- Thế mộng tưởng của cô ở thời điểm hiện tại là gì?
- Là em không giải tán anh xã nữa á.
- Nhưng mộng tưởng của cô ở thời điểm hiện tại không đại diện cho suy
nghĩ của cô ở trong tương lai nên sau này cô chán thì cô lại đòi giải
tán, phải không?
- Không đâu anh xã ạ. Em xin tuyên bố dứt điểm
là từ giờ cho tới lúc đầu em bạc, răng em long, em sẽ không bao giờ đòi
giải tán anh xã nữa.
- Những tuyên bố của cô chỉ mang tính chất thời vụ thôi thì tính chuyện xa vời làm gì?
Anh Kiệt hỏi xoáy. Chị Khuê bị chính phát ngôn của mình làm khó. Chị đành bảo:
- Thì là thế, nhưng mà em đòi giải tán thì kệ em chứ, một mình em đâu thể quyết định được chuyện uyên ương đôi lứa, phải có ý kiến của anh xã nữa á.
- Ý kiến của tôi là đồng ý với yêu cầu của cô.
- Thì đó là ý kiến ban nãy, sau này anh xã nghĩ lại, anh xã thay đổi quyết định cũng được mà.
- Xin lỗi cô. Tôi họ Võ, không phải họ Lươn.
- Vợ chồng với nhau mà sao anh xã cứ xỉa xói em hoài thế? Tội nghiệp em, đã đói thì chớ lại còn bị chồng ghét.
- Sao mà đói?
- Anh xã thử nghĩ coi một người con gái mà cả ngày hôm qua lẫn ngày hôm
nay đều chưa tống cái gì vào miệng thì có đói được không ạ?
-
Ghê! Một người con gái ở bên nhân tình ngần ấy thời gian mà chưa tống
được cái gì vào miệng thì chắc hẳn phải mải mê làm cái chuyện điên cuồng gì đó nên mới quên trời, quên đất, quên mất cả ăn, nhờ?
- Anh xã tò mò lắm hả?
- Tôi thèm vào mà tò mò.
- Thật không? Hay lại kiểu bên ngoài nói cứng nhưng bên trong muốn biết sự tình chớt đi được?
- Tôi đã nói tôi không mang họ Lươn mà.
- Vâng. Ông anh họ Võ khi nào muốn biết rõ tình tiết của câu chuyện thì
van nài em nhé, không chừng em mủi lòng em lại tiết lộ hết ngọn ngành
cho anh xã ý chứ.
- Đi ngoại tình về còn vênh váo như cô thì...
- Thì "nàm thao"?
- Thì quả thật từ thuở bé tới giờ tôi chưa từng gặp cái trường hợp nào nó lại oai oách như cái trường hợp này.
- Vậy bây giờ ông anh được gặp em rồi thì có thấy đầu óc mở mang ra chút nào không?
- Có, mở mang ra nhiều.
- Vâng. Lấy được con vợ oai cũng sướng ra phết ý anh xã nhờ! Kiểu thi
thoảng nhỡ mình có hèn thì mình chỉ cần mượn oai của vợ mình để vênh với thiên hạ.
- Thôi khỏi. Oai của cô, cô giữ lấy mà xài, tôi hèn quen rồi, không cần mượn miếc gì cả.
Chị Khuê bĩu môi. Không mượn thì thôi, làm gì mà căng? Nom cái mặt anh lạnh lùng phát ghét à. Chị tiu nghỉu nằm ôm chăn, mắt nhìn bâng quơ. Anh
Kiệt thấy chị không tranh luận thì lại sốt ruột. Anh hỏi:
- Sao thế? Đói quá không còn sức cãi chồng nữa à?
Chị Khuê phụng phịu gật đầu. Anh Kiệt thở dài đi ra khỏi phòng. Chị buồn
chán tìm điện thoại gọi cho mẹ Được. Mẹ vừa bắt máy, chị đã cuống quít
nói:
- Chị Được! Chị đừng tin dân làng đồn đại linh tinh, em bị
thằng chó Minh hại chứ em không hề lăn lộn trên bờ sông với nó. Em ấm ức lắm đấy! Chị phải thương em!
Bà Được cáu gắt quát con gái:
- Chị em cái gì? Đang lúc nước sôi lửa bỏng, ngồi đó mà chị em em chị. Ba mẹ tin chị là người đàng hoàng. Tụi tôi giận chị không phải vì mấy đồn
đại ác ý đó. Tụi tôi giận chị vì chị bất cẩn, để người ta có cơ hội đồn
đại.
- Người ta thích thì đồn, con quản được à?
- Không có lửa làm sao có khói? Nói chung chán chị lắm, ba mẹ dạy rát cổ bỏng họng mà mãi vẫn tồ.
- Thì cũng tại mẹ mà, chính mẹ suốt ngày hỏi sao lúc chửa con mẹ ăn gì mà đẻ ra con tồ thế còn gì? Giờ lại bày đặt giận người ta.
- Thôi
đi! Ở đó mà đổ tại. Giận để lần sau biết mà rút kinh nghiệm, con gái con đứa, có lớn mà không có khôn. Người bên họ nội đang gây áp lực cho ba
chị kia kìa, bắt ông ấy phải từ chị. Ông Tạm buồn, khóc sướt mướt.
- Ôi dào, con có làm gì sai đâu mà ba mẹ phải sợ bọn họ? Mai mẹ tập hợp
nhà họ nội lại cho con, để con về giải thích cho nó tường tận.
- Gớm! Mẹ lạy chị! Chị còn non dại lắm, chị có trăm cái miệng cũng không
thể khiến người ta tin chị đâu. Chị càng giải thích càng to chuyện, càng có cớ cho người ta chửi chị đã sai còn giảo biện.
- Thế giờ con phải làm sao?
- Gặp những tình huống tréo ngoe như này, muốn sóng yên biển lặng chắc
phải nhờ chồng đứng ra nói đỡ cho mình thôi. Thường thì đàn ông bị cắm
sừng họ sẽ làm ầm ĩ nên nếu Kiệt tỏ ra tin tưởng chị thì người làng sẽ
tự khắc nghi hoặc về những lời đồn đại kia.
- Ôi dào ôi! Mẹ nói
vậy khác nào bắt con chịu oan cả đời. Anh Kiệt còn đang giận con lắm,
anh chưa tống cổ con ra khỏi nhà là may lắm rồi, làm gì có chuyện anh
nói đỡ hộ con? Với cả con cũng không muốn nhờ vả chồng việc đó đâu, mất
cả sĩ diện.
- Lúc nào rồi còn sĩ? Suốt ngày sĩ diện hão!
- Kệ con.
- Ừ. Kệ. Kệ vậy thì Tết này đi chỗ khác chứ đừng vác cái mặt về nhà, kẻo
người trong họ trông thấy chị người ta lại mạt sát hai cái thân già này.
