Bạn Gái Quái Vật
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 C 101 C 102 C 103 C 104 C 105 C 106 C 107 C 108 C 109 C 110 C 111 C 112 C 113 C 114 C 115 C 116 C 117 C 118 C 119 C 120 C 121 C 122 C 123 C 124 C 125 C 126 C 127 C 128 C 129 C 130 C 131 C 132 C 133 C 134 C 135 C 136 C 137 C 138 C 139 C 140 C 141 C 142 C 143 C 144 C 145 C 146 C 147 C 148 C 149 C 150 C 151 C 152 C 153 C 154 C 155 C 156 Chương tiếp
Hạ Vị Sương kéo cái chăn trên chiếc giường bên kia sang quấn
quanh người. Chăn lạnh toát, khiến cô cóng đến mức cơn buồn ngủ nháy mắt đã chạy biến. Hạ Vị Sương mở đèn bàn, đi xốc chăn
của Tang Lộ, thế mà lại xốc không lên. Tang Lộ túm chặt
chăn, rúc trong ổ, sừng sững như núi, hết sức vô tội, khiến Hạ Vị Sương tức nổ đom đóm. Cũng không biết người này tỉnh lại
lúc nào mà mò sang đây. Hạ Vị Sương quay đầu, thấy cửa sổ giờ đã mở, gió lạnh đang lùa vào phòng. Cô vội đi đóng cửa, cũng không quản Tang Lộ nữa. Kêu chị thì hệt như không nghe thấy,
đẩy cũng đẩy không nổi. Thôi, cái giường đấy nhường cho Tang Lộ vậy. Cô đi ngủ giường khác! Lại một lần nữa, Hạ Vị Sương chui vào ổ chăn lạnh lẽo, cuộn hai
chân, lát sau mới cảm nhận được chút hơi ấm. Cô nhắm mắt lim
dim, đến khi sắp vào giấc… ối, lạnh quá! Hạ Vị Sương bị
lạnh đến giật mình, choàng mở mắt, quấn chăn xoay một vòng,
tức giận nói với cái người lại đến cướp đoạt ổ chăn của mình lần thứ hai: “Tang Lộ! Chị làm cái gì vậy?!” Tang Lộ
cố ngọ nguậy, nhích người, chiếm cứ mảnh đất nhỏ ấm áp của
Hạ Vị Sương, lại còn nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn vươn tay
mò mẫm chỗ của Hạ Vị Sương theo bản năng. Hạ Vị Sương hé
miệng, tức giận đến nói không nên lời. Cô vươn tay lay Tang Lộ,
lại bị Tang Lộ nắm lấy tay, kéo vào lòng. Tang Lộ còn
bọc chăn, mà trên người Hạ Vị Sương cũng quấn chặt, thế nên căn bản không thể nào kéo vào lòng được, cách hai lớp chăn đã
dừng lại. Tang Lộ như có vẻ nghi hoặc, lại kéo kéo chút nữa,
khiến cái chăn mềm mại bị kéo thật căng, cả người lại không
một chút chột dạ hay khách khí. Hạ Vị Sương cau mày vỗ
lên tay Tang Lộ, lại véo cánh tay, nắm lỗ tai, giật tóc. Tang
Lộ vẫn bất động như núi, bình thản như thường. Hạ Vị Sương: “… Dưới biển cũng có heo nữa hả?” Hết cách, cô đành phải lắc vai Tang Lộ điên cuồng, lắc đến mức
cái đầu xinh đẹp kia ngửa tới ngửa lui, lúc ẩn lúc hiện. Mái
tóc đen nhánh cũng theo đó mà rối tung. Biên độ lắc rất lớn,
khiến người ta phải lo lắng không biết có lắc rụng luôn cái đầu
kia hay không. Tang Lộ cuối cùng cũng nheo mắt, run vai tỉnh lại. “Chị buông em ra. Không được cướp giường của em!” Mắt Tang Lộ hãy còn buồn ngủ mơ màng, dậy rồi cũng như chưa dậy.
Hạ Vị Sương đấm cánh tay cứng như gọng kìm của Tang Lộ, không
thể không nâng giọng lặp lại thêm lần nữa bên tai đối phương.
