Khánh thấy sao mà chua chát quá đỗi! Mặc dù chị Khuê hỗn láo, nói năng
xấc xược nhưng chỉ cần thấy chị không được khoẻ, anh Kiệt liền sốt sắng. Anh như vậy mới xứng đáng là đàn ông chứ đâu như cái thằng chồng mặc
váy của Khánh. Vợ đang khoẻ mạnh bình thường mà nó đập vợ như đập quân
thù. Mà nào có chuyện gì to tát đâu cơ chứ? Chỉ là mấy đồng tiền mừng
đám cưới thôi mà! Cái thằng này nó giàu mà sao thi thoảng nó bấn vậy
nhỉ? Khánh đẩy chiếc giá sách qua một bên, thở dài phân trần:
- Em thừa nhận rằng em biển thủ tiền mừng đám cưới của anh Kiệt và chị
Khuê. Em đã dùng số tiền đó để mua đồng hồ xịn tặng chồng.
Khương sững người. Chiếc đồng hồ Khánh tặng vốn là món đồ ưa thích nhất của anh. Khương bớt nóng hẳn, anh tò mò hỏi:
- Sao vợ không nói sớm mọi chuyện cho anh biết?
- Em sợ nếu anh biết chuyện, anh sẽ giận em. Em xin lỗi anh nhiều. Chỉ
vì muốn mua món quà ý nghĩa tặng sinh nhật anh mà em đã phạm phải lỗi
quá nghiêm trọng. Em sai rồi ạ. Nếu anh muốn, em sẽ đem đồng hồ đi bán
để lấy tiền trả lại cho anh Kiệt và chị Khuê.
- Thôi, trả lại làm gì? Phức tạp. Chuyện đã qua thì cho qua thôi vợ ạ, nhắc lại dễ gây mâu thuẫn gia đình lắm.
Khương đề xuất. Khánh thảo mai bảo:
- Nhưng giấu giếm chuyện này bao lâu nay, em luôn cảm thấy cắn rứt lương tâm. Giờ anh biết hết rồi, em nhẹ lòng hẳn đi. Thôi thì anh cứ để em
thú tội với cả nhà rồi mọi người muốn phán xét em sao cũng được.
Khương chau mày suy tính thiệt hơn. Khương đang đóng vai người đàn ông
giỏi giang hào phóng nên nếu chuyện này bị lộ ra thì việc phải trả lại
tiền mừng cho vợ chồng anh chị là điều hiển nhiên. Khương không muốn mất tiền, càng không muốn bán đồng hồ. Anh nịnh vợ:
- Vợ anh cứ bị tốt quá ý. Nhưng mà tốt quá thì thiệt thân chứ được cái
gì đâu? Anh bảo này, anh vất vả lo tiền cỗ cưới cho anh Kiệt và chị Khuê thì em lấy của anh chị chút tiền mừng cũng có sao đâu. Vợ thương anh
thì vợ giữ kín chuyện này giúp anh nhé!
Nhiều lúc Khương hành xử như một thằng điên khiến Khánh có cảm giác nó
phèn dã man. Ấy thế mà nó lại là kiến trúc sư tài năng xuất chúng, đại
gia nhờ nó thiết kế nhà xếp hàng dài cả cây số, mỗi bản thiết kế của nó
dù chỉ là vẽ phác thôi cũng bán được cả tỷ đồng cơ đấy. Nếu không vì
Khương vẫn luôn đều đặn cho Khánh tiền thì cô chẳng tin nó giỏi giang
đến thế đâu. Khánh chán ngấy thằng chồng tồi tệ này, nhưng cô ham cái
tiếng có chồng giàu, giỏi, thích được mọi người ngưỡng mộ, thích được
tiêu xài xả láng nên vẫn giữ nó ở bên mình như một cái máy rút tiền.
