Trở về lại trụ sở, Đường Hân đưa chiếc USB lại cho Bạch Doanh Thần, hất
nhẹ cằm nói:"Vừa nãy lúc lấy chiếc USB này tôi có thấy một số giấy tờ
phạm pháp của hắn nhưng tiếc là không lấy đi được..."
Bạch Doanh Thần cầm lấy chiếc USB từ tay Đường Hân, cắt ngang lời cô:"Một chiếc USB đây đã đủ rồi."
"Vậy ý anh có nghĩa là trong chiếc USB này có chứa đầy đủ chứng cứ phạm pháp của Javin."
"Đúng vậy, Javin trước giờ ngang nhiên vận chuyển hàng cấm khắp nơi, không nể mặt bất cứ ai, đã thế còn khiến không biết bao nhiêu phải chết, lần này chính tay tôi sẽ đưa hắn vào tù."
Nghe Bạch Doanh Thần nói vậy,
Đường Hân nở nụ cười hài hoà, khẽ vỗ vào vai anh một cái:"Anh làm vậy
hay lắm, xem như tôi không uổng công khi lấy chiếc USB này về."
Nói xong, Đường Hân bước vào thang máy, trở lại căn phòng của mình.
Bạch Doanh Thần nghe xong câu khen ngợi của Đường Hân thì khoé môi khẽ cong
nhẹ lên, không hiểu sao lúc này anh lại có cảm giác nhẹ nhàng sau bao
ngày tháng âu sầu suy nghĩ.
..
Vài ngày hôm sau.
Bạch Doanh Thần tiếp tục đi xử lý công việc, nhưng lần này anh không mang cô theo. Đường Hân không biết được anh sẽ xử lý công việc bao nhiêu lâu
nhưng anh rời trụ sở đã là một cơ hội lớn với cô để cô có thể tiếp cận
được căn phòng bảo mật của trụ sở.
Lần này Đường Hân hành động là tuyệt mật, cả Swan cũng không biết chuyện. Đơn giản vì cô không muốn
liên lụy đến Swan trong trường hợp bị phát hiện.
Hiển nhiên,
Đường Hân sẽ thực hiện nhiệm vụ vào ban đêm, nghe tin Bạch Doanh Thần sẽ không trở về vào tối nay, Trịnh Thiên và Trịnh Mặc cũng đều đi theo anh ta, lần này cả ông trời cũng giúp cô.
Tuy rằng Đường Hân đã hoàn thành được nhiệm vụ, đáng lẽ phải nhanh chóng thu dọn đồ rời khỏi Hồng
Tam Hội, nhưng trước khi đi cô phải khiến Bạch Doanh Thần thân bại danh
liệt thì cô mới hả dạ vì cái tội đã lừa cô.
_____
Theo lý
mà nói thì hồ sơ mật sẽ nằm trong căn phòng hệ thống của tòa nhà, nhưng
an ninh nơi đó rất chặt chẽ, Đường Hân muốn vào được cũng là một vấn đề.
Việc đầu tiên mà Đường Hân làm chính là thay đổi diện mạo thành một người
giúp việc, sau đó tiếp cận hệ thống camera của toà nhà rồi tắt tối toàn
bộ, vì ở trong tòa nhà trụ sở, ngoài những người canh gác qua lại tấp
nập thì camera chính là sát thủ đáng sợ nhất.
Sau khi đã tắt hết
camera, Đường Hân quay người đi lên căn hệ thống, đúng như suy đoán của
Đường Hân, ở đó có rất nhiều người canh gác, nếu công lên thì chỉ có
đường chết.
Đường Hân đứng khép nép ở một góc, đắn đo suy nghĩ rồi ngó nghiêng ngó dọc, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Rời khỏi chỗ đó, Đường Hân đi thang bộ xuống tầng dưới, đốt rất nhiều mẩu
giấy rồi cho vào thùng inox, khói không ngừng bay lên ngút ngàn, cảm
thấy đã đủ, Đường Hân bật chuông báo động lên, lập tức tín hiệu báo cháy được truyền đến khắp tòa nhà.
Người nào người nấy cũng hoảng
loạn chạy đi tìm nơi phát ra nguồn cháy. Đặc biệt, tại căn phòng hệ
thống, đám người vệ sĩ nghe xong chuông báo động thì thấy một luồng khói bay đến, đoán biết đã có chuyện, bọn họ nhìn nhau một lúc.
Họ có nhiệm vụ là đứng đây canh gác, một khi rời khỏi nếu có sơ suất gì thì
làm sao ăn nói với Bạch thiếu, nhưng theo một cách nghĩ khác, tòa nhà
trụ sở đang gặp vấn đề, nếu không kịp thời ngăn chặn thì chẳng khác gì
tự tìm cái chết với Bạch Doanh Thần. Thế là họ quyết định rời khỏi, để
một người ở lại canh gác, những người còn lại thì đi theo hướng phát ra
luồng khói.
Đường Hân nghiêng đầu nhìn thì khẽ mỉm cười, lúc nãy
đông người nên cô không thể hành động, còn bây giờ thì chỉ có một, việc
này làm sao làm khó được cô chứ.
Đường Hân nhanh nhẹn xử
lý tên vệ sĩ, sau đó đột nhập vào căn phòng hệ thống, tuy rằng đăng nhập vào rất khó, nhưng với khả năng hoạt động bao nhiêu năm, cuối cùng cô
cũng mở được.
