Ngô Ưu được Triệu Thanh Tử nắm tay, thấy nàng ấy cũng không có vẻ tức
giận, tảng đá đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống, bởi vì dùng cách không bình thường tiến vào, nên trên người Ngô Ưu có chút tro bụi.
Ngô Ưu khom lưng vỗ vỗ, lại nhìn thấy căn phòng này vừa
sạch sẽ lại ngăn nắp, nội tâm nàng lập tức cảm thấy tội lỗi, hình như
nàng đã làm bẩn nó mất rồi.
Triệu Thanh Tử thấy Ngô Ưu sau khi
tiến vào mà lại không ngồi, giống như có chút câu nệ, trong lúc nàng còn không rõ chuyện gì xảy ra thì lại nhìn thấy trên mặt nàng ấy đã quẹt
phải tro bụi từ lúc nào.
Nàng đột nhiên hiểu rõ nàng ấy suy nghĩ cái gì, vì vậy phân phó nha hoàn mang chậu nước lại đây.
Ngô Ưu sửa sang bản thân một phen, trong lòng lại cảm khái vai ác đại lão thật đúng là am hiểu lòng người.
"Không cần câu nệ, ngươi ngồi là được, ta khi nào ghét bỏ ngươi chứ."
Ngô Ưu nghe nàng nói như vậy thì cũng không hề rối rắm nữa, nàng ngồi ghế ở bên cạnh Triệu Thanh Tử, lại nhìn quanh toàn bộ căn phòng một chút,
không khỏi cảm khái phòng của nàng ấy đẹp hơn nàng rất nhiều.
Bên trong phòng còn có kệ sách, trên kệ sách đầy ắp sách, cũng không biết
vai ác đại lão đọc sách gì đây? Trong lòng nàng có chút tò mò.
Trên bàn có đầy đủ trà cụ, Triệu Thanh Tử rót cho Ngô Ưu một ly trà, động
tác thập phần ưu nhã, trà hương tức khắc xông đến bốn phía, thu hút sự
chú ý của Ngô Ưu: "Cảm ơn A Tử."
Triệu Thanh Tử để ấm trà ra xa, cười rồi trả lời: "Ngươi khách sáo với ta làm chi, hôm nay sao lại tới
chỗ ta? Đây chính là lần đầu tiên."
Ngô Ưu cũng cảm thấy bản
thân làm như vậy không ổn lắm, nhưng thái độ của Triệu Thanh Thư đối với nàng như vậy, nàng cũng không tiện tới cửa. Lúc trước Triệu Thanh Tử
cần mẫn đi đến tướng quân phủ, nàng liền theo bản năng không muốn chủ
động tìm Triệu Thanh Tử.
Ngô Ưu đặt chén trà trong tay xuống:
"Ta thấy ngươi đã rất nhiều ngày không đến tìm ta, cho rằng ngươi giận
ta, cũng không ngờ vừa tới cửa phủ thì đã bị người chặn lại."
Trong lòng Ngô Ưu có chút ưu thương, nếu như Triệu Thanh Tử cũng không có
giận nàng, vậy người hôm nay khiến nàng bị sập cửa vào mặt hẳn là Triệu
Thanh Thư.
Rốt cuộc vẫn là thanh danh của nguyên chủ liên luỵ
nàng, Ngô Ưu cảm thấy cũng đã đến lúc nàng nên giải quyết cục diện rối
rắm mà nguyên chủ lưu lại.
"Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì? Sao lại nhập thần như vậy?"
Bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu nhìn nàng
một tay đặt lên bàn chống cằm, đôi mắt ôn nhu nhìn nàng, dường như mang
theo ý cười.
Đột nhiên sự cáu kỉnh trong lòng cũng giảm bớt một
chút, nàng cười nói: "Đang nghĩ đến chuyện thanh danh của ta không tốt,
nếu mà danh tiếng của ta tốt hơn một chút, có lẽ ca ca ngươi sẽ không có không muốn ta tới tìm ngươi như vậy."
Triệu Thanh Tử nhớ tới
lời ca ca nói hôm nay, khóe miệng nàng cong lên, ý cười trong mắt gia
tăng: "Cái này ngươi không cần lại lo lắng, ca ca ta hắn sẽ không tiếp
tục ngăn cản ngươi nữa. Nếu sau này ngươi muốn gặp ta, trực tiếp tới là
được."