Hiển nhiên, muốn bòn rút được nhiều tiền thì phải luôn ngọt ngào với nó, chiều chuộng nó và cho nó giải quyết nhu cầu mỗi khi nó cần. Rõ ràng
Khánh đã dùng biện pháp tránh thai rồi, vậy mà vẫn dính, đen thực sự.
Bởi vì không muốn có thêm con với Khương nên mặc dù bụng đau quặn thắt
nhưng Khánh không hề kêu than, cô cũng không thấy vội, chỉ giả vờ cao
thượng bảo:
- Dạ. Thôi thì vì anh… em sẽ giữ bí mật.
- Vừa rồi anh lỡ lời tra khảo mẹ Hợt hơi gắt. Lúc nào em rảnh, em nói
khéo với mẹ là dạo này công việc của anh bề bộn đâm ra nhiều lúc đầu óc
không được minh mẫn lắm, nói thật khéo vào, đừng để mẹ nghi ngờ.
- Vâng ạ, nhưng sao tự dưng anh lại biết chuyện mà tra khảo mẹ Hợt vậy?
- À, anh nghe lỏm được chị Khuê nói chuyện với con Hồng là mẹ Hợt cầm hết tiền mừng đám cưới của chị.
Khánh tức chị Khuê dã man. Đồ đàn bà kém sang, chuyện tế nhị trong nhà
mà cũng mang đi buôn cho được. Dạo này chị thân với con Hồng lắm nhá.
Mỗi lần hai người rủ nhau đi chợ mua bánh lá rồi buôn chuyện rôm rả,
Khánh lại thấy ngứa cả mắt. Khánh chỉ muốn chị Khuê quan tâm tới một
mình Khánh thôi. Cô không thích san sẻ sự quan tâm của chị cho một đứa
khác. Ngặt nỗi, cô đang đóng vai người đàn bà hiền lành nhân hậu nên
chẳng thể mắng mỏ chị Khuê. Thôi, kệ đi. Toàn bọn học thức thấp, chơi
với nhau rồi kéo cuộc đời nhau đi xuống cho chừa! Khánh không thèm quan
tâm nữa. Cô soạn một tin nhắn rất dài gửi cho mẹ Hợt rồi bảo chồng:
- Em nhắn tin giải thích mọi chuyện tường tận cho mẹ hiểu rồi. Chồng yên tâm nha.
- Ừ. Ban nãy anh hơi nóng tính, vợ đừng giận. Với cả vợ bị chảy máu thế kia thì có cần đi viện không nhờ?
Khánh uất nghẹn. Thằng chồng cô không hỏi thăm cô thì thôi đi, cứ hễ nó
hỏi thăm thì lại toàn câu khiến người ta ngứa ngáy. Mà nó hỏi chơi chơi
chứ nó cũng có quan tâm đâu, thấy có người gọi điện báo tin đã tìm ra
nơi ở của con Huệ, nó cuống cuồng mở khoá cửa rồi chạy biến đi liền, bỏ
mặc Khánh nằm trong phòng một mình. Nó là cái thể loại ngu si máu lạnh
gì chứ không phải là con người nữa rồi. Khánh đau bụng tái cả mặt. Cô
nằm vạ vật trên sàn nhà lạnh toát, nước mắt chảy ướt đẫm đôi gò má.
Trong phút giây kiệt quệ, đầu óc Khánh không được minh mẫn cho lắm, cô
toàn nghĩ tới những chuyện tiêu cực. Cô tự hỏi nếu mình cứ như thế này
mà đến một thế giới khác, liệu có ai thương nhớ mình không? Liệu ông bà
nội có hối hận vì đã luôn thiên vị chị Khuê hơn không? Liệu chị Khuê có
hối hận vì dạo này chị dành nhiều thời gian cho con Hồng, ít quan tâm
tới Khánh không? Cả anh Kiệt nữa, liệu anh có nhớ tới Khánh không nhỉ?