Tang Lộ cuối cùng cũng nhận được tín hiệu. Chỉ thấy chị từ
tốn ngáp một cái, sau đó cả thân thể cũng lười nhác vươn vai. “Lạnh.” Tang Lộ làu bàu, lè nhè phun ra một chữ. Hạ Vị Sương vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Em cũng lạnh.” Tang Lộ bèn tiếp tục kéo người vào lòng mình: “Ôm một cái. Ôm một cái là hết lạnh.” Hạ Vị Sương: “…” Cô mở đèn bàn, kéo từ ngăn tủ ra mấy chiếc chăn dày, đắp hết
lên người Tang Lộ. Lát sau, bóng đèn nóng, cô lại cầm đèn bàn
đến gần, nói: “Cái này ấm hơn này.” Tang Lộ vươn ra một
cái xúc tu chẳng biết mọc từ đâu, ‘bẹp’ một tiếng dán lên
bóng đèn. Năm giây trôi qua, lại từ từ rút về. Cô ngoẹo đầu,
vươn hai tay cố gắng ôm lấy Hạ Vị Sương, không ngừng ngọ nguậy,
loi nhoi trong đống chăn dày. Hạ Vị Sương sắp bị Tang Lộ đè chết. “Tang Lộ!” Hạ Vị Sương không nhịn nổi nữa, bèn hét vào tai Tang Lộ
một tiếng, “Chị còn như vậy là em không để ý chị nữa đâu!” Những lời này thành công khống chế được Tang Lộ ngang ngược. Cô trợn tròn mắt, nhìn Hạ Vị Sương với vẻ khó tin, không hiểu vì sao
lại bị uy hiếp như thế. Hạ Vị Sương lạnh lùng, vô tình
bẻ tay Tang Lộ ra, quấn chăn trở lại chiếc giường ban đầu của
mình. Chiếc giường này tựa gần cửa sổ, không biết có phải vì vừa bị Tang Lộ nằm hay không mà lại càng lạnh lẽo. Hạ Vị
Sương nghiêm túc cảnh cáo Tang Lộ: “Không được lại đây. Không cho
chạm vào em. Sáng ra lại nói!” Tang Lộ chậm chạp lật
người, mặt quay hướng Hạ Vị Sương, không cam lòng cuộn thành một cục trong đống chăn trắng muốt, chỉ lộ ra một đôi mắt tím
thẫm. Bị quấy rầy suốt cả đêm, Hạ Vị Sương hết sức mệt
mỏi, ngủ rồi cũng không được yên giấc, cứ cảm thấy Tang Lộ
lại mò qua nhân lúc mình không chú ý. Trời hửng sáng,
nhiệt độ tăng trở lại. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, rọi vào phòng, khiến nơi nó chiếu đến ấm áp lên nhiều. Song, Hạ Vị
Sương lại không thấy thoải mái hơn là bao. Chẳng biết có phải
vì không được nghỉ ngơi tốt hay không mà cô cứ thấy đau đầu, cả người cũng mỏi mệt, ê ẩm. Cô mơ màng nhấp một ngụm
nước lạnh thấm giọng, định ngủ thêm chốc nữa. Đầu cứ co giật, đau đớn từng hồi, không ngừng dày vò giữa mơ màng thiếp đi và giật mình tỉnh dậy. Mắt cô vừa khô vừa mỏi. Chỗ nào cũng
không thoải mái. Mãi tới khi Bạch Thiến đến gõ cửa thì Hạ Vị Sương mới bị đánh thức hoàn toàn. Cô vừa tỉnh dậy đã
thấy trước mắt có một bóng đen. Tang Lộ đang ngồi xổm bên
cạnh, quan sát cô từ trên xuống dưới. Chị thế mà lại nghe lời, không có động vào cô mà chỉ ngồi đó, rụt người thành một
cục, khoác ánh mặt trời ấm áp sau lưng. Ngoan ngoãn xen lẫn
hiền hòa, bóng tối điểm tô cho chị một cách hoàn hảo, trông
lại có phần nào đó như thiên sứ. Chỉ tiếc, đây là ma quỷ khoác áo ngoài của thiên sứ. “Cuối cùng chị cũng tỉnh.” Hạ Vị Sương ngồi dậy, mới nói một câu
đã cảm thấy giọng mình khô khốc. “Sao vậy? Nhìn em như thế làm gì?” Tang Lộ chống cằm, nhìn Hạ Vị Sương bằng ánh mắt khó tả, sau đó lại cúi đầu ngửi ngửi trên người cô. Hạ Vị Sương xấu hổ lùi về sau, nói: “Em muốn thay quần áo. Chị né ra chút đi.” Giờ đã khác xưa. Hiện tại, điều kiện vệ sinh kém hơn trước rất