Tuy trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng lại càng có rất nhiều vui sướng, lần sau nàng cũng không cần lén lút bò qua tường nữa rồi.
Nhưng mà khi vừa mới tiến vào, nàng cũng đã đi một vòng lớn, tuy người ở
trong phủ nhiều, có rất nhiều hạ nhân, nhưng nàng vẫn không gặp được phụ thân của Triệu Thanh Tử. Mặc dù tò mò, nhưng e rằng Triệu Thanh Tử cũng không muốn nhắc tới người này.
Ngô Ưu nhấp một ngụm trà, vị
chát tràn vào khoang miệng, Ngô Ưu không quen uống loại này, vì vậy nàng cau mày đặt lên bàn, sau đó hỏi: "Cũng đã sắp đến trừ tịch rồi, các
ngươi có chuẩn bị gì hay không?"
Triệu Thanh Tử nghiêm túc quan
sát từng động tác và biểu tình của Ngô Ưu, nhìn thấy nàng ấy khẽ nhíu
mày, dường như không thích loại trà này, trong lòng nàng âm thầm quyết
định lần sau sẽ chuẩn bị một loại khác.
Lại nghe Ngô Ưu hỏi đến
chuyện trừ tịch, trong lòng nàng mơ hồ có chút không vui, cứ nghĩ đến
chuyện người nọ phải quay về thì cả người nàng đều không được tự nhiên,
như vậy thì hoàn toàn khác với Ngô Ưu.
Bởi vậy nàng chỉ có lệ đáp: "Hết thảy đều do quản gia lo liệu, ta cũng không rõ ràng."
Ngô Ưu nằm sấp trên bàn rồi chống cằm, cảm thấy tư thế này thật sự thoải
mái: "Thật trùng hợp, nhà ta cũng là do quản gia xử lý, năm nay phụ thân hắn hẳn sẽ không trở lại, sợ là phải một mình trôi qua."
Tuy là nói như vậy, nhưng tâm tình của Ngô Ưu lại rất phức tạp, nàng một mặt
lo lắng Ngô Chiêm trở lại thì bản thân sẽ bị lộ tẩy, mặt khác lại cảm
thấy một mình thực sự quá cô đơn.
Nàng không khỏi nhớ lại kiếp
trước, mỗi lần trừ tịch, các thành viên trong gia đình đều sẽ tụ tập ở
bên nhau, cùng nhau vây ở một chỗ xem TV. Lúc ấy, bọn họ còn có thể đốt
pháo hoa, cha nàng kiếp trước có chút đua đòi, nếu như nhà mình đốt pháo hoa ít hơn nhà khác, cha còn sẽ âm thầm tức giận.
Mà mẹ luôn
cảm thấy hắn ấu trĩ, nhưng cũng không hề ngăn cản hắn làm những trò này, còn nàng và em gái lại dọn một băng ghế nhỏ ngồi ở bên ngoài, nhìn
những chùm pháo hoa đủ mọi màu sắc nở rộ ở không trung vào ban đêm, bầu
trời đêm tựa như đều trở nên bừng sáng.
Không biết sau khi nàng
chết, bọn họ có mạnh khỏe hay không? Lại nói tiếp, bản thân nàng vẫn là
bị sặc chết, Ngô Ưu nhớ tới đều cảm thấy có chút không nói nên lời.
Ngô Ưu đột nhiên cảm thấy hơi áp lực, nàng không muốn nhớ lại nữa, cảm thấy đôi mắt có chút chua xót, nàng dùng tay xoa nhẹ, sau khi thở nhẹ một
hơi thì cảm thấy tâm tình đã thả lỏng hơn.
Phát hiện tâm trạng
của Ngô Ưu có chút không đúng, trong lòng Triệu Thanh Tử lại sốt ruột,
nhớ tới phụ thân người này cũng hàng năm không về nhà, sợ là năm nay
cũng không thể trở về được.
E rằng không thể tiếp tục nói đến
chuyện có liên quan đến trừ tịch nữa, Triệu Thanh Tử nghĩ cách chuyển đề tài, dời tầm mắt đến kệ sách của mình, đôi mắt nàng liền sáng lên.
Nàng nói với Ngô Ưu: "Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa, ta thấy ngươi
hình như đang nhàm chán, trên kệ sách ta có vài thoại bản [1] ngươi có
thể đọc, phía trên còn có mấy bản đơn lẻ [2], không thể tìm thấy ở nơi
khác đâu."
[1] Thoại bản: là một cách gọi khác của tiểu thuyết.
Nó xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo
nghĩa hiện đại. Thoại bản chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội
đương thời, nó cũng thường được dùng làm cốt truyện cho các tác phẩm sau này.
[2] Bản đơn lẻ: sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc.
Nghe giọng nói ôn nhu của Triệu Thanh Tử còn có một chút đắc ý, trong lòng
Ngô Ưu buồn cười, lại cảm thấy nàng ấy thập phần đáng yêu. Ngô Ưu cũng
không biết thoại bản ở thời đại này ra sao, vì thế liền cười đồng ý.
Ngô Ưu đứng dậy đi tới kệ sách, thuận tay lấy ra một quyển để đọc. Nàng
phát hiện đây cũng không phải là thoại bản, mà là một tập tranh thảo
dược, nàng lật một vài trang, phát hiện sách này minh họa rất toàn diện. Ngô Ưu không học trung y, bởi vậy cũng không hiểu lắm.
Đặt
quyển sách vào chỗ cũ, Ngô Ưu lại lấy ra một quyển sách khác, phát hiện
ra nó lại có liên quan đến y học. Ngô Ưu nhíu mày, tiếp tục tìm kiếm rồi nhận ra phần lớn sách trên giá đều có liên quan đến y học, còn có một
ít thư tịch về khiêu vũ, tuy có thoại bản nhưng cũng rất ít.
Ngô Ưu xoay người nhìnTriệu Thanh Tử, phát hiện nàng ấy vẫn luôn nhìn nàng mỉm cười, tựa như hết thảy đều tốt đẹp như vậy.
Kỳ thật không cần nghĩ cũng biết, giá sách của nàng ấy đầy ắp sách y học là vì cái gì, Ngô Ưu cảm thấy có chút đau lòng.
Ngô Ưu tùy tay cầm một quyển thoại bản rồi ngồi về chỗ, nàng muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, vì vậy đành từ bỏ.
Triệu Thanh Tử cúi người nhìn, phát hiện nàng đang cầm trên tay quyển sách
rất nổi tiếng một thời, nói về chuyện tình yêu của một hoa khôi. Cuốn
sách này vốn là do nha đầu ngốc Lý Oánh Oánh giới thiệu cho nàng, nói
chuyện xưa này nhất định sẽ khiến nàng cực kỳ cảm động
Khi Lý
Oánh Oánh giới thiệu cho nàng, có lẽ là lại nhớ đến cốt truyện nên còn
khóc đến rối tinh rối mù, lúc ấy Triệu Thanh Tử ở trong lòng trợn trắng
mắt, cảm thấy chuyện này có cái gì mà phải khổ sở đâu.
Sau này
đọc nó, nàng cảm thấy vẫn khá tốt, chủ yếu là vì tính cách của nhân vật
chính khá giống với nàng, vì vậy mà nàng thấy vô cùng đồng cảm.
Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng sáng rực lên. Có lẽ nàng có thể chờ đến khi Ngô
Ưu xem xong thì hỏi xem nàng ấy thấy nhân vật chính như thế nào, nội tâm nàng đột nhiên có chút thấp thỏm nhưng đồng thời cũng thật chờ mong.
"Quyển sách này khá ổn, nhưng mà hơi dài. Nếu như hôm nay xem không xong,
ngươi có thể mang nó về. Tuy rằng cốt truyện khúc chiết nhưng kết cục
của nó vẫn khá tốt."
Ngô Ưu nghe Triệu Thanh Tử nói vậy, không biết vì sao nàng lại cảm giác trong giọng nói của nàng ấy có chút mong đợi.
Ngô Ưu quay đầu nhìn, biểu tình và động tác của vai ác đại lão đều bình
thường. Tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng nàng cũng chỉ có thể cho rằng bản
thân cảm giác sai rồi.
Nhìn đến quyển sách thật dày trong tay,
Ngô Ưu cảm thấy nhiêu đây đã đủ cho nàng đọc một tuần. Dù sao nàng cũng
buồn chán, dùng nó để tống cổ thời gian thì không thể tốt hơn.
Hai người câu được câu không trò chuyện những chuyện gần đây. Cuộc sống của Ngô Ưu rất đơn giản, Triệu Thanh Tử cũng là người không thích ra ngoài, nhưng nếu là đi đến tướng quân phủ thì đương nhiên nàng vẫn rất vui
lòng đi.
Trong lúc trò chuyện, bọn họ liền nói đến Lý Oánh Oánh, Triệu Thanh Tử tả lại cảnh Lý Oánh Oánh giới thiệu thoại bản cho nàng
mất mặt ra sao. Bởi vì nàng thật sự miêu tả quá mức hình tượng, cho nên
trong đầu Ngô Ưu liền hiện ra vô số hình ảnh.
Ngô Ưu nhịn không
được mà cười lớn, nàng cảm thấy nữ chủ thế nhưng lại cực kỳ giống với
một người bạn cùng phòng kiếp trước của nàng. Lúc người nọ bảo nàng cứ
an tâm đọc tiểu thuyết cũng là cái dạng này, nàng nhớ tới nàng ấy thậm
chí còn dùng khăn giấy lau nước mắt, còn liều mạng làm nàng dao động,
muốn nàng đọc cho bằng được.
Quyển sách mà Ngô Ưu xuyên qua cũng là do người bạn cùng phòng đó hộc máu đề cử, chỉ là Ngô Ưu không nghĩ
tới, bản thân nàng cùng quyển sách này thế nhưng lại có duyên như vậy.
Ngô Ưu cười cười rồi thở dài.
Triệu Thanh Tử thấy nàng đột nhiên thở dài, vì thế hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngô Ưu tùy tay lật vài trang thoại bản ở trên bàn, tìm một cái cớ: "Không
có việc gì, ta chỉ cảm thấy lúc trước ta đã làm nhiều chuyện không phải
với Oánh Oánh công chúa, nếu là có thời gian gặp mặt, ta muốn nói lời
xin lỗi với nàng."
Nguyên chủ xác thật đã gây ra không ít phiền
toái cho Lý Oánh Oánh, nhưng mà Lý Oánh Oánh thân phận tôn quý, nàng
cũng không dám đi quá xa. Nhiều lắm là dọa nạt, ngoài miệng uy hiếp, nói chuyện âm dương quái khí mà thôi.
Nàng nhớ rõ trong nguyên tác
có nhắc tới, câu mà nguyên chủ Ngô Ưu thích nói nhất là: "Ngươi cũng chỉ là một nha đầu quê mùa được Hoàng Thượng nhặt về, chỉ là thôn dân nhà
quê mà thôi, đừng tưởng rằng bay lên cành thì có thể thật sự trở thành
phượng hoàng."
Lời tuy khó nghe, nhưng lại dự báo kết cục sau này của nữ chủ, rốt cuộc tên của nguyên tác chính là "Công chúa hòa thân".
Triệu Thanh Tử cúi đầu suy nghĩ, sau đó khẽ cười, nói: "Nếu ngươi thật sự cảm thấy áy náy, có thời gian ta sẽ hẹn gặp biểu muội, chúng ta cùng nhau
gặp nàng, ngươi cũng có thể nói lời xin lỗi với nàng."
Còn không đợi Ngô Ưu trả lời, Triệu Thanh Tử liền nói tiếp: "Biểu muội nàng rất
đơn thuần, nếu như ngươi thành tâm, nàng cũng sẽ không để ý."
Kỳ thật, loại tính cách này ở trong mắt Triệu Thanh Tử chính là ngu ngốc.
Nàng từ trước đến nay đều phải gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng. Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo [3], vì vậy thù hận cũng giống
như thế.
[3] Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sống phải
biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước thì
cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Nhưng Triệu Thanh Tử sẽ không nói những điều này cho Ngô Ưu.
Ngô Ưu cảm thấy đề nghị này cũng không tồi, rốt cuộc nàng cũng muốn cải
thiện hình tượng ở bên ngoài của nguyên chủ, muốn cho bọn họ tin rằng
Ngô Ưu đã hối cải để làm một con người mới, hiện tại nàng muốn làm một
người tốt.
"Cũng có thể, chỉ là phiền đến ngươi rồi."
"Không phiền toái, biểu muội nàng không quá thích ở trong cung, nếu là có người kêu nàng, nàng nhất định sẽ vô cùng vui mừng."
Ngô Ưu nghĩ đến đây liền mỉm cười, nhìn thấy sắc trời cũng sắp tối sầm, nàng liền đứng dậy và cáo biệt Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử tiễn Ngô Ưu đến ngoài cửa, nhìn nàng ấy cưỡi ngựa đi xa, mãi
đến khi người nọ biến mất khỏi tầm mắt nàng, nàng mới phân phó nha hoàn
đưa nàng về phòng.