"Ừ. Muốn đi làm. Anh tiếp tục ngủ đi. Tủ lạnh còn có chút đồ
ăn. Buổi tối tôi mới tan làm, hôm nay không ở cùng anh được."
Bạch Tiểu Ảnh từ trong ngăn tủ tìm ra áo khoác vừa mặc vừa
trả lời.
"Để anh đi cùng em." Thi Mẫn nghe vậy xốc chăn lên. Đôi chân dài tùy tiện lõa lồ ở trong không khí.
Bạch Tiểu Ảnh nhìn thoáng qua sau đó liền dời ánh mắt, "Tôi nấu ăn ở trong bếp. Anh đi làm cái gì."
"Để bạn trai tương lai nhìn xem công việc của em như thế nào."
Thi Mẫn dùng thời gian nhanh nhất thay quần áo rửa mặt
xong, mặt dày đi theo Bạch Tiểu Ảnh ra cửa.
Năm mới
vừa khai trương, khách hàng cũng không nhiều. Thi Mẫn tựa
như một con cún lớn đi theo đuôi Bạch Tiểu Ảnh. Trong tiệm có một
người đồng nghiệp có chuyện gấp nên chưa trở về. Bạch Tiểu Ảnh một bên kiêm chức đầu bếp, một bên kiêm chức người phục
vụ, Thi Mẫn liền giúp đỡ bưng đồ ăn. Vội đến buổi
chiều, khi hết khách rồi cô mới tan làm.
"Bạch Tiểu Ảnh. Trở về trường học đi."
Ở phòng bếp làm việc một ngày, Thi Mẫn hoàn toàn hiểu rõ được
công việc của Bạch Tiểu Ảnh. Làm đầu bếp cực kỳ mệt mỏi, anh nghĩ
căn bản không thích hợp cho con gái làm lâu dài.
"Tôi rất thích làm việc này. Cảm ơn."
Bạch Tiểu Ảnh đối với cuộc sống về sau của chính mình tạm thời
không có kế hoạch khác. Ở phòng bếp làm việc tuy rằng
có chút mệt, nhưng quả thực là rất vui. Hơn nữa mỗi khi
nghe được khách hàng khen đồ ăn làm rất ngon, cô rất có
cảm giác thành tựu. Đây là công việc đầu tiên của Bạch Tiểu
Ảnh cô, cô muốn làm thật tốt.
Bạch Tiểu Ảnh nếu
đã quyết định làm gì thì người khác rất khó can thiệp.
Cô thoạt nhìn dễ nói chuyện, thực tế còn cứng đầu hơn bất cứ
ai. Thi Mẫn bực bội vì bản thân bất lực, anh muốn chăm sóc
Bạch Tiểu Ảnh, muốn cho Bạch Tiểu Ảnh một mái ấm.
Bạch
Tiểu Ảnh sau khi làm việc rất ít khi tự mình nấu cơm. Nhưng mà rốt
cuộc Thi Mẫn cũng là khách, không thể ăn cơm hộp chung với cô được, vì
thế sau khi tắm rửa thay quần áo, cô quyết định buổi tối sẽ đi ăn ở
ngoài. Chỉ là sau khi cô đi ra khỏi phòng tắm, trong phòng lại nhiều
thêm một người.
Phòng thuê vốn là không lớn. Hai người
con trai cao lớn ở trong phòng khách, nhất thời đến không khí cũng không đủ dùng. Thi Mẫn ngồi bắt chéo chân trên chiếc sô pha đơn, bên
môi treo nụ cười khinh thường châm biếm, đồng dạng, Chung
Thiên cũng là mặt đầy vẻ không vui, lười nhìn đến anh.
Cho dù chán ghét lẫn nhau, trong lòng cả hai người đều muốn đuổi đối phương ra ngoài. Nhưng cũng không thể động thủ. Nơi này là chung
cư của Bạch Tiểu Ảnh, bọn họ ai cũng không có tư cách đuổi
người, chỉ có thể bực bội trong lòng.
Tay Bạch
Tiểu Ảnh đang xoa tóc bỗng ngừng một chút, sau đó rất nhanh liền bình thường trở lại. Nhìn Chung Thiên phong trần mệt mỏi, cô mở miệng
nói, "Sao nhanh như thế đã trở lại rồi."
"Nhớ em." Chung Thiên nói xong liền nhấc chân đi đến trước mặt Bạch Tiểu Ảnh,
cầm lấy khăn lông trên tay cô, giúp cô lau tóc.
Bạch Tiểu Ảnh không từ chối, rất tự nhiên hỏi, "Tôi tự mình làm được. Anh có muốn đi tắm không?"
Chung Thiên một bên giúp cô xoa tóc ướt một bên mở miệng,
"Buổi tối trước khi ngủ tắm cũng được. Hôm nay đi đến tiệm?"
Nhìn hai người anh một câu em một câu như là "vợ chồng già" nói chuyện
với nhau, Thi Mẫn ngồi không yên. Anh cảm giác chính mình
tựa như một kẻ thứ ba, hoàn toàn chen không lọt vào giữa hai người.
Bạch Tiểu Ảnh thích Chung Thiên, hiện tại
Chung Thiên cũng có ý đối với Bạch Tiểu Ảnh, nhìn thế nào
cũng thấy anh là người dư thừa. Có lẽ anh hẳn là nên rời
khỏi đây, yên lặng chúc phúc cho Bạch Tiểu Ảnh... Chỉ là
anh không cam lòng.
"Dùng khăn lông khi nào mới khô. Đi,
anh giúp em sấy tóc." Thi Mẫn đứng lên, nói rồi kéo Bạch Tiểu
Ảnh vào toilet. Anh dùng sức đóng sầm cửa lại, tiện tay khoá
trái luôn.
Thi Mẫn hôn vừa gấp vừa sâu. Thừa dịp cô gái còn ngơ ngẩn liền thẳng
tắp tiến vào khoang miệng ấm áp bá đạo càn quét. Lưng Bạch Tiểu Ảnh
dựa trên ván cửa, lông mi run rẩy, cô không kháng cự cũng không đáp lại. Khoảng cách gần như thế, cô cảm nhận được rõ ràng Thi Mẫn đang rất bất
an cùng phẫn nộ.
Người đàn ông này đang ghen ghét. Điều này làm cho cô cảm thấy vừa mới mẻ vừa buồn cười.
Chung Thiên nắm chặt nắm tay. Hắn không nghĩ tới đối phương
sẽ không biết xấu hổ cướp người từ trong tay hắn như vậy. Cửa
toilet làm bằng thuỷ tinh mờ ảo có thể nhìn thấy bóng dáng hai người
thân mật. Hắn hận không thể trực tiếp dùng bạo lực đá
văng cửa sau đó hung hăng đánh "kẻ thứ ba" kia một trận rồi ném anh ta
đi.
Đây là sự trừng phạt Bạch Tiểu Ảnh dánh cho hắn. Nhiều năm như vậy
rồi mà hắn cũng chưa nhìn rõ được tâm ý của bản thân, Bạch Tiểu Ảnh
hẳn là đã chờ đến mệt mỏi. Cô đã sớm rời đi rồi. Buồn
cười là bản thân còn nghĩ rằng xoay lại là có thể giữ được đoạn tình
cảm kia.
Biết rõ là nếu tiếp tục dây dưa nhất định sẽ không có kết quả, nhưng hắn lại vẫn lưu luyến không bỏ được. Nửa năm Bạch Tiểu Ảnh rời đi kia, hắn cũng từng nghĩ đến
chuyện nếu qua nửa đời không có cô ở bên cạnh, bản thân hắn có thể yêu
những người khác được hay không. Đời người dài như vậy, không có ai xa
ai liền sống không nổi cả.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui đáp án vẫn là sẽ không.
Trái tim hắn, dục vọng của hắn, đều bị Bạch Tiểu Ảnh yên lặng không chút tiếng động bá chiếm hết cả. Đã không thể chứa đựng thêm bất kỳ ai nữa
rồi. Không có Bạch Tiểu Ảnh hắn cũng có thể sống cả đời, chỉ là, có
thể đời này đều sẽ cô đơn chiếc bóng mà thôi.