nhiều, lại thêm nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, chắc chắn không
thể tắm rửa bằng nước lạnh. Lượng nước nóng mà cái bếp lò
kia có thể đun mỗi ngày là hữu hạn, chỉ đủ để lau người các
kiểu. Hơn nữa, quần áo cũng không thể mỗi ngày mỗi thay. Thấy
Tang Lộ như thế, Hạ Vị Sương phải thắc mắc không biết có phải
người mình bốc mùi rồi hay không. Cô giơ tay ngửi ngửi, không ngửi được mùi gì lạ. Tang Lộ nghiêng người ngả về phía ánh mặt trời, phơi nắng sưởi ấm, lười nhác hệt một con vật họ mèo cỡ lớn. Thay đồ cho mình xong, Hạ Vị Sương lại đi tròng thêm quần áo cho
Tang Lộ. Chị có vẻ rất sợ lạnh. Cũng phải, nhiệt độ cơ thể
chị vốn đã thấp, so với động vật hằng nhệt thì chị càng
giống động vật máu lạnh hơn. Tang Lộ cũng xem như là
phối hợp. Bảo nâng tay là nâng tay, bảo xỏ chân là xỏ chân. Có
điều mắt vẫn cứ him híp như chưa ngủ tỉnh. Mặc thêm quần áo xong, Hạ Vị Sương đứng dậy, yên lặng nhìn Tang Lộ một lúc rồi nói: “Chị nghỉ ngơi tiếp đi.” Nhiệt độ hạ xuống quá đột ngột, quần áo ấm hiện có không nhiều.
Vì thế, căn bản không thể nào bàn đến hai chữ “phối đồ” mà
chỉ có thể cố hết sức giữ ấm thôi… Hạ Vị Sương lặng lẽ
rời khỏi phòng, Tang Lộ lúc này mới chậm chạp bò dậy, bước
đến trước cửa sổ. Cô nhìn đến ảnh phản chiếu trên kính, bèn
dừng bước. Vào giờ phút này, đại não của quái vật
cũng không nhịn được mà bật ra thắc mắc của nhân loại: Rốt cuộc
là ai mà phát minh ra được cái thể loại quần giữ ấm da beo này
vậy? … Ăn đồ ăn nóng xong, Hạ Vị Sương cũng chỉ
thấy đỡ hơn một chút. Trông cô quá mức tiều tụy, Bạch Thiến
bèn nói: “Không mấy em về ngủ thêm đi?” Hạ Vị Sương lắc
đầu, đáp: “Em muốn ra ngoài một chuyến. Em cần túi chườm nóng, miếng dán giữ nhiệt và càng nhiều quần áo.” Bạch Thiến nói: “Mấy thứ đó thì chị đi là được rồi. Có Cục Than đây, em đừng lo lắng.” Ngụy Vân Lang: “Em đi cùng chị Thiến. Em còn muốn mang cái máy phát điện kia về.” Chuyến này đi là lại mất cả một ngày. Hạ Vị Sương rảnh rỗi, bèn đi chăm rau củ, dạy Mễ Nhạc Nhạc học. Trời đứng bóng thì Hạ Vị Sương đã bắt đầu cảm thấy đau bụng, càng lúc càng nhiều. Cô
sực nhớ ra kì kinh của mình đã khá lâu rồi, có thể là đến
muộn. Hạ Vị Sương vội vào toilet thay băng vệ sinh. Xế chiều, quả nhiên đã tới, Tang Lộ dịch chuyển theo hướng ánh mặt trời, lúc này đã dời đến
ven tường, mắt vẫn dán chặt lấy Hạ Vị Sương. Giờ hay rồi, Hạ
Vị Sương cuối cùng cũng biết vì sao chị lại ngửi mình. Thật là… quá đáng. Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang trở về, mang theo
không ít đồ đậc. Ngụy Vân Lang lách cách lang cang trong phòng
khách cải tạo máy sưởi. Bạch Thiến thì lại mang mấy túi chườm nóng bằng điện đến sạc ở máy phát điện năng lượng mặt trời.
Cô còn nhặt về hai cái điện thoại không khóa mật khẩu, có thể
dùng giải buồn. Tiếc là không có mạng, cũng chẳng làm được gì. Quần áo thì cả bọn chia đều. Khi thảm họa giáng xuống thì vẫn là mùa hè nóng bức, trong cửa hàng có rất ít quần áo ấm. Đây
đều là mẫu cũ Bạch Thiến lục ra từ nