Triệu Thanh Thư cảm thấy muội muội mấy ngày nay rất kỳ quái. Trước đây
nàng không thích ra ngoài, nhưng hiện tại mỗi ngày đều đi dạo, hỏi nàng
đi đâu, nàng luôn mỉm cười nói là đi ra ngoài một chút.
Nhưng mà có ai sáng sớm đã ra cửa, đi đến buổi chiều đến khi trời sắp tối mới
trở về đâu, chuyện này không bình thường, cực kỳ không bình thường.
Triệu Thanh Thư nỗ lực theo dõi muội muội, nhưng cũng không biết vì sao
cuối cùng vẫn để lạc mất, cứ mỗi lần hắn theo dõi thì sẽ có một đống
chuyện phiền toái xảy ra cản trở hắn.
Hôm nay đã là lần thứ bảy
hắn để lạc mất muội muội, vốn dĩ còn đang yên ổn, nhưng đột nhiên có một bà cụ bị té ngã, bất luận thế nào cũng ôm chân hắn không buông, còn để
hắn mang nàng đi xem đại phu.
Triệu Thanh Thư bị quấn lấy nên
không biện pháp nào khác, lại thấy bà cụ này thực sự có chút đáng thương nên mang nàng đến y quán, sau khi dàn xếp hảo thì cũng đã giữa trưa,
tất nhiên tìm không thấy muội muội.
Theo lý thuyết, muội muội
ngồi xe lăn, hỏi người qua đường hẳn là cũng có thể biết, nhưng không
biết sao hắn chẳng hỏi được tin tức nào, chẳng lẽ người này còn có thể
biến mất trong không trung hay sao?
Hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Oánh Oánh: "Biểu ca! Sao ngươi ở chỗ này?"
Tim hắn đập nhanh hơn một chút, quay đầu quả nhiên nhìn thấy được nàng đang vẫy tay với hắn. Khóe miệng hắn không khỏi câu lên, đột nhiên phát hiện có nhiều hơn một người quen, còn có Trương Bá Ngộ đang đứng bên cạnh
nàng, tên kia còn đang cười với hắn.
Khóe miệng cong lên, rồi lại lén lút hạ xuống.
Hôm nay Trương Bá Ngộ vẫn mặc áo xanh, tay cầm quạt xếp không ngừng đong
đưa, Triệu Thanh Thư không khỏi cảm thán trong lòng: "Tên phô trương,
sao ngươi không bị đông chết cho rồi!"
Nhưng hắn đột nhiên phản
ứng lại, như vậy cũng không phù hợp với đạo thánh hiền, vì vậy ở trong
lòng mặc niệm hai tiếng tội lỗi. Quân tử nên không cao ngạo không nóng
nảy, hắn có chút cảm khái bản thân tu hành vẫn chưa đâu vào đâu, còn cần phải học tập thêm mới được.
Trương Bá Ngộ nhìn thấy Triệu Thanh Thư cũng có vài phần vui vẻ. Hôm nay hắn bị mẫu thân kéo ra ngoài giúp
trưởng tỷ chọn trang sức. Tuy rằng, nội tâm hắn có chút không tình
nguyện nhưng vẫn đi ra ngoài, rốt cuộc trưởng tỷ đối với hắn cực tốt, mà nàng cũng lập tức phải xuất giá.
Nhưng hắn không nghĩ tới, ở
bên trong Phúc Cẩm Vân chọn trang sức lại có thể gặp được Oánh Oánh,
nàng còn chất vấn hắn có phải có nữ nhân khác hay không, làm cho mẫu
thân từ buồng trong đi ra xem được trò cười lớn.
Sau khi được
mẫu thân cho phép, Trương Bá Ngộ hai người lập tức muốn đi ra ngoài dạo
chơi, không ngờ sẽ gặp được Triệu Thanh Thư. Trong lòng Trương Bá Ngộ
hơi phức tạp, hắn vừa cảm thấy vui khi nhìn thấy bằng hữu, cũng thấy có
chút bị quấy rầy.
"Thanh Thư, thật trùng hợp ha ha, sao ngươi hôm nay lại ra ngoài? Nhìn ngươi có chút sốt ruột."
Triệu Thanh Thư thở dài: "Đang tìm muội muội của ta, các ngươi có nhìn thấy nàng hay không?"
Nghe được lời này, sắc mặt Lý Oánh Oánh chợt thay đổi. Nàng nhớ tới hôm nay ở Phúc Cẩm Vân gây ra một hồi xấu hổ như vậy, đều là bởi vì có liên quan
đến biểu tỷ. Nhưng nàng nghĩ lại, đường tỷ nàng lại không có nói sai, Bá Ngộ ca ca xác thật đang chọn trang sức cùng với một nữ tử, nhưng mà nữ
tử này là nương hắn.
Cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, Lý Oánh Oánh
nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy là bản thân quá xúc động nên mới gây họa, không thể trách được biểu tỷ. Ngược lại là nhờ biểu tỷ mà nàng mới tìm
được Bá Ngộ ca ca, không uổng công hôm nay chuồn ra một chuyến, nàng hẳn là nên cảm kích biểu tỷ mới phải.
Nhưng đột nhiên nàng lại nghĩ đến, hôm nay biểu tỷ rất có khả năng đi tìm quỷ đáng ghét, đường tỷ nhà mình mỹ lệ lại ôn nhu, sao lại có thể bị quỷ đáng ghét kia đạp hư,
không được! Nàng phải nói cho đường huynh.
"Ta hôm nay gặp được biểu tỷ, hình như nàng đi tìm quỷ đáng ghét Ngô Ưu! Biểu ca ngươi mau đi đến tướng quân phủ!"
Trong lòng Triệu Thanh Thư lộp bộp một tiếng, hắn chỉ cảm thấy bản thân ngu
xuẩn. Mấy lời đồn mà hắn nghe được trước khi diễn ra Bách Hoa yến rất có khả năng là thật, muội muội nhà hắn đối với Ngô Ưu dường như cũng thực
đặc biệt, hắn sớm phải nghĩ đến chỗ của Ngô Ưu.
Trương Bá Ngộ
nghe Lý Oánh Oánh nói đến việc này thì nhíu mày, không phe phẩy quạt
nữa: "Đúng rồi, Thanh Thư huynh, ngày ấy ngươi không đi Bách Hoa yến,
nhưng ta nhìn thấy Thanh Tử muội muội nàng đến, hơn nữa còn ở bên cạnh
Ngô Ưu."
Nội tâm của Triệu Thanh Thư nhấc lên sóng to gió lớn,
Bách Hoa yến ngày đó hắn vốn canh chừng muội muội, nhưng cuối cùng lại
không biết vì sao mà ngủ mất, khi tỉnh lại thì chỉ nhìn thấy muội muội
hảo hảo ngồi ở trên giường.
Đều đã đến loại trình độ này sao?
Triệu Thanh Thư chỉ cảm thấy phi thường không ổn. Hắn nhấc chân chạy đến tướng quân phủ, đã hoàn toàn không màng dáng vẻ của mình.
Lý
Oánh Oánh cũng muốn đi theo để cùng cứu vớt biểu tỷ, nhưng tay nàng bị
Trương Bá Ngộ giữ chặt, nàng vừa định tức giận, lại đột nhiên bị hắn bế
lên.
Trương Bá Ngộ ôm Lý Oánh Oánh, vận khởi khinh công:"Như vậy có thể tới sớm hơn."
Dù cho bên này có sốt ruột như thế nào đi chăng nữa, hai người ở tướng
quân phủ kỳ thật rất vui vẻ. Hiện giờ đúng là thời điểm ăn cơm trưa, hai người ăn xong thì bắt đầu nói chuyện phiếm.
Bảy ngày nay vẫn
luôn bình bình đạm đạm như vậy. Mới đầu, Ngô Ưu còn lo lắng Triệu Thanh
Tử có phải đang mưu mô gì hay không, nhưng mấy ngày trôi qua vẫn không
có động tĩnh gì.
Vả lại, hôm nay nàng ấy còn lộ ra mặt yếu ớt và chân thật trước mặt nàng. Thật lòng mà nói, Ngô Ưu rất đau lòng, hình
như người này năm nay cũng mới 17 tuổi...
Vậy nỗ lực cứu vãn
nàng ấy đi! Hiếm khi bắt gặp nhân vật nàng thích tới như vậy. Lúc trước
khi xem nguyên tác, trong lòng nàng rất khó yên, hiện giờ nàng lại có cơ hội thay đổi vận mệnh cho nàng ấy, nàng nhất định phải nỗ lực cho nàng
ấy một kết cục tốt đẹp!
"Ta thấy cây hắc tùng của ngươi thật là đẹp."
Triệu Thanh Tử nói xong liền tự mình đẩy xe lăn đi về phía chậu hoa.
"Cũng tạm mà thôi." Ngô Ưu trả lời như vậy, nhưng đột nhiên nàng ý thức được
có gì đó không ổn, cây hắc tùng đó là cái cây bị nàng đổ thuốc vào. Thị
lực của Ngô Ưu vô cùng tốt, nàng lại cẩn thận nhìn đến, phát hiện đất
của cây hắc tùng còn dư lại một chút bã thuốc.
Nhìn thấy Triệu Thanh Tử lập tức phải đi đến chậu hoa kia, nội tâm của Ngô Ưu thập phần nôn nóng.
Nàng vội vàng hô to một tiếng: "A Tử chờ một chút!"
Nàng cũng nhanh chóng chạy qua. Sau đó, bởi vì quá sốt ruột, không biết giẫm phải cái gì mà nàng trượt chân ngã cả người về phía trước. Mà Triệu
Thanh Tử nghe được giọng nói của Ngô Ưu thì cũng nghiêng người sang một
bên, nàng còn không kịp phản ứng thì đã bị Ngô Ưu bổ nhào đến xe lăn,
sau đó thì ngã xuống.
Ngô Ưu theo bản năng trở mình, bảo vệ đầu
Triệu Thanh Tử, cho nên Triệu Thanh Tử liền nằm sấp trên người Ngô Ưu.
Bầu không khí xấu hổ lan tràn, Triệu Thanh Tử nằm trên người Ngô Ưu, cảm thụ được trái tim Ngô Ưu đập nhanh, mà trái tim nàng cũng như đang nổi
trống.
Gương mặt hai ngươi yên lặng ửng đỏ, Ngô Ưu nhìn khuôn
mặt Triệu Thanh Tử gần trong gang tấc, nàng cảm giác dường như bản thân
bị mê hoặc, thế nhưng nhất thời không có đứng dậy.
Cảm nhận được người phía trên quá nhẹ, trong lòng Ngô Ưu nghĩ người này thật sự gầy
vô cùng, hẳn là nên ăn nhiều chút thịt mới được. Trên người Triệu Thanh
Tử còn có mùi hương thật là dễ chịu, Ngô Ưu nhịn không được mà nhẹ nhàng hít hít cái mũi, hình như là mùi của hoa sơn chi, nhưng đột nhiên nàng
nhận ra, bản thân làm vậy rất giống với mấy tên biến thái...
Sau khi ở trong lòng phỉ nhổ bản thân, Ngô Ưu vừa định mở miệng cứu vớt một chút hình tượng của mình, nhưng đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh của nha hoàn: "Tiểu thư, Triệu công tử ở bên ngoài...A! Tiểu thư, ta
cái gì cũng chưa thấy! Các ngươi tiếp tục, nô tỳ cáo lui!"
Từ từ! Không phải như ngươi nghĩ đâu! Còn có, Triệu công tử mà ngươi nói là ai a! Nói xong rồi hẵng đi chứ!!
Lúc này Triệu Thanh Tử cũng đã định thần lại, nàng nghe nha hoàn nói Triệu
công tử thì lập tức nhận ra ca ca tới, trong lòng có chút hoảng loạn.
Nhìn Ngô Ưu còn như đang đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, nàng lại cảm
thấy xấu hổ.
"Nhanh đỡ ta lên! Ca ca ta hắn tới!"
Lời
này đánh thức Ngô Ưu còn đang ngây người, nàng nhanh chóng đứng dậy rồi
bế Triệu Thanh Tử lên xe lăn, nhìn thấy y phục cùng búi tóc nàng ấy có
chút tán loạn, nàng vừa định giúp nàng ấy sửa sang lại một phen.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói khẩn thiết của nha hoàn vừa rồi rời đi: "Triệu công tử ngươi không thể đi vào! Từ từ! Triệu công tử ngươi thật sự
không thể!"
Theo sau là giọng nói tức giận của Triệu Thanh Thư:
"Vì sao không thể gặp, tiểu muội của ta nhất định là ở chỗ này, vì sao
phải giấu giếm, nếu như không thẹn với lương tâm thì cần gì phải trốn
trốn tránh tránh, để Ngô Ưu ra đây gặp ta!"
Nói xong, Triệu Thanh Thư đã đi tới cửa phòng, tiểu nha hoàn kia muốn ngăn cũng ngăn không được.
Vì thế, hắn liền nhìn thấy muội muội y phục tán loạn, sắc mặt đỏ bừng, còn có Ngô Ưu chưa kịp chỉnh lại xiêm y. Bởi vì vừa rồi Ngô Ưu muốn giúp
Triệu Thanh Tử sửa lại y phục, cho nên tay nàng đang đặt lên bả vai của
Triệu Thanh Tử.