Thường ngày thì nơi này rất nhiều người làm việc ở
đây, nhưng giờ không có lấy một bóng dáng. Đường Hân quan sát một lúc,
sau đó tiến tới máy chủ.
"Mật mã... là gì chứ?" Đường Hân gõ gõ
ngón tay lên bàn phím, chau mày suy nghĩ, cho dù có dùng bao nhiêu cách
thì cũng không mở được. Nếu như có Swan ở đây thì mọi thứ không phải đã
dễ dàng hơn rồi sao.
Đường Hân mím môi suy nghĩ, nhưng trải qua
rất nhiều thời gian vẫn chưa tìm ra mật mã. Cô giận dỗi đập lên bàn phím một cái, vô tình kích hoạt trạng thái ngủ đông của máy tính, những kí
tự mà Đường Hân chạm phải lại trùng với mật mã của máy chủ.
Máy
tính được mở, Đường Hân tròn mắt hơi kinh ngạc nhưng cô không có thời
gian để nghĩ gì nhiều, nhanh chóng thực hiện thao tác xâm nhập vào dữ
liệu, thu toàn bộ vào chiếc USB.
Xong việc, Đường Hân giấu chiếc
USB đi rồi nhanh chóng rời khỏi đó, mọi thứ đều được cô thu xếp ổn định
như ban đầu, hoàn toàn không để lộ chút sơ suất nào.
Nhưng Đường
Hân không hề biết thời điểm cô rời khỏi căn phòng hệ thống, từ đằng xa,
có một ánh mắt vô cùng sắc bén luôn dõi theo cô.
....
Bạch Doanh Thần xoay người, châm lửa điếu thuốc đang ngậm trên môi, khẽ rít
một hơi. Trịnh Thiên bên cạnh cất tiếng:"Lão đại, cô ta...."
Bạch Doanh Thần khẽ nghiêng đầu, nhìn theo hướng của Đường Hân, "Cứ ngồi xem xem cô ta sẽ làm gì."
"Vâng, lão đại." Mặc dù Trịnh Thiên đang rất thắc mắc, rõ ràng Bạch Doanh Thần biết Đường Hân muốn lấy hồ sơ mật để phản bội lại tổ chức, nhưng Bạch
Doanh Thần vẫn muốn tiếp tay cho Đường Hân?
Tuy nhiên anh biết, Bạch thiếu trước giờ làm việc đều có quy tắc, cho nên anh cũng không cảm thấy quá lo lắng.
___________
Trật tự của trụ sở thì cũng đã trở lại như ban đầu, vừa nãy chỉ là có người
đốt giấy chứ không hề có đám cháy nào xảy ra. Nhiều người ở trụ sở sinh
lòng nghi hoặc, chuyện này không chút đơn giản, họ muốn truy cứu đến
cùng nên đã check lại hệ thống camera nhưng vẫn không làm được gì. Cảm
thấy chuyện này quá bất bình thường nên chọn cách báo lại cho Bạch Doanh Thần biết, nhưng anh chỉ nói qua loa để cho qua chuyện. Những người
trong tổ chức vô cùng bất ngờ về phong cách này của anh, nhưng lão đại
nói thế nào thì họ buộc phải làm thế đó. Cho nên chuyện này nhanh chóng
bị lãng quên.
.....
Đường Hân trở về phòng với tâm trạng vô cùng vui vẻ, đúng lúc ấy Swan chạy vào, hì hụt nói với Đường Hân.
"Nãy giờ chị đã đi đâu vậy, em tìm hoài mà không thấy?"
Đường Hân ném chiếc điện thoại lên giường, thuận thế ngả người xuống, thản
nhiên trả lời câu hỏi của Swan:"Chị chỉ đi vệ sinh thôi. Nhưng mà đã có
chuyện gì xảy ra sao?"
"Có, chuyện rất lớn đó. Vừa nãy có người
ngụy tạo vụ cháy rồi còn bật chuông báo động, tức là có người độp nhập
vào trụ sở có mưu đồ, còn cắt hết hệ thống camera của toà nhà, chị nghĩ
xem, thừa biết có người muốn gây chuyện thế mà Bạch Doanh Thần lại dửng
dưng cho qua, đúng là khó hiểu." Swan ngồi xuống cạnh, từ từ tường thuật lại mọi chuyện.
Đường Hân giả vờ như không biết, thoạt đầu có
hơi bất ngờ nhưng lát sau lại phất tay nói:"Dù cho có người đột nhập vào trụ sở thì có sao chứ? Suy cho cùng người chịu thiệt cũng là anh ta,
anh ta có giải quyết hay không cũng là chuyện của anh ta, chúng ta đã
hoàn thành xong nhiệm vụ, bây giờ không còn liên quan gì tới Hồng Tam
Hội nữa."
Nghe vậy, Swan gật đầu, vui vẻ nói:"Cũng đúng, bây giờ
chúng ta đã không còn liên quan gì tới Hồng Tam Hội nữa rồi, cuộc sống
tự do sắp trở lại rồi."
Đường Hân mỉm cười, ánh mắt triều mến nhìn Swan, "Phải, cuộc sống tự do sắp trở lại rồi..."