Suốt một năm qua, anh chị giận nhau nên anh buồn nhiều. Chiều thứ bảy
hàng tuần, anh thường tìm Khánh để trò chuyện cho khuây khoả. Anh nghèo
cơ mà anh sòng phẳng ghê lắm, sau mỗi buổi nói chuyện, anh thường gửi
cho Khánh một phong bì có chứa hai triệu. Khánh khó xử nói:
- Người nhà với nhau anh đừng khách sáo.
Anh Kiệt thẳng thắn bảo Khánh:
- Hồi trước, anh bị trầm cảm, anh từng có bác sĩ tâm lý. Nhưng anh phải
thừa nhận với em là chị ấy không giỏi được như em. Sau mỗi buổi gặp chị
ấy, anh vẫn cảm thấy nặng nề lắm chứ không thấy nhẹ nhõm như bây giờ.
Khánh biết chị bác sĩ tâm lý của anh Kiệt. Chị học cùng trường đại học
với Khánh, chị tốt nghiệp trước cô mười năm. Chị cực giỏi, cực nổi
tiếng, nhưng một người thầy giáo đã từng dạy cả hai chị em nhận xét rằng so với chị, sự giỏi giang của Khánh nó ở một cái tầm khác. Chỉ tiếc
rằng Khánh lấy được chồng giàu nên không thích bươn trải ngoài xã hội để thể hiện mình thôi. Cơ mà không phải giỏi thì sẽ chữa được bệnh của anh Kiệt, phải là một người hiểu rõ quá khứ của chị Khuê, thường xuyên kể
cho anh những câu chuyện và những phát ngôn tấu hài của chị thì mới
khiến anh cảm thấy nguôi ngoai được. Khánh ghen tị lắm, giá kể khi nghe
người khác kể về Khánh, gương mặt anh cũng rạng ngời như vậy thì tốt. Cô thở dài bảo anh:
- Nhưng mà anh còn đang khó khăn… em không dám lấy tiền của anh đâu.
- Em cứ cầm đi. Anh không nghèo và vô dụng như người làng đồn đâu. Chị
Khuê có thể không tin nhưng em thì khác, em thông minh mà, phải không?
Được người thương khen thông minh, Khánh cười ngất ngây. Anh Kiệt nói
năng nghiêm túc như vậy thì chắc trước khi về hưu anh cũng tiết kiệm
được đôi chút. Tuy nhiên, Khánh chẳng ham mấy đồng tiền tiết kiệm ít ỏi
của anh Kiệt đâu. Cô yêu anh là yêu con người anh, anh nghèo cô cũng vẫn yêu. Tiếc rằng, anh Kiệt chẳng có biểu hiện gì thể hiện là anh yêu
Khánh cả. Buồn ghê! Khánh chịu đau, chịu lạnh, chịu tủi nhục, tự hành hạ bản thân mình. Cô muốn mình trở nên thật thảm hại, để khi anh Kiệt vừa
nhìn thấy cô, anh sẽ thương xót. Cô cứ nằm như vậy nhìn ra ngoài cửa,
kiên nhẫn đợi tới lúc anh Kiệt đi ngang qua phòng mình mới cất giọng yếu ớt gọi:
- Anh! Anh à! Cứu… cứu em…
Anh Kiệt hốt hoảng ngó vào trong phòng, thấy em dâu nằm trên một vũng
máu, mặt anh tối sầm. Anh vội vã đưa Khánh đi bệnh viện. Thời khắc nghe
bác sĩ bảo Khánh bị sảy thai rồi, anh đau lòng khủng khiếp. Hôm trước,
con lợn nhà anh sảy thai anh đã buồn lắm rồi, giờ nghe tin cháu ruột của mình không còn thực sự sốc khủng khiếp. Anh nẫu nề dặn Khánh:
- Chị Khuê đang ốm, tạm thời em giữ kín chuyện em bị sảy thai được không? Anh sợ chị chịu không nổi.