Bà Được cáu kỉnh dập máy. Chị Khuê chỉ được cái cứng miệng thôi chứ nội tâm thì không mạnh mẽ như vậy. Chị bật khóc. Bị mẹ ruột cấm về
nhà ăn Tết, tủi thân chứ! Ức nữa. Hồi nhỏ, cứ mỗi dịp xuân về, chị vui
lắm vì được ba mẹ mua quần áo mới và được ăn nhiều món ngon. Tuy nhiên,
những năm sống ở bên Nhật không được về quê ăn Tết, chị nhận ra hạnh
phúc không chỉ dừng lại ở quần áo mới hay thức ăn ngon, hạnh phúc là ở
sự sum vầy, là giây phút quay quần bên gia đình cùng đếm ngược đón năm
mới. Ở nước ngoài đi ra đường làm gì có không khí Tết, mấy người hàng
xóm chả ai gói bánh chưng cả, cũng không ai treo đèn lồng hay dán câu
đối đỏ. Ở các chợ châu Á, họ có bán vài cây đào và cây quất nho nhỏ,
nhưng giá khá đắt, với cả đem về nhà bày cũng chẳng có ai ngắm cùng nên
chị không mua. Ba mẹ hay gọi điện hỏi han chị một thân một mình ở bên
đấy có buồn không. Chị kêu bận bỏ xừ đi được, lấy đâu ra thời gian mà
buồn. Nhưng sau mỗi cuộc trò chuyện, lòng chị lại trĩu nặng. Chị nhớ
nhà, nhớ làng, nhớ quê. Chị nhớ con sông hiền hoà ôm trong mình làn nước trong veo mát rượi, nhớ cây mạ xanh non mơn mởn lả lướt trong gió, nhớ
cái không khí se se lạnh đem theo những cơn mưa phùn phảng phất hương
xuân dịu dàng, nhớ hoa ban trắng tinh khôi phủ khắp núi rừng, nhớ cả
những nụ cười rạng rỡ của mọi người trong gia đình. Thế mà bây giờ...
gia đình lại không chào đón chị về ăn Tết. Chị ôm mặt khóc nức nở.
Anh Kiệt đem cơm canh lên phòng nhưng chị Khuê chẳng có tâm trạng để ăn.
Những ngày sau đó, chị lăn ra ốm hại chồng lo sốt vó. Ông Hời, bà Hợt
bận chăm cháu, Khương mải chơi game nên chỉ có Khánh mới phát giác ra
chuyện chị Khuê đang ở nhà. Cô tỏ vẻ sốt sắng kéo anh Kiệt ra góc riêng, thủ thỉ hỏi anh:
- Anh Kiệt! Chị Khuê bị ốm à? Chị đang nằm trong phòng phải không?
- Không phải.
Anh Kiệt phủ nhận. Khánh nhẹ nhàng phân tích:
- Ba mẹ và chồng em tưởng anh khùng nên dẫu anh làm chuyện khác thường
bọn họ cũng chẳng để ý. Nhưng em thì khác, trong mắt em, anh chưa bao
giờ khùng cả. Nếu không có chuyện gì bất thường, tại sao anh phải gọi
bác sĩ đến nhà? Anh còn rất hay nấu cháo đem lên phòng riêng nữa, anh
đừng nói với em là anh thích ăn cháo một mình nhé! Anh à! Em rất lo lắng cho chị Khuê... anh tiết lộ tình hình của chị cho em biết được không?
Anh Kiệt chau mày nhìn em dâu. Khánh quả thật thông minh vượt xa so với chị Khuê. Cô đã nhìn ra mọi chuyện rồi nên anh không giấu nữa. Anh ôn tồn
bảo:
- Chị Khuê bị ốm. Em đừng nói với ai chị đang ở nhà, kẻo lại to chuyện.
- Em nhất định sẽ kín mồm kín miệng ạ. Anh cho em vào thăm chị được không? Em sốt ruột kinh khủng.
- Ừ.
Anh Kiệt dẫn Khánh vào phòng. Chị Khuê đang nằm trên giường, mắt chị vẫn mở nhưng Khánh gọi hay hỏi chuyện gì chị cũng chẳng trả lời. Chị nằm một
chỗ, thi thoảng chị mấp máy môi, chẳng phát ra tiếng gì cả, cơ mà anh
Kiệt vẫn hiểu ý đút nước cho chị uống. Anh còn cẩn thận dùng khăn bông
lau mồ hôi trên trán giúp chị. Khánh thấy sống mũi mình cay xè. Lúc
Khánh ốm, cô chưa bao giờ được chồng chăm cả. Khương sợ bị lây bệnh nên
thường lớn giọng đuổi cô qua phòng khác nằm chứ đã bao giờ nói năng dịu
dàng như anh Kiệt:
- Khuê! Dậy đi lại một lúc cho thoáng nhé!
Chị Khuê lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý. Già rồi mà còn giở thói con nít. Hồi
nhỏ chị ốm, chị cũng chỉ bám bác Được, ỷ lại vào mẹ, còn những người
khác trong nhà chị kệ không thèm nói chuyện luôn. Ơ... từ đã... như vậy
chẳng phải là trong lòng chị Khuê, anh Kiệt rất đặc biệt hay sao? Khánh
thoáng rùng mình. Nếu như vậy thì con đường phía trước của cô khó khăn
quá. Chị Khuê rất hay nhường đồ cho Khánh, nhưng đó là những thứ chị chỉ thích ở mức độ bình thường thôi, còn những thứ chị cực thích, không đời nào có chuyện Khánh giành giật được với chị. Ví dụ như hồi em chó Ki Ki còn sống, Khánh nhiều lần xin bé về nuôi nhưng chị nhất định không cho. Có hôm Khánh lén chị ôm Ki Ki về nhà chơi vài tiếng mà bị chị chửi cho
một trận lên bờ xuống ruộng, cô vẫn còn hãi tới bây giờ. Khánh là dân
trí thức nên yếu hơn dân lao động như chị Khuê nhiều, đánh nhau tay đôi
chắc chắn thua. Để thắng được chị, cô cần một người cam tâm tình nguyện
bảo vệ mình, một người mà chị Khuê yêu rất nhiều và không thể xuống tay
với người đó, chính là người đàn ông đang ở trong căn phòng này. Khánh
cố ý thả thính:
- Người đàn bà nào lấy được ông chồng tuyệt vời như anh đúng là phúc phận của cuộc đời họ.
Anh Kiệt cười buồn. Nếu anh thực sự là người chồng tuyệt vời thì có lẽ đã
không bị vợ mình cắm sừng. Chắc Khánh chỉ an ủi anh vậy thôi. Anh xoa
chân tay cho chị Khuê, đợi chị chìm vào giấc ngủ mới kêu Khánh ra ngoài
hỏi chuyện riêng:
- Khánh! Sáng sớm nay anh đi ra chợ mua đồ về
nấu cháo cho chị Khuê, tình cờ nghe thấy thím Yến bảo với mọi người là
sáng hôm đó em cũng trông thấy chị Khuê và anh Minh, có phải không?
Cái con mụ Yến lắm mồm, thích buôn chuyện thì cứ thế mà buôn, lại còn lôi
Khánh vào cuộc làm cái gì không biết? Khánh bực lắm, nhưng cô vẫn nhanh
trí đáp:
- Dạ, đúng rồi anh ạ. Em xin lỗi anh vì đã không nói
cho anh biết chuyện đó sớm hơn. Nhưng em thà bị người khác chửi là đồ
gian dối còn hơn là nói những lời làm ảnh hưởng tới danh dự của chị
Khuê. Em đã dặn thím Yến giữ kín mọi chuyện giúp em rồi... ngặt nỗi...
Anh Kiệt tin Khánh nói thật, bởi vì chính miệng bà Yến bô bô khoe với mọi
người rằng Khánh van lạy bà, xin bà giữ bí mật về chuyện của chị Khuê và anh Minh giúp Khánh. Anh từ tốn nói:
- Anh biết em và Khuê là chị em tình thâm, vậy nên anh muốn nhờ em giúp anh một việc... có lẽ em sẽ phải chịu thiệt chút...
- Có gì anh cứ nói đi ạ, chỉ cần giúp được anh, thiệt bao nhiêu em cũng chịu.