Tình cảnh này thấy thế nào cũng đều giống như đã phát sinh chuyện gì đó. Mới vừa rồi, Triệu Thanh Thư nhìn tiểu nha hoàn giúp hắn thông báo vừa bước vào liền đỏ mặt bước ra, còn tỏ vẻ tiểu thư nhà nàng không tiện gặp khách.
Trực giác hắn mách bảo không ổn, Triệu Thanh Thư liền ném mấy quyển sách thánh hiền mà hắn đã học lên
chín tầng mây, tức giận xông vào trong phủ, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy
một màn trước mắt.
Ngô Ưu mạc danh cảm thấy như bị người bắt
gian ở trên giường, trong lòng càng thêm hoảng loạn, nàng nhanh chóng
đứng lên, liều mạng phẩy tay: "Chúng ta không làm gì! Ngươi đừng nghĩ
nhiều!"
Quỷ mới tin ngươi, đáng thương hai chân của muội muội
hắn không thể đi lại, mà ngươi lại hàng năm tập võ, nàng sao có thể
chống cự được ngươi, ngươi cũng dám đối với muội muội hắn như thế!!
Trong đầu hắn xẹt qua vô số hình ảnh muội muội hắn bị ác bá Ngô Ưu hiếp bức,
cuối cùng bất đắc dĩ không thể không ủy thân. Triệu Thanh Thư lửa giận
công tâm, chỉ hô to một tiếng: "Ngươi hỗn trướng!"
Ngó trái ngó phải, hắn cầm lấy cái ghế trong phòng, lập tức ném vào Ngô Ưu.
Ngô Ưu một bên chạy một bên hô to: "Ngươi bình tĩnh! Bình tĩnh một chút! Ta và muội muội ngươi thật sự không có gì nha!! Chúng ta trong sạch! Không tin ngươi hỏi Thanh Tử xem! Thanh Tử cứu mạng!"
Triệu Thanh Tử
vừa mới bị ca ca nhà nàng tóm được, đại não bình thường vô cùng linh
hoạt, trong lúc nhất thời lại trì độn. Đến khi Ngô Ưu gọi nàng, nàng mới phản ứng lại, liền nhìn thấy hai người vẫn luôn vây quanh, vòng vòng
cái bàn tròn trong phòng.
Ca ca nhà nàng ngày thường ôn tồn lễ
độ, hiện tại lại quơ ghế như lưu manh nơi phố phường, mà tiểu bá vương
nổi danh gần xa lại bị đuổi còn chật vật chạy trốn, trong lúc nhất thời
lại càng buồn cười hơn.
"Thanh Tử ngươi đừng cười! Ngươi mau giải thích cho ca ca ngươi a!"
Triệu Thanh Tử cố nén ý cười trong lòng: "Ca ca, chúng ta không có phát sinh
cái gì, ta vừa mới bị ngã, Ngô Ưu tiểu thư chỉ đỡ ta lên thôi."
Triệu Thanh Thư nghe vậy thì dừng đuổi theo, hắn không phải là người tập võ,
tất nhiên không thể chạy lại Ngô Ưu, cho nên hiện tại người hành hung
còn thở gấp hơn cả người bị hại: "Tiểu muội, ngươi nói thật sao?"
Triệu Thanh Tử thu lại ý cười trên mặt, thần sắc nghiêm túc: "Thật sự." Sau
đó, nàng đẩy xe lăn về phía trước, lấy ra khăn tay muốn thay ca ca lau
mồ hôi. Triệu Thanh Thư minh bạch dụng ý của nàng, hắn liếc nhìn Ngô Ưu
một cái, sau đó buông ghế, ngồi xổm xuống.
Triệu Thanh Tử nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt ca ca.
Sau khi giải thích rõ ràng, sắc mặt Triệu Thanh Thư cực kỳ xấu, lập tức
mang muội muội nhà mình về. Ngô Ưu vốn đang muốn nói tạm biệt với Triệu
Thanh Tử, nhưng Triệu Thanh Thư hộ nàng rất kỹ, giống như gà mái già bảo hộ đàn con.
Ngô Ưu sờ sờ cái mũi, từ bỏ ý tưởng này.
Nhìn hai người đi xa, Ngô Ưu trở lại phòng, một mình yên tĩnh nên bắt đầu
miên man suy nghĩ. Nhớ tới hôm nay nháo ra chuyện như vậy, Ngô Ưu lấy
hai tay che mặt lại, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng mà... Trên người nàng ấy thơm quá, hôm nào phải hỏi xem nàng ấy dùng cái gì, sao mà thơm như vậy.