Khánh thở dài não nề. Khánh cảm thấy cuộc đời bất công y hệt như một số
bộ truyện ngôn tình vậy, nữ chính ngốc thì toàn vớ được nam chính chuẩn
chỉnh và được chăm lo hết mực thôi, đọc mà tức. Tức nhưng vẫn phải đọc
xem kết cục như nào, với cả thi thoảng đọc mấy đoạn lãng mạn, tưởng
tượng ra mình là nữ chính, Khánh cũng thấy thinh thích. Khánh tất nhiên
không dám tiết lộ cho ai việc mình đọc truyện ngôn tình rồi, mua truyện
về cô toàn giấu dưới đống quần áo ở trong tủ thôi, cô sợ bị người ta
đánh giá là kém sang. Người sang chảnh ai lại đọc mấy thể loại truyện
xàm như thế bao giờ? Ở đâu có cái lý Khánh chọn chồng kỹ càng, tính toán từng li từng tí mà cuối cùng vẫn vớ phải thằng chồng vô tâm. Ngược lại, chị Khuê ngu ngơ chọn đại mà lại vớ được anh xã tốt quá chừng.
Có lẽ do Khánh vẫn còn trẻ, cô chưa đủ trải nghiệm để hiểu rằng trong
cuộc sống này, đôi khi may mắn thắng thông minh. May mắn ấy dựa vào đâu
mà có? Cả đời sống ác liệu có gặp may hay không? Cả đời tính toán quá
nhiều, không có một giây phút nào thật lòng mà gặp được tri kỷ há chẳng
phải chuyện nực cười hay sao?
Dù sao thì chuyện chị Khuê bị ốm với Khánh cũng là một bất lợi, bởi vì
anh Kiệt phải chăm chị nên anh thuê y tá chăm Khánh. Mấy hôm ở bệnh viện một mình, Khánh buồn như chó cắn. Ngày Khánh được xuất viện, chuyện sảy thai tất nhiên không giấu được nữa. Khánh nói dối mọi người cô kiễng
chân với quyển sách, không may bị cả chiếc giá sách đổ lên người. Ba
Hời, mẹ Hợt xót con dâu ghê lắm. Chị Khuê suốt ngày làm ra vẻ thương
Khánh nhiều mà chỉ vỗ vai Khánh rồi bảo:
- Không sao! Mày còn trẻ, còn đẻ được nữa. Đừng nghĩ ngợi nhiều, chịu khó nghỉ ngơi tẩm bổ.
Khiếp, chuyện tồi tệ như thế mà chị nói cứ như không có gì xảy ra ý. Chí ít chị cũng phải gào thét lên tỏ vẻ xót xa cho Khánh chứ! Chị bị làm
sao ý nhỉ? Hay vì chị không chửa được nên chị ghen tị với Khánh, chị
ngầm nguyền rủa đứa con của Khánh, giờ em bé không còn nên chị vui? Eo
ui! Nếu thế thì chị đáng sợ quá đi mất!
- Thèm ăn gì không? Tao đi chợ mua cho.
Chị Khuê hỏi Khánh. Cô nhăn mặt bảo chị:
- Em bị đắng miệng lắm, chả muốn ăn gì.
- Không ăn thì cố mà ngủ đi cho khoẻ.
Chị Khuê giận Khánh lắm. Giận Khánh bất cẩn để giá sách đổ vào người,
giận Khánh bị sảy thai mấy hôm rồi mà giấu chị. Nhưng trông thấy nó yếu
ớt, chị lại không nỡ quát nạt. Chị cũng không dám tỏ thái độ buồn bã
trước mặt nó, sợ nó nghĩ quẩn. Cơ mà thực ra lòng chị buồn tê tái. Chị
chạy về phòng khóc nức nở. Anh Kiệt đi đến bên chị, anh xoè bàn tay ra
trước mặt chị. Chị gào ầm lên:
- Làm cái gì đấy?
- Cho mượn tay lau nước mắt còn gì?
- Không cần.
Chị Khuê lạnh lùng khiến anh Kiệt hơi buồn. Anh đang định quay người đi
ra ngoài thì chị bất thình lình cầm tay anh áp lên má mình rồi hắng
giọng ra lệnh:
- Đấy! Lau đi!
Anh Kiệt dịu dàng lau nước mắt cho chị Khuê. Ngặt nỗi, lau mãi không
hết, vì chị khóc hoài luôn à. Chị cứ tự trách mình suốt thôi. Chị trách
chị không tốt. Khánh không được gần gũi với mẹ ruột đã thiệt thòi lắm
rồi, Khánh thân với chị nhất mà chị lại chủ quan, cứ nghĩ nó từng mang
bầu, có kinh nghiệm rồi nên mọi việc sẽ suôn sẻ. Ai ngờ đâu mọi chuyện
lại ra nông nỗi này. Giá như chị để mắt tới nó nhiều hơn thì nó đã không phải trải qua nỗi đau đớn khủng khiếp như chị từng phải trải qua. Nghĩ
tới đứa nhỏ đã mất của mình, tâm trạng chị tệ vô cùng. Anh Kiệt lo sốt
vó. Vợ anh đã khỏi ốm hẳn đâu, mới đỡ đỡ một chút mà lại phải đối diện
với cú sốc lớn, chỉ e chị sẽ lại đổ bệnh. Y hệt như anh lo sợ, buổi đêm, chị Khuê bị sốt cao. Trong cơn mộng mị, chị mơ thấy một giấc mơ rất kỳ
quái. Chị mơ thấy một người đàn ông trông giống y hệt anh Kiệt và một
người phụ nữ trông giống y hệt chị. Tuy nhiên, người đàn ông đó gọi
người phụ nữ là Minh Khuê chứ không phải là Mộng Khuê. Bọn họ mặc đồ lạ
lùng lắm chứ không giống với quần áo thời bây giờ. Người đàn ông đứng
chắp tay sau lưng, nhìn xa xăm qua cửa sổ. Người phụ nữ nằm trên chiếc
giường kiểu cổ. Hình như cô ấy bị thương, trên tấm nệm trắng thấm rất
nhiều máu đỏ. Cô ấy thều thào nói với cô gái đứng bên cạnh giường của
mình:
- A Đào! Em buông rèm giúp ta rồi lui ra đi.
A Đào ngoan ngoãn buông rèm. Sau khi A Đào lui ra ngoài, cô ấy gắng gượng nói với người đàn ông:
- Kiệt! Thiếp biết chàng đã thề độc với nàng ấy rằng kiếp này chàng sẽ
không nhìn mặt thiếp nữa… nhưng mà… rèm đã buông rồi… chàng sẽ không
nhìn thấy thiếp đâu… thiếp chỉ cầu chàng tới gần thiếp một chút thôi… có được không?
Người đàn ông không nhúc nhích. Nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác của người phụ nữ.
- Thiếp được đến kiếp này là bởi vì món nợ với chàng. Nợ trả xong, nếu
chàng không vương vấn, thiếp sẽ không có lý do gì để ở lại.
Người đàn ông lặng thinh nhưng đôi mắt của anh ấy lại đỏ quạch. Người phụ nữ chua xót hỏi:
- Chàng yêu thiếp không?
Người đàn ông không trả lời. Người phụ nữ không bỏ cuộc, cô ấy tiếp tục nói:
- Không yêu cũng không sao… chỉ cần thương thôi… chàng có thương thiếp không?
- Có thể nào nói cho thiếp biết đáp án được không?
- Chàng… không có chút cảm xúc nào với thiếp ư?
Người phụ nữ khẽ luồn cánh tay của mình qua rèm che rồi cố gắng nài nỉ:
- Thiếp mệt lắm. Chàng nắm tay thiếp có được không? Chỉ một lúc thôi… và cũng chỉ nắm tay thôi… chàng sẽ không nhìn thấy mặt thiếp đâu.
- Kiệt… Kiệt… Kiệt à…
Người phụ nữ gọi tên người đàn ông rất nhiều lần. Cô ấy cũng tâm sự thêm một vài chuyện rất thương tâm nhưng người đàn ông vẫn cứng đầu không
chịu tiến lại gần chỗ cô ấy, càng không chịu lên tiếng. Cuối cùng, có vẻ do cảm thấy sức lực đã cạn kiệt nên người phụ nữ bỏ cuộc, cô ấy nói đầy bi thương:
- Thiếp muốn nắm tay chàng cùng nhau đi hết kiếp này, chỉ tiếc rằng,
người chàng lựa chọn lại là nàng ấy. Có lẽ, chàng và nàng ấy còn duyên
nợ. Thiếp không oán, không than, không hận. Kiếp này thiếp và chàng hết
duyên từ đây. Kiếp sau, thiếp sẽ đến để trả nợ cho nàng ấy, nếu như có
được may mắn gặp lại chàng, hi vọng lúc đó, người chàng lựa chọn sẽ là
thiếp. Thiếp mong sao có thể nắm tay chàng đi trọn vẹn một kiếp.
Hơi thở của người phụ nữ yếu dần rồi tắt hẳn. Mi mắt của cô ấy khép
chặt, cánh tay buông thõng. Bởi vì người đàn ông nhất quyết không nói
lời thương, không níu kéo, không tỏ ra vương vấn nên cô ấy ra đi trong
trạng thái đau khổ tột cùng. Một lúc lâu sau, người đàn ông mới đi tới
bên giường, anh ta quỳ xuống đất, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của
người phụ nữ, ra sức hôn lên mu bàn tay. Mặc dù nước mắt của anh ta chảy ra như mưa nhưng anh ta vẫn nhất định không vén rèm che, cũng không nói bất cứ một lời nào tỏ vẻ xót thương cả. Sự trầm mặc của anh ta khiến
chị Khuê rùng mình. Chị tỉnh giấc trong trạng thái khiếp sợ. Mồ hôi đầm
đìa trên trán chị. Cả người chị run rẩy, chân tay chị lạnh buốt, đặc
biệt, tim chị đau như bị tên nhọn xuyên qua. Trông thấy anh Kiệt vẫn
đang ngồi cạnh mình, chị đỡ bất an hơn một chút. Chị nắm tay anh, vô
thức hỏi:
- Nếu có một ngày đáng lẽ ra em sẽ phải biến mất, nhưng chỉ cần anh nói
anh yêu em, anh thương em hoặc là anh có chút vương vấn em thì em sẽ có
lý do chính đáng để được ở lại, liệu anh có nói không?
Anh Kiệt bị ngơ luôn. Gì vậy? Vợ anh bị sốt cao quá nên khùng rồi hả? Anh cốc đầu chị, mắng yêu:
- Sao? Cô yêu tôi rồi nhưng hèn không dám tỏ tình trước nên bịa chuyện để lừa tôi hả?
Chị Khuê đen mặt. Có lẽ chị bị nhập tâm vào giấc mơ quá hoá điên rồi,
hậu quả của việc xem nhiều phim cổ trang đây mà. Chị cố gắng hít thở
thật đều, sau khi bình tĩnh trở lại, chị cười cười bảo:
- Ông anh đừng có mà suy bụng ta ra bụng người. Em thèm mà yêu anh. Có mà anh xã yêu em thì có.
- Tôi không rảnh.
Chị Khuê cáu. Chị bĩu môi lườm anh Kiệt. Anh thấy cưng quá nên hôn môi chị. Chị đuổi:
- Tránh ra!
- Sao phải tránh?
- Không yêu nhau cơ mà? Hôn làm gì?
- Ơ không yêu là không được hôn à? Luật mới à?
- Vâng.
- Ừ. Thế cô nghỉ ngơi đi. Tôi lên tầng ba ngủ.
Không hiểu sao khoảnh khắc anh Kiệt quay lưng, chị Khuê lại thấy tim
mình đau nhói lên một cái. Chị vội vã ôm chầm lấy anh, cuống quít bảo:
- Đừng… em sai rồi… đừng bỏ em…
Anh Kiệt sững người mất mấy giây, vợ anh bữa nay lạ quá, chắc ốm nên đầu óc không bình thường. Nhưng chị như thế này anh lại thấy đáng yêu đáo
để. Anh đỡ chị nằm xuống rồi cũng nằm xuống bên cạnh chị. Chị rúc vào
lòng anh rồi thỏ thẻ thả thính:
- Thôi mình cứ luật cũ mà áp dụng đi anh xã.
Anh Kiệt phì cười, nhưng anh không hôn môi chị nữa mà cởi váy chị hôn
lên đoá hoa ướt đẫm sương đang nở rộ. Chị Khuê cảm thấy cả người mình
mềm nhũn như nước. Có một niềm hạnh phúc dạt dào khó tả len lỏi trong
trái tim chị. Chị thư giãn khép mắt, và rồi, chị lại vô thức chìm vào
một giấc mộng cực ngắn. Chị mơ thấy A Đào, cô gái kéo rèm cho người phụ
nữ tên là Minh Khuê. Chả hiểu sao A Đào lại nói chuyện với chị:
- Tiểu thư, năm ngoái người vì ả mà suýt mất mạng, như vậy là đã trả nợ
xong cho ả rồi. Kể từ khi đó tới bây giờ cũng đã tròn một năm, tiểu thư
càng ngày càng tiều tuỵ. Người nghe lời em, mau rời khỏi đây càng sớm
càng tốt. Người không thể nào có được trái tim của người đó đâu, người
đó cứng đầu lắm, cho dù đi qua bao nhiêu kiếp thì người ta cũng sẽ vĩnh
viễn không nói lời yêu người đâu. Càng ở lại lâu thì chỉ càng khiến
người thêm kiệt quệ mà thôi. Em không muốn chứng kiến kết cục bi thương
của người thêm một lần nữa đâu. Tiểu thư! Người đừng ngoan cố nữa, rời
đi với em, được không?
Chị Khuê lại một lần nữa tỉnh giấc trong trạng thái khiếp sợ. Chị thực
sự không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa. Chị chỉ vừa thiếp đi
chưa đầy năm phút thôi mà nước mắt đã chảy ướt đẫm đôi gò má chị. Anh
Kiệt phải hôn chị thêm một lúc lâu nữa chị mới bình tĩnh trở lại. Những
ngày sau đó, chị bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong cơ thể mình
khi có anh Kiệt ở bên và khi không có anh ở bên. Lúc ở gần anh, tâm
trạng chị rất tốt, gò má chị hồng nhuận, nhưng chỉ cần xa anh khoảng nửa ngày, chị liền cảm thấy khó chịu, da dẻ chị tái xanh rất nhanh, cơ thể
chị mệt mỏi rã rời. Chiều ba mươi Tết, chị đang ngồi cạnh bể nước mưa
rửa lá dong thì nghe tiếng rầm. Chị ngẩng đầu lên thì thấy Khánh đang
nằm vật vã ngoài sân, hình như nó vừa bị ngã. Chị vội vã bảo anh Kiệt bế Khánh vào nhà. Cơ mà, đúng cái khoảnh khắc anh ôm Khánh vào trong lòng, chẳng hiểu sao chị lại thấy rét run hết cả người. Tay chị bủn rủn, có
mỗi cầm chậu nước hắt ra ngoài vườn thôi mà chị cũng không hắt nổi, chị
làm rớt cái chậu đánh ruỳnh. Chị ngã khuỵ, mặt mày tái nhợt không huyết
sắc.