- Tối nay, anh mời mọi người trong họ tới nhà mình chơi. Anh sẽ tuyên bố
rằng người đàn ông làm chuyện không phải phép ở trên bờ sông với chị
Khuê là anh chứ không phải Minh. Anh mong em xác nhận chuyện đó là sự
thật. Bởi vì em là người chứng kiến và em cũng được lòng người lớn nên
em nói mọi người sẽ tin tưởng. Tuy nhiên, nếu em lật lọng như vậy thì
kiểu gì em và thím Yến cũng sẽ bất hoà. Em có quyền từ chối lời đề nghị
của anh. Anh hoàn toàn thông cảm.
Khánh khẽ nhíu mày. Nếu cô
đồng ý giúp anh Kiệt thì chẳng khác nào tự phá tan kế hoạch của chính
mình. Nhưng làm sao Khánh có thể từ chối một người đàn ông đẹp trai lồng lộng cùng với ánh mắt tha thiết kia? Khánh đã đồng ý mà không hề do dự. Buổi tối, anh Kiệt và Khánh người tung kẻ hứng, phối hợp với nhau vùi
lấp những tin đồn không hay về chị Khuê và anh Minh. Người ghét chị Khuê tất nhiên không hoàn toàn tin tưởng vào câu chuyện bịa của anh Kiệt và
Khánh. Cơ mà đã ghét thì dẫu nói gì họ cũng có định kiến thôi, quan
trọng ở chỗ những người thương chị Khuê quyết định "quay xe", không ghét bỏ chị nữa là anh Kiệt thấy ổn rồi. Mẹ anh tất nhiên tin con trai, bà
mếu máo nói:
- Kiệt! Chuyện hệ trọng như thế đáng nhẽ ra con
phải nói với mẹ ngay từ đầu chứ, cứ im ỉm đi rồi giờ mới tiết lộ để mẹ
hiểu nhầm Khuê, tội nghiệp nó!
Khánh cười gượng. Trong phút
chốc, chị Khuê từ kẻ bị khinh rẻ trở thành người bị hại chịu nhiều oan
ức, hầu như mọi người đều cảm thấy áy náy vì đã nghi ngờ chị. Còn Khánh
chỉ vì mê trai nên bị bà Yến lôi ra ngoài vườn vả cho chục phát. Bà chửi cô xối xả:
- Con khốn nạn! Mày lật mặt nhanh như lật bánh tráng vậy mà được hả? Uổng công thím bao lâu nay ngưỡng mộ mày, yêu quý mày,
để rồi mày chơi thím vố đau, để thím bị cả họ khinh rẻ vì tội bịa
chuyện.
- Con xin lỗi thím, con có nỗi khổ riêng.
- Khổ sở gì thì cũng mặc kệ mày. Hôm nay không cho mày ra bã thì tao làm con mày.
Dứt lời, bà Yến đánh Khánh túi bụi. Bà ra đòn rất mạnh tay. Cả người Khánh
đau ê ẩm, nhưng cô không đánh trả bà, chỉ tỏ vẻ hiền lành cam chịu, phần vì Khánh muốn làm bà Yến nguôi giận, phần vì cô cảm thấy mình càng thảm thương thì anh Kiệt sẽ càng áy náy. Sau khi đập cho Khánh một trận nhừ
tử, bà Yến hạ hoả đi về nhà. Khánh không vội vào nhà, cô ngồi dưới gốc
dừa chờ đợi. Mọi người có thể quên mất cô, nhưng nhất định anh Kiệt sẽ
không quên, bởi vì cô đã giúp anh một chuyện lớn. Đúng như Khánh dự
đoán, đến nửa đêm, không thấy Khánh đâu, anh Kiệt hơi lo. Anh cầm đèn
pin đi loanh quanh tìm cô. Khoảnh khắc trông thấy cô ngồi tựa người vào
gốc dừa, mắt nhắm nghiền, mặt mũi bầm tím, anh đoán cô bị bà Yến hành hạ nên cảm thấy rất có lỗi. Anh hỏi cô:
- Sao em ngồi ngoài này? Em có sao không?
Khánh không đáp lời anh. Anh Kiệt sốt ruột đi tới lay lay bả vai Khánh nhưng
cũng không thấy cô có phản ứng gì. Có vẻ như Khánh đã lịm đi rồi. Anh
Kiệt vội vàng bế xốc Khánh dậy, đưa cô đi ra trạm xá.
Thực ra
thì Khánh cũng khá mệt mỏi, nhưng đâu đã đến mức lịm đi. Cô chỉ giả bộ
chút xíu để được gần gũi với anh Kiệt hơn thôi. Khoảnh khắc được anh bế
xốc dậy, trái tim Khánh tê rần. Mấy năm trước, Khánh tưởng rằng đàn bà
muốn hạnh phúc thì phải lấy chồng đại gia và được chồng mua cho tất cả
mọi thứ mình thích. Chỉ đến khi nếm trải trái đắng từ cuộc hôn nhân
không tình yêu, Khánh mới nhận ra tiền bạc không phải là yếu tố chủ chốt để quyết định hạnh phúc. Những đồng tiền của Khương chỉ có thể làm
Khánh vui chứ không thể đem tới cho cô một loạt những cảm xúc mãnh liệt
như thời điểm hiện tại. Ở trong lòng anh Kiệt, Khánh thấy mình thật nhỏ
bé, thật mong manh, và thật giống như một nàng công chúa. Cô cố tình
buông thõng cánh tay, chủ ý giữ nhịp thở yếu ớt, mong sao có thể khiến
người ấy thương mình hơn một chút, dù chỉ là thương xót thôi cũng được.
Liệu anh Kiệt có thương Khánh không? Câu hỏi này khó quá! Khánh không có đáp án. Tuy nhiên, cô biết chắc anh lo lắng cho mình, một nỗi lo không
hề xuất phát từ tình yêu mà là từ sự áy náy, nhưng đối với Khánh, thế là đủ rồi. Khánh cảm nhận được tiếng bước chân vội vã của anh, cả tiếng
trái tim anh đập dồn dập nữa. Đầu óc Khánh mụ mị. Cô ước được ở trong
vòng tay ấm áp của anh Kiệt mãi mãi. Tiếc rằng, vai diễn có hay đến mấy
thì cũng sẽ đến lúc phải xả vai. Ước chừng sắp tới trạm xá, Khánh hé
mắt, giọng cô thều thào:
- Anh à!
Anh Kiệt mừng rỡ hỏi Khánh:
- Em tỉnh rồi hả?
- Em... em... tỉnh? Sao... em... lại... tỉnh? Rõ ràng em đang bị thím Yến đánh cơ mà... sao... sao lại như thế này? Có chuyện gì đã xảy ra à anh? Đầu em đau quá!
- Chắc em mệt nên lịm đi mất một lúc.
- Dạ, em lại vừa làm phiền anh à?
Anh Kiệt lắc đầu. Vì giúp anh nên Khánh mới ra nông nỗi này, có gì đâu mà
phiền. Anh Kiệt thở dài bế Khánh đi vào trạm xá để bác sĩ kiểm tra tổng
thể cho cô. Rất may, ngoài những vết thương ngoài da thì không có gì
nguy hiểm cả. Khánh ngủ một giấc ngắn ở trạm xá. Sau đó, cô và anh đi bộ về nhà. Anh Kiệt thấy Khánh đi tập tễnh thì thầm mắng bản thân mình
hành xử chưa cẩn trọng. Trong mắt anh, thím Yến không phải là người tốt, Khánh có bất hoà với thím thì chỉ thiệt chút xíu thôi chứ không tổn hại gì nhiều. Thím già rồi, sức khoẻ không thể dẻo dai bằng người trẻ nên
việc thím đánh Khánh nặng tay như vậy nằm ngoài dự tính của anh. Âu chắc cũng tại Khánh hiền quá. Chính vì quá hiền nên hồi trước mới bị anh
hiểu nhầm là giả tạo. Anh thở dài bảo Khánh:
- Lần sau nếu bị người ta đánh, em không đánh trả được thì cũng nên chạy đi, đừng để bản thân bị thương.
Khánh phụng phịu nói với anh Kiệt:
- Nhưng mà em lật mặt như lật bánh tráng là em quá sai với thím Yến rồi. Em bị ăn đòn cũng không oan.
- Em lúc nào cũng nhận lỗi về mình... quá đỗi nhân hậu... quá đỗi cao thượng... tạo cho người ta cảm giác không chân thật.
- Giả tạo thì anh cứ nói thẳng là giả tạo, không phải nói tránh là tạo cảm giác không chân thật đâu ạ.
Anh Kiệt cười trừ. Bóng đèn cao áp ven đường hắt ánh sáng chói loá lên
gương mặt điển trai lồng lộn của anh khiến Khánh ngất ngây con gà tây.
Người ấy ăn mặc rõ giản dị mà sao vẫn khiến Khánh mê muội đến thế? Anh
đưa cho Khánh túi thuốc, trong đó có cả thuốc bôi ngoài da lẫn thuốc
uống giảm đau. Chắc anh đi mua thuốc lúc Khánh ngủ, người gì đâu mà chu
đáo quá chừng. Khánh cười ngoác cả miệng, để lộ hàm răng trắng như bột
gạo tám thơm chất lượng cao. Ai nom thấy lại tưởng ngày nào Khánh cũng
đánh răng mười lần thì ngại chớt. Sự thực là Khánh chưa bao giờ đánh
răng quá ba lần một ngày cả, tại cô cảm thấy đánh răng nhiều dễ làm hỏng men răng chứ báu bở gì đâu. Cơ mà thôi, bỏ qua chuyện vệ sinh răng
miệng đi, đang lãng mạn mà. Gió từ cánh đồng bắp cải đem theo mùi phân
bón dịu nhẹ thân thuộc len lỏi vào mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ của
Khánh. Tiếng muỗi vo ve, tiếng ếch nhái ồm ộp hoà tấu cùng giọng nói
trầm ấm của anh Kiệt tạo nên một giai điệu hùng hồn đậm chất quê. Khánh
vui đáo để, còn chưa đến Tết mà dường như những đoá hoa đào trong lòng
cô đã nở rộ!
Trái lại với Khánh, tâm trạng chị Khuê cực tệ. Chị
nằm trên giường đá chăn đạp gối. Chị đợi mãi anh Kiệt mới thèm vác mặt
về. Chị hắng giọng tra khảo:
- Ông anh vừa đi chơi với con nào thế?
Anh Kiệt lạnh lùng nói:
- Chuyện của tôi không đến lượt cô quản.
Chị Khuê nghe mà tức cái lồng ngực ghê á! Người gì đâu mà kiêu chảnh. Chảnh thì chảnh xừ luôn đi, lại còn sờ trán chị làm gì không biết? Chị cáu
kỉnh hỏi anh:
- Làm cái gì thế?
Anh Kiệt đủng đỉnh bảo:
- Xem đã đỡ sốt chưa chứ còn làm gì nữa?
Đỡ sốt hay chưa thì kệ chị đi, chảnh với chị xong lại đòi biết tình hình
của chị á, mơ à? Chị đẩy tay anh Kiệt ra, hắng giọng nói lẫy:
- Chuyện của em cũng không đến lượt ông anh quản.
Anh Kiệt khinh khỉnh bảo chị:
- Tôi quản chuyện của cô làm gì? Tôi chỉ lo cho sức khỏe của vợ tôi thôi.
Ơ? Điên à? Chị là vợ anh Kiệt đây mà! Anh Kiệt lo cho chị hả? Anh Kiệt hay nhờ! "Lói với chả lăng", cứ làm người ta xao xuyến thế nhỉ? Chị Khuê
bực bực mà không ghét nổi anh Kiệt. Cái cảm giác ấy, nó tức gì đâu. Chị
lườm anh rồi nhăn mặt bảo:
- Nửa đêm nửa hôm mà thằng chồng cứ đi chơi với gái thì sức khoẻ của con vợ làm sao mà tốt được. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ.
- Đừng ho nữa... có bị ho đâu mà.
- Có bị ho mà. Em mới bị ho xong á! Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ.
- Thôi đi, nghe giả trân lắm.
Anh Kiệt quát chị Khuê, nhưng khoé môi anh lại hơi cong lên. Anh tự thấy
chán chính bản thân mình. Năm xưa bị Quế cắm sừng, ít ra anh còn tỏ thái độ ghét bỏ rất rõ ràng, Quế phải nài nỉ nhiều anh mới đồng ý tha thứ.
Bây giờ anh già hơn, tưởng là phải khôn hơn, dứt khoát hơn, ai ngờ, càng già càng thiếu quyết đoán. Anh tức chị Khuê vậy mà thi thoảng chị hâm
hấp lên làm trò khùng điên lại khiến anh thấy buồn cười. Chị Khuê cau có thắc mắc:
- Anh xã đi chơi với gái vui lắm à mà về đến nhà rồi vẫn còn cười tủm?
- Tôi đã nói chuyện của tôi không đến lượt cô quản rồi cơ mà. Cô nghe chưa rõ hả?
- Em nghe rõ rồi. Em có quản đâu, em chỉ hỏi thăm thôi. Hỏi thăm cũng không được ạ?
- Không.
- Dạ. Thế thì thôi em không hỏi thăm anh xã nữa. Ban nãy, lúc anh đi chơi với gái, rất nhiều người trong họ qua phòng xin lỗi em vì đã hiểu nhầm
em đấy. Gớm! Cái làng này bán dưa nhanh như chớp. Ba mẹ em vậy mà cũng
biết chuyện rồi. Anh Tạm chị Được vừa nhắn tin mồi chài em chiều mai về
nhà gói bánh chưng, cơ mà em dỗi rồi nên em ứ thèm đồng ý.
- Cô em rôm rả ghê thế! Chả bù cho hồi sáng, tôi nịnh mãi mà không nói nổi một câu.
- Hồi sáng em buồn thối ruột, tâm trạng đâu mà nói. Bây giờ em vui, em
nói bù. Túm lại là nhờ câu chuyện bịa của ông anh làm xoay chuyển tình
thế. Em cứ thấy nhẹ hết cả người ý. Em cảm ơn anh xã. Tuy nhiên, chuyện
bịa dẫu có hay như nào thì cũng không chất lượng bằng chuyện thật đâu.
Nếu đêm mai anh xã không bận đi chơi với gái nữa thì em sẽ kể cho anh xã nghe nhé!
- Thôi khỏi, chuyện tình ái của cô với kẻ khác thì cô giữ lấy làm kỷ niệm cho nó lãng mạn.
- Nói như vậy nghĩa là anh xã không muốn nghe hay là đêm mai anh xã bận đi chơi với gái?
- Cô có thể nào thôi ngay cái điệp khúc "đi chơi với gái" được không? Nhắc hoài không thấy nhàm à?
- Không nhàm, nếu anh không khai ra anh danh tính của cái con anh vừa đi
chơi về cùng thì em sẽ nhai đi nhai lại từ giờ cho tới Tết năm sau luôn.
Chị Khuê vừa dứt lời thì Khánh lên tiếng:
- Chị yêu ơi! Chị đừng trách anh Kiệt. Em bị thím Yến đánh đến ngất đi, anh Kiệt đưa em đi ra trạm xá chị ạ.
