, sắc mặt bà cũng tốt lên một xíu.

"Bệnh tim của bà đột ngột phát tác." Tiểu Mai trả lời.

Ngơ ngẩn một chốc, bà cụ chậm rãi thở dài.

"Bà Glara ơi, bà có cần uống thêm một viên nữa không ạ?" Cảm thấy bà cụ vẫn chưa ổn lắm, Hana nhanh chóng đưa bình thuốc sang.

"Đây là thuốc đặc trị bệnh tim do ba Hana làm, sáng nay em ấy thấy sắc mặt bà không tốt nên đi tìm thuốc suốt cả ngày đấy ạ, cũng may vừa về là dùng ngay!" Vinh Quý đứng bên cạnh giải thích.

"Không phải đâu ~ là Tiểu Mai á, cái gì Tiểu Mai cũng biết hết, biết cấp cứu, biết uống bao nhiêu viên, mấy giây uống một viên, đúng rồi, Tiểu Mai ơi, bà Glara có cần uống thêm một viên nữa không ạ?" Hana lại chuyển ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tiểu Mai.

"Không cần, dược hiệu của mấy viên thuốc rất mạnh, tim bà ấy lại rất yếu, không uống thêm được nữa, sử dụng thuốc liều mạnh có thể khiến tim đập trở lại, nhưng nếu tiếp tục tăng cường liều lượng thì bà ấy sẽ không chịu nổi."

"Sau này mỗi ngày một viên, không thể uống nhiều."

Cũng may hôm nay anh đọc được một quyển sách giới thiệu kiến thức về bệnh tim, quyển sách kia vừa hay là ba Hana viết, cho nên Tiểu Mai mới có hiểu biết về thuốc tim do ông chế ra như thế.

Thuốc tim cường lực phát huy tác dụng trong cơ thể, nằm trong chốc lát thì bà Glara cũng ổn định lại, mọi chuyện trước khi ngất xỉu chậm rãi ùa về, bỗng nhiên...

Sắc mặt bà cụ trở nên tái nhợt! Ngay sau đó, bà giãy giụa muốn đứng lên!

"Ấy!" Hana và Vinh Quý bị bà dọa, trong lúc hoảng loạn Hana lại lấy một viên thuốc ra, Tiểu Mai đè vai bà Glara lại.

"Sao vậy?" Giọng của anh vẫn lạnh nhạt.

"To Con! To Con ra ngoài rồi!" Giọng bà Glara không còn lạnh lùng như bình thường nữa mà chất chứa sự hoảng loạn, ngón tay chỉ về phía cửa ra vào.

"Lúc già phát bệnh To Con chưa có đi, nó nhìn thấy già bệnh mới lập tức lao ra, nó... không thể để nó ra ngoài!" Gân xanh trên trán bà cụ nảy lên, bà nắm chặt tay Vinh Quý và Hana định đứng dậy, nhìn xung quanh xin giúp đỡ.

Bà thật sự rất sốt ruột!



"To Con, là cái anh làm vườn kia ạ?" Vẫn là Vinh Quý nhanh nhạy nhất, trong khoảng thời gian này cậu rảnh thì leo tường chào hỏi đối phương, thường đưa người ta một bông hoa, Vinh Quý tự nhận quan hệ giữa mình với đối phương không tồi.

Vóc dáng người kia cao ráo nên thỉnh thoảng bà Glara sẽ gọi đối phương là "To Con".

Không ai biết tên anh ta là gì.

Cho tới lúc này, Vinh Quý chưa cảm thấy có chỗ nào bất ổn.

Mãi đến khi...

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân rất nặng nề, lại rất chậm rãi, cùng với đó là âm thanh tí tách.

Ngoài cửa xuất hiện một người người đàn ông cao lớn như tháp sắt.

Anh ta vẫn khoác chiếc áo choàng rất dày - sau này nói chuyện phiếm Vinh Quý mới biết, áo choàng này là bà Glara may cho anh ta.

Nhưng mà, áo choàng kia không còn nguyên vẹn nữa mà giống như bị thứ gì dùng sức xé rách, phía trên áo choàng, chỗ trùm đầu...

Đã mở ra.

Gương mặt mà đối phương vẫn luôn che giấu bên dưới áo choàng rốt cuộc cũng bị lộ.

Đó là một gương mặt cực kỳ đáng sợ: Nửa khuôn mặt hoàn toàn thối rữa, hàm răng lộ hết ra ngoài, thiếu một con mắt...

Đó là gương mặt của zombie!

Máu trên người đã sớm khô lại không chảy nữa, nhưng lúc này, trên mặt zombie kia và cả trên áo choàng nữa, toàn là máu!

Máu đỏ, rất mới, có thể ngửi được mùi tanh của máu tươi!

Nhìn kỹ thì trên hàm răng anh ta cũng có máu, trên người anh ta... còn có cả thịt nát và mỡ nữa!

Thậm chí có cả mấy lỗ đạn còn mới, áo choàng rắn chắc bị bắn rách tung tóe như cái sàng, không cần phải đoán nữa, ai nhìn thấy bộ dạng này cũng biết anh ta vừa gặp phải chuyện gì.

Nhất định là anh ta tấn công nhân loại, đồng thời bị tấn công ngược lại.

Nhưng mà, chẳng phải zombie nơi đây chưa bao giờ tấn công con người sao?

Chẳng phải thường ngày cái người To Con này hay giúp việc đồng áng cho bà Glara sao? Thường ngày anh ta... rất hiền lành mà...

Zombie!

Trong đầu Vinh Quý trống rỗng.

Mà bà Glara nửa nằm trên thảm, nửa ngồi trong lòng Vinh Quý và Tiểu Mai, đang lộ ra vẻ mặt bi thương.

Vô cùng bi thương.

"A!" Zombie To Con chưa bao giờ nói chuyện lại chợt mở miệng.

Âm thanh của anh ta vô cùng kỳ quái, rõ ràng là một người to con nhưng giọng nói của anh ta lại lanh lảnh, giống như một đứa trẻ vậy.

Đối với người vô cùng nhạy bén với âm thanh như Vinh Quý, thậm chí cậu nghe được trong giọng nói của đối phương chất chứa sự vui mừng.

"A!" Anh ta lại kêu.

Tiếng bước chân nặng nề lại vang lên, kèm theo đó là mùi máu tươi nồng nặc, To Con đi đến chỗ bà Glara.

Anh ta đứng trước mặt ba người, bỗng kéo áo choàng ra. Sau đó...

Bộp bộp...

Rất nhiều bình thuốc rơi ra từ áo choàng, chúng rơi xuống thảm, rơi trên váy của bà Glara.

Giống hệt với bình thuốc rơi trên sàn nhà trước đó của bà, tất cả đều là thuốc tim mới nhất.

"A!" Anh ta tiếp tục kêu.

Hình như bảo bà Glara mau uống thuốc đi.

Chất lỏng trong suốt từ hốc mắt rơi xuống, tựa như nghe hiểu ngôn ngữ của To Con, bà Glara lẳng lặng rơi lệ.

Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng bánh xe thắng gấp.

Có rất nhiều xe dừng lại, sau đó, có rất nhiều người xuống xe.

Bọn họ bao vây nơi đây.



Tác giả có lời muốn nói:

Lúc mới bắt đầu viết quyển này tôi đã muốn viết cảnh tượng này rồi.

Rốt cuộc cũng viết được, đoạn cuối là vừa lau nước mũi vừa viết xong đấy.

Lệ rơi đầy mặt.

Hôm nay là Ngày Của Mẹ, đừng quên gọi điện cho mẹ nhé!

trướctiếp