Khánh cứ tưởng chị Khuê sẽ ghen lồng lộn. Ngặt nỗi, chị tin tưởng Khánh quá
hay sao ấy, trông thấy Khánh đang đứng ngoài cửa, chị rủ Khánh vào phòng chơi. Khánh bẽn lẽn đi tới ngồi bên giường chị. Nhìn những vết bầm tím
trên người cô, chị xót xa cảm thán:
- Khổ thân mày, chỉ vì phối hợp với anh Kiệt bịa chuyện để bảo vệ danh dự cho tao mà bị thím Yến đánh.
Khánh hiền hiền nói:
- Em bị thím đánh vì em láo, chả liên quan gì đến chị cả, chị đừng nghĩ nhiều.
- Cái con hâm này nữa, đã giúp người khác rõ nhiệt tình lại còn không cần người ta ghi nhận. Tốt gì thì cũng tốt một vừa hai phải thôi chứ, cứ
tốt quá thể đáng thế này thì tao yêu mày để đâu cho hết đây? Tao nghe
mọi người tám chuyện rồi, mày khỏi giấu.
- Dạ, nếu chị đã biết
hết rồi thì thôi em cũng không dám múa rìu qua mắt thợ nữa ạ. Đúng là em bị thím Yến đánh, tại em và thím đều nhìn thấy chị và anh Minh ở trên
bờ sông nên khi em phối hợp với anh Kiệt nói dối, thím cay cú em âu cũng là chuyện dễ hiểu. Tiện đây, em xin phép được xin lỗi chị luôn.
- Ơ? Mày có cái lỗi gì đấy?
- Lỗi của em là mới chỉ trông thấy chị và anh Minh từ khoảng cách xa đã
sốc nổi cho rằng anh chị có gì đó với nhau. Khi ấy, thím Yến đứng ngay
bên cạnh em, em sợ thím xông tới đánh chị thì to chuyện nên mới hoảng
hốt kéo thím về. Cơ mà bây giờ bình tĩnh suy xét lại mọi việc, em nghĩ
bản thân mình đã mắc một sai lầm lớn. Chị Khuê! Có phải là hôm bé Khế bị mất tích, chị nhảy xuống sông tìm cháu nên gặp nạn. Chị may mắn được
anh Minh cứu lên bờ. Trong lúc anh làm hô hấp nhân tạo cho chị, hai
người bị hiểu nhầm phải không?
Chị Khuê nghẹn ngào nói:
- Rốt cuộc thì cũng chỉ có một mình mày chịu tìm lý do để cảm thông cho
tao. Mày đừng tự trách bản thân nhé, mày chả có lỗi gì sất, tất cả những gì mày làm đều là vì mày thương tao quá đỗi thôi. Tao hiểu mà!
Khánh cười thầm trong bụng. Mặc dù mẹ Hợt đã dặn thím Yến phải giữ kín chuyện bé Khế bị mất tích, nhưng với cái mồm linh hoạt như cái loa phát thanh
của thím thì Khánh không thể tin tưởng được. Mấy hôm trước, thím còn mải buôn chuyện của chị Khuê và anh Minh nên tạm quên chưa làm lộ chuyện
đó, nhưng nhỡ có một ngày thím nhớ ra rồi tin tức tới tai anh Kiệt thì
sao? Nếu anh đoán ra mọi chuyện và cảm thấy có lỗi với chị Khuê thì
Khánh sẽ không vui đâu. Cô phải ngăn chặn tình huống đó. Khánh hiểu tâm
lý của những người đàn ông từng bị phản bội như anh Kiệt. Họ sẽ chỉ tin
vào những điều do chính bản thân mình khám phá ra chứ không bao giờ tin
tưởng tuyệt đối vào lời nói của người khác. Chính vì thế nên Khánh mới
tiết lộ toàn bộ sự thật cho anh Kiệt, để anh phải tự đặt dấu hỏi vì sao
lại có được sự thật dễ dàng thế? Liệu có phải vì Khánh quá thương chị
Khuê nên bịa chuyện thêm một lần nữa để giúp anh chị làm hoà không? Là
một người am hiểm về tâm lý, Khánh biết cách truyền đi thông tin đúng sự thật nhưng vẫn có thể khiến người nghe nghi ngờ. Anh Kiệt chau mày hỏi
chị Khuê:
- Những gì Khánh suy đoán có đúng không?
Chị Khuê thành thật đáp:
- Em không biết. Những chuyện xảy ra ở trên bờ sông em chịu thôi, khi đó em bị ngất.
- Vậy còn lúc ai đó tạo dấu hôn trên cổ cô, cô có bị ngất không hay cô đã tỉnh táo rồi?
Anh Kiệt hỏi đểu khiến chị Khuê hơi khó chịu. Nhưng chị vẫn cố gắng trả lời to, rõ ràng:
- Lúc đó em vẫn bị ngất, em bị hại.
- Minh và cô quen biết và chơi thân nhiều năm rồi chứ có phải là người xa lạ đâu, muốn hại thì Minh đã hại cô từ lâu rồi chứ làm gì phải đợi tới
khi cô đã có chồng. Trong chuyện này vẫn còn có điểm không thoả đáng...
phải chăng cô thả thính khiến người ta hiểu nhầm?
- Này! Anh nói cái gì thế? Ai thả thính? Điên à? Im xừ cái mồm anh vào đi! Nghe mà ngứa!
Khánh khoái chí dễ sợ. Cô biết ngay khi bị anh Kiệt chất vấn, chị Khuê sẽ nổi nóng mà. Nếu Khánh là chị Khuê, trước tiên, cô sẽ nhẹ nhàng xin lỗi
chồng để anh nguôi giận. Sau đó, cô sẽ ôm anh khóc lóc thút thít, thủ
thỉ tỉ tê nỗi oan ức của mình rồi dùng lời thề độc khiến chồng tin
tưởng. Ngặt nỗi, chị Khuê đâu biết cách ứng xử khôn khéo như Khánh. Chị
chửi ầm ĩ khiến anh Kiệt tức tím mặt. Cái loại đàn bà láo toét như chị
may mà lấy được anh Kiệt hiền đấy, chứ lấy phải thằng khác nó trả về nơi sản xuất từ lâu rồi. Anh Kiệt không ly hôn với chị Khuê nhưng anh bị
buồn nhiều. Anh giận dữ bảo:
- Anh là chồng em chứ không phải là thằng đầy tớ của em mà em ăn nói kiểu đó với anh. Từ hôm nay, anh sẽ
ngủ trên tầng ba, bao giờ em bình tĩnh lại, em nhận thấy mình sai, em
xin lỗi anh thì tụi mình nói chuyện tiếp.
Chị Khuê chả thấy chị
sai ở đâu sất. Bởi vì chị quá cứng nhắc nên anh chị ngủ riêng trong suốt một năm liền. Xuân, hạ, thu, đông rồi sắp sửa một mùa xuân nữa lại về.
Khánh không chỉ lấy được bằng Thạc sĩ Tâm lý học mà còn mang bầu. Thai
nhi trong bụng cô đã được năm tuần tuổi rồi. Gặp Khánh, các thím trong
họ toàn trêu:
- Nhất Khánh nha! Ăn ở hiền lành lương thiện có
khác, được lộc ghê! Mọi việc của con thuận buồn xuôi gió quá, Tết năm
nay song hỷ lâm môn luôn à! Chả bù cho ai đó... lếu láo mất nết nên mãi
chẳng... à mà thôi... bỏ đi!
Chị Khuê biết người ta ám chỉ mình. Chị vốn chẳng quan tâm tới những lời đàm tiếu nữa, chị chỉ là cảm thấy
ngưỡng mộ Khánh thôi, và tất nhiên, trong lòng chị có một sự tủi thân
không hề nhẹ. Chị khóc suốt. Nửa đêm, chị bị sổ mũi, đầu chị đau, trán
chị nóng. Chị lại bị ốm rồi. Năm ngoái bị ốm còn có anh Kiệt chăm, năm
nay phải nằm lủi thủi một mình, buồn ghê! Cả người chị mệt mỏi rã rời,
trong một khoảnh khắc mong manh yếu ớt nào đó, chị đã vứt bỏ tự trọng,
sĩ diện để mò mẫm lên tầng ba với chồng. Anh Kiệt nghe thấy tiếng bước
chân của vợ thì có chút phấn khởi trong lòng, nhưng anh vẫn lạnh lùng
quay mặt vào trong tường. Chị Khuê đi tới bên giường anh, vỗ nhẹ lên vai anh, rụt rè gọi:
- Anh... xã...
Anh Kiệt không đáp. Chị Khuê nằm xuống ôm lấy anh từ phía sau. Trống ngực anh Kiệt đập dồn dập, suýt chút nữa thì nhịn không nổi mà quay sang ôm vợ. Chị Khuê dụi mặt
vào lưng anh, thở dài nói:
- Anh xã chắc chắn biết rõ em khao
khát có một mụn con đến nhường nào. Nhưng chắc anh không biết vì sao cả
năm nay anh không trả bài cho em mà em vẫn không đòi giải tán anh, anh
nhỉ?
Không thấy anh xã trả lời, chị Khuê chắc mẩm là anh đã ngủ rất say rồi. Chị thoải mái tâm sự mà không sợ bị mất sĩ diện:
- Lý do là vì em không muốn đẻ con cho ai cả... em chỉ muốn đẻ con cho anh xã thôi.
Chị Khuê ôm chồng chặt hơn. Chị chảy nước mắt. Nửa tiếng sau, chị mới tiếp tục hỏi:
- Anh có biết vì sao em muốn đẻ con cho anh không?
Chỉ mới đặt câu hỏi thôi chị đã thấy nghẹn ngào rồi. Chị oà khóc nức nở.
Khóc một trận đã đời xong chị mới thành thật thừa nhận:
- Bởi... bởi... vì... em... em yêu anh xã đấy!
Anh Kiệt sốc nặng. Cả người anh lâng lâng như bị ai đá phát bay lên mây.
Tim anh đập lung tung beng, tưởng chừng như nó sắp văng ra khỏi lồng
ngực luôn rồi. Ngay cả hơi thở của anh cũng trở nên gấp gáp chứ không
được an ổn như bình thường nữa. Phải mất rất lâu anh mới có thể trấn
tĩnh lại được. Anh quay người sang đối diện với vợ. Có vẻ như chị trút
được bầu tâm sự xong liền thấy nhẹ nhõm, chị ngủ ngon lành luôn rồi. Anh dịu dàng đưa tay chạm vào gò má chị, hơi nóng, cả trán cũng nóng. Môi
chị bợt bạt, mắt thì sưng húp. Trông thấy vợ như vậy, lòng anh quặn
thắt. Rõ ràng anh đã tự nhủ để vợ nghỉ ngơi, có gì sáng mai nói chuyện
đàng hoàng, cơ mà chỉ vài phút sau, anh lại vô thức hôn môi chị. Ban
đầu, chỉ là một nụ hôn rất nhẹ... nhưng dần dần... anh mất kiểm soát hôn chị cuồng dại. Chị Khuê giật mình tỉnh giấc, đầu óc choáng váng nên chị cũng chẳng rõ là mơ hay thật, chỉ theo bản năng cố nói:
- Kiệt... em... em... ngạt...
Anh Kiệt dừng hôn môi vợ. Chị Khuê vừa cảm thấy dễ thở hơn một chút thì môi anh đã lướt qua cằm chị, chuyển xuống ngậm lấy phần da dẻ trên cổ, liên tiếp mút vào rất mạnh. Chị khổ sở van nài:
- Em xin mà... đừng như vậy... đau em...
Giọng nói yếu ớt cùng sắc mặt xanh xao của chị Khuê khiến anh Kiệt bình tĩnh
hơn chút xíu. Anh thôi không bắt nạt chị nữa. Chị tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Anh tắt đèn to, chỉ để lại bóng đèn ngủ phát ánh sáng dịu nhẹ. Anh nằm ngay bên cạnh chị, cho chị gối đầu tay bên trái, tay phải anh mân
mê quanh gò má gầy gò của chị. Nước mắt anh lặng lẽ chảy, ướt đẫm gương
mặt chị.
Suốt một năm qua, anh Kiệt thường xuyên bị mất ngủ. Anh đã từng có ý định rời bỏ người vợ đã sai lại còn bướng bỉnh này đi cho
nhẹ người, nhưng chẳng hiểu sao anh chẳng thể mở lời đề nghị ly hôn. Cứ
nghĩ tới việc hai vợ chồng ly tán, mỗi người ở một nơi anh lại buốt óc.
Mà ly hôn rồi thì đâu thể gọi là hai vợ chồng nữa, chỉ có thể là hai
người dưng với nhau thôi. Anh và chị Khuê sẽ trở thành hai người dưng ư? Anh không cam tâm. Anh không tài nào có thể chấp nhận được việc chị
Khuê gọi một người đàn ông khác là anh xã. Anh mất công sang nhà chị xem mắt, mất công tổ chức đám cưới với chị, mất công dành ngần ấy thời gian quan tâm chăm sóc chị, không ai xứng đáng được chị gọi là anh xã hơn
anh.
Anh đã tra khảo Khương và biết tường tận về chuyện bé Khế
bị mất tích rồi. Có thể đúng như Khánh suy luận, chị Khuê bị hại, cũng
có thể lý do ngất chỉ là cái cớ để chị bao biện tội lỗi của mình. Sự
thật thì chỉ có chị Khuê và anh Minh mới biết. Anh chẳng tin ai trong số hai người bọn họ, nhưng thời gian trôi qua, sự thật như thế nào đối với anh cũng không còn quan trọng. Quan trọng là chị Khuê vẫn ở nhà với anh và không bỏ đi theo thằng nào cả. Anh chị chưa từng hứa hẹn sẽ yêu nhau nên chị nhất thời cảm nắng với bạn thân, anh có thể thông cảm được. Chỉ cần chị nhận sai vì đã ăn nói xấc xược với anh, hứa với anh từ giờ trở
đi có việc gì hai vợ chồng cũng từ tốn nói chuyện với nhau thì anh sẽ bỏ qua tất cả. Đêm nào anh cũng để đèn đợi chị, tại tính chị hơi ngơ, anh
sợ chị mò lên tầng ba với anh rồi bất cẩn bị ngã. Anh đợi mãi đến hôm
nay chị mới chịu nhún nhường. Tuy nhiên, chị chẳng hề nhận sai. Đáng nhẽ anh phải tiếp tục lạnh lùng với chị để sau này chị chừa thói lếu láo.
Ngặt nỗi, khoảnh khắc nghe chị thừa nhận chị yêu anh, cảm xúc trong anh
bùng nổ, những giận hờn tích tụ bấy lâu đều tan biến sạch sẽ. Để rồi,
khi chị ngủ mơ, chị nũng nịu hỏi:
- Kiệt đã có mối nào dự phòng chưa thế?
Anh đã không do dự mà trả lời:
- Chưa.
Chị cười hềnh hệch. Nụ cười của một người phụ nữ tồ tệch sao có thể dễ
thương đến thế? Chẳng biết chị đang mơ về điều gì nữa? Thấy có vẻ vui
lắm! Anh chạm ngón trỏ vào khoé môi chị, dịu dàng mân mê. Lâu lắm rồi
bọn họ mới nằm gần nhau như vậy, mùi thơm quen thuộc từ người chị khiến
đầu óc anh tê dại. Anh nhổm người dậy, kéo khoá áo của vợ, khẽ hôn lên
chiếc xương quai xanh mảnh khảnh. Lần này anh không dám làm chị đau nữa, anh hôn rất chậm, rất nhẹ để thoả nỗi nhớ nhung. Đôi lúc, anh chỉ đơn
giản là chạm môi mình vào làn da trắng ngọc ngà, nhưng cũng có những
khoảnh khắc không thể kiềm nén được, anh đưa lưỡi miết nhẹ xung quanh
nơi đẹp đẽ thân thương. Anh cứ thế miên man chị thật dịu dàng. Rất lâu
sau, anh mới dừng lại, vùi mặt vào khe rãnh kiều diễm, thở phào nhẹ
nhõm. Thật may vì chị đã xuống nước trước, nếu không thì anh sẽ nhớ chị
phát điên mất.
Rạng sáng, chị Khuê thấy chồng đang ngủ trên
người mình thì hạnh phúc khủng khiếp. Bàn tay anh ôm trọn nơi căng mịn
nào đó khiến tim chị đập thình thịch. Chị đưa tay vuốt ve gương mặt anh, trong lòng liên tiếp dâng lên một loạt những cảm xúc ngọt ngào khó tả.
Chị ứa nước mắt, bình thường chị cũng nhận ra là chị nhớ anh, thế nhưng ở gần anh như này, chị mới biết không phải là nhớ bình thường đâu mà là
nhớ cuồng dại luôn đấy. Cơ mà cái tính chị cứ hay bị xấu hổ, lúc anh
Kiệt hé mắt, chị không sao thổ lộ được, lại bắt đầu nói năng linh tinh:
- Bắt quả tang đêm qua ông anh mò xuống dưới tầng hai bế em lên đây nhá!
- Lời nói của cô em không hề giả trân chút nào.
Chị Khuê biết anh Kiệt xỉa đểu nhưng mà chị kệ thôi. Chị thà giả ngơ không
biết gì còn hơn thừa nhận mình đã xuống nước trước, mất sĩ diện lắm. Chị đẩy anh ra, mặt dày chữa thẹn:
- Nếu anh không bế em thì có khi là đêm qua em bị mộng du xong em tự mò lên đây rồi. Nhưng mà sao anh
không đuổi em xuống dưới? Anh hết giận em rồi à?
- Cô đã xin lỗi tôi chưa mà mong tôi hết giận?
- Em có lỗi gì mà em phải xin?
Anh Kiệt lườm chị Khuê, vợ anh mãi không bỏ được cái tính sĩ diện. Anh lạnh lùng nói:
- Không thấy có lỗi gì thì đêm qua mò lên đây làm gì? Lại còn bày đặt bảo muốn đẻ con cho tôi...
Chị Khuê cuống cuồng chất vấn chồng:
- Gì vậy? Anh ngủ cơ mà? Sao anh có thể nghe được chuyện đó? Anh nghe được bao nhiêu rồi?
Làm ơn đi! Làm ơn hãy nói với chị là anh chỉ nghe được có thế đi. Anh mà
nghe được chị thừa nhận chị yêu anh thì chị điên mất. Chị không muốn tỏ
tình trước đâu, nhục mặt lắm. Anh Kiệt thấy chị Khuê tỏ ra khá lúng túng liền thở dài nói dối:
- Tôi chỉ nghe được có thế thôi. Sao? Cô còn bôi bác hay chửi đểu gì tôi nữa hả?
Chị Khuê thở phào nói:
- Đâu có. Em nào dám nói xấu sau lưng anh xã.
Chị Khuê đang định đi xuống tầng một thì anh Kiệt liền nhanh tay ôm chầm lấy vợ. Chị chau mày hỏi:
- Ơ hay? Anh xã làm cái gì thế?
- Làm cái ôm chứ còn làm cái gì?
- Ôm thế không cho em đi bán rau à?
- Không. Cô đang ốm, buôn bán gì?
- Không buôn bán gì thì Tết đổ thóc giống ra mà ăn hả?
Chị Khuê rất muốn gỡ tay anh Kiệt ra. Ngặt nỗi, anh giữ chặt quá chừng, chị không sao thoát nổi. Anh ôm chị ngồi xuống giường, để chị ngồi lên đùi
anh. Sau đó, anh mới lấy điện thoại ra chuyển khoản cho chị năm lần, mỗi lần hai trăm chín mươi bảy triệu. Trùng hợp thế nào, chị lại sinh ngày
hai chín tháng bảy. Hai trăm chín bảy nhân năm là bao nhiêu nhỉ? Chịu
thôi, chị dốt lắm, tính nhẩm không ra, chị chỉ biết hiện tại số dư trong tài khoản của chị là một con số rất lớn thôi. Chị sợ hãi hỏi chồng:
- Anh xã... em... em bị hoa mắt à?
Anh Kiệt không trả lời vợ. Anh chỉ hỏi:
- Đủ ăn Tết chưa?
- Đủ... quá đủ... nhưng mà... anh lấy tiền ở đâu thế? Anh xin chú Khương
à? Sao xin nhiều vậy? Chú Khương đã cho hai đứa mình ở nhờ nhà chú xây
là tốt lắm rồi, sao anh còn mặt dày mà xin tiền? Phải có lòng tự trọng
chứ?
- Cô yên tâm. Tôi sống lúc nào cũng có tự trọng cả.
- Thế tiền ở đâu mà ra?
- Dạ, bẩm cô, đó là tiền tôi kiếm được bằng sức lao động chân chính của mình.
- Gì chứ? Lương của công nhân quét rác mà cao thế á? Anh xã quét rác ở bãi vàng à?
- Sao cứ nhất thiết phải là lương quét rác hả?
- Thì từ hồi nghỉ hưu tới giờ anh vô công rồi nghề mà. Đến cái tivi to tổ chảng, độ phân giải cao chót vót ở trong phòng ngủ của mình cũng được
mua bằng tiền bán rau của em đấy, anh quên à?
Anh Kiệt nào đã
quên, vợ anh hào phóng ghê lắm, thèm được xem phim cung đấu trên màn
hình to nên cho anh hẳn hai triệu đi mua tivi mới. Thời điểm anh đem
chiếc tivi to bự về nhà, chị ưng ý lắm. Chị tò mò hỏi anh hết bao nhiêu
tiền. Anh trêu:
- Bẩm cô, hết một triệu chín trăm ngàn.
- Thế thôi, một trăm ngàn đó ông anh không cần đưa lại cho em. Anh cầm
luôn đi, ba ngày nữa em đỡ phải đưa tiền tiêu vặt cho anh. Anh lời mười
ngàn, sướng nhá!
Vâng, hẳn là sướng! Từ hồi cưới nhau tới giờ,
anh Kiệt thường được vợ cho ba mươi ngàn tiền tiêu vặt mỗi ngày. Bữa đó, đột xuất anh lại được một trăm ngàn cho ba ngày thì lời quá còn gì. Anh Kiệt tủm tỉm hỏi vợ:
- Tự dưng có tẫn mười ngàn trong túi thì
lại nhiều quá đỗi rồi, chẳng biết tôi nên chi tiêu thế nào cho nó vừa
không lãng phí lại vừa phải phép đây?
- Không biết tiêu gì thì bỏ lợn tiết kiệm anh ạ, cứ chịu khó chắt bóp, chẳng mấy đâu mà giàu.
Chị Khuê dạy chồng. Mặt anh Kiệt đen kịt. Nói chung thì anh ổn mà. Rất ổn
là đằng khác. Đó giờ anh đều ổn. Phận làm thằng đàn ông, không biết cách khiến con vợ của mình bình tĩnh trở lại thì nhà cửa sao thể yên ấm? Vợ
đã nghi ngờ năng lực kiếm tiền của mình thì mình đành phải cho vợ một
câu trả lời hợp lý hơn vậy:
- Tiền tôi vừa chuyển cho cô là tiền tôi trúng vé số đấy chứ nào có chôm chỉa của ai, cô khỏi lo hão.
- Thế mà ban nãy ông anh kêu tiền là do ông anh kiếm được bằng sức lao động chân chính của mình. Xạo!
- Ơ? Thế tôi không dùng sức mình thì làm sao mà chạy ra ngoài chợ mua vé số được hả?
Chị Khuê đắc chí reo lên:
- Ừ nhỉ? Anh xã nói chí phải. Chắc anh trúng giải độc đắc luôn à? May mắn ghê vậy? Em mừng thay anh luôn á!
- Cảm ơn cô. Cô mừng thì tôi cũng mừng.
Anh Kiệt bình thản nói. Chị Khuê phấn khích gọi điện cho cô Hồng, hân hoan khoe mẽ:
- Hồng ế ơi! Hồng ế à! Kiệt nhà tao vừa trúng vé số đó mày! Vợ chồng tao
bây giờ cũng gọi là có của ăn của để rồi. Ra Giêng mày mà lấy được chồng thì chị mày đây chơi hẳn quả phong bì năm triệu nha.
Cô Hồng khinh khỉnh bảo:
- Phúc phận cho em quá! Cơ mà đám cưới của bà chị em bỏ phong bì mười
triệu đấy ạ, ai mà cũng thoáng tính như chị thì em lãi phải biết.
- Thật hả? Mẹ Hợt cầm hết tiền mừng đám cưới của tao nên tao có biết ai
mừng bao nhiêu đâu, mày thông cảm. Với cả tao nào dám nghĩ là mày mừng
tao nhiều tiền thế, tại theo cái cảm nhận của riêng tao thì chị em mình
đâu có thân nhau lắm đâu.
- Ờ. Đúng rồi. Sau câu nói đấy của bà
chị thì trong tương lai tình cảm chị em mình chắc chắn nó cũng không
được bền lâu đâu chị ạ.
Khương đứng ngoài cửa nên chẳng nghe rõ
Hồng nói gì cả, anh chỉ nghe được giọng chị Khuê oang oang thôi. Thấy
chị bảo mẹ Hợt cầm hết tiền mừng đám cưới của anh chị, Khương sốc. Bạn
anh Kiệt cực giàu, số tiền đó chắc chắn không hề nhỏ. Mẹ Hợt thương
Khương ghê lắm, chẳng hiểu sao khi có trong tay nhiều tiền như vậy lại
không chia cho con trai mà giấu nhẹm đi. Khương vội vàng chạy xuống bếp
tìm mẹ hỏi cho ra nhẽ. Bà Hợt bị con trai tra khảo thì cũng hơi sốc, bà
ngạc nhiên hỏi:
- Ơ hay? Con chưa già mà đã bị lẫn thế hả? Sau
đám cưới của anh Kiệt và chị Khuê, rõ ràng con vẫn nợ mợ Kim tiền năm
chục mâm cỗ. Chính con nhờ Khánh lấy tiền mừng để đập vào chỗ nợ mà. Mẹ
sợ Khuê giận Khánh, nảy sinh mâu thuẫn chị em dâu thì nhà cửa nó không
được yên ấm nên mẹ mới nhận mẹ là người lấy tiền mừng chứ mẹ đâu có cầm
đồng nào.
- Chuyện hệ trọng như vậy sao mẹ không nói cho con biết sớm hơn? - Khương hỏi.
- Ơ sao con lại hỏi mẹ cái câu buồn cười nhờ? Chẳng phải con sợ mất sĩ
diện nên kêu Khánh giữ bí mật hay sao? Mẹ thương con nên mẹ mới không
nhắc tới chuyện này trước mặt con.
Khương tức tối chạy về phòng khoá chặt cửa. Anh giật lấy quyển sách trên tay vợ. Khánh ngơ ngác hỏi:
- Anh làm sao mà mặt nặng mày nhẹ thế? Anh không thấy em đang đọc sách để mở mang kiến thức à?
- Thật hả? Mày lại đọc sách để mở mang kiến thức cơ đấy, đùa tao à?
- Em đùa anh làm gì? Sách của em toàn là sách dạy đạo lý làm người rất
hay, vô cùng bổ ích chứ đâu có giống như mấy quyển ngôn tình ba xu của
chị Khuê.
- Tao hỏi khí không phải chứ sách của mày dạy mày cái
đạo lý gì thế? Dạy mày bí quyết biển thủ tiền mừng đám cưới của anh trai tao một cách trót lọt hả?
- Biển thủ? Tiền mừng? Anh nói linh tinh cái gì đấy? Em nghe không hiểu chút nào cả.
- Thôi Khánh ơi, tao lạy mày. Mày đừng giả ngu nữa. Mẹ tao đã tiết lộ hết mọi chuyện cho tao biết rồi.
Khánh nghiến răng ken két. Đến mẹ Hợt cũng làm lộ bí mật thì cô còn biết tin
vào ai nữa? Thế giới loài người đáng sợ thực sự. Cô đành phải mặt dày
chối bỏ:
- Úi! Chồng ơi! Em bị oan á. Mẹ già rồi trí nhớ kém, nói năng lẩm cẩm. Anh đừng tin.
Khương cầm quyển sách đập một phát rất mạnh vào mặt vợ rồi lừ mắt quát:
- Cái con điên này nữa! Mày bảo ai trí nhớ kém? Mày bảo ai nói năng lẩm
cẩm? Tao còn chưa dám hỗn với mẹ tao nữa là cái loại tép riu như mày! Bố lếu bố láo! Tao lại táng chết bà mày bây giờ!
- Chồng đừng nóng... vợ không có ý đó...
- Tao míu cần biết mày có ý gì. Tóm lại là tiền biển thủ giấu ở đâu? Khôn hồn thì nôn ngay ra cho tao nhờ!
- Tiền biển thủ nào cơ? Em chưa hề biển thủ một đồng tiền nào làm của riêng hết á... anh bình tĩnh nghe em nói...
- Tao đếch thể bình tĩnh đấy, làm gì nhau?
- Anh à... em xin anh. Em xin anh tin em. Em xin anh đừng mày tao với em
nữa, nghe nó xa lạ gì đâu... anh chưa từng nghe câu "vợ chồng tương kính như tân" ư?
Khương đã đang bực bội thì chớ, Khánh không nôn
tiền ra còn cứ nói lời hoa mỹ khiến anh điên hết cả người. Anh tức tối
lấy chân đạp vào chiếc giá sách trân quý của Khánh. Giá sách đổ rạp lên
người vợ anh. Chiếc váy Khánh đang mặc bị nhuốm máu đỏ sẫm. Khương chẳng cảm thấy xót thương gì sất, anh dùng sách đập liên tiếp vào đầu vợ,
luôn mồm xỉa xói:
- Này thì vợ chồng! Này thì tương kính như
tân! Này thì kiến thức bổ ích! Đấy! Cố mà tiếp thu đi! Nốc cho lắm những điều trân quý vào rồi tha hồ mà xạo chó giống như một loài côn trùng
mong manh biết bay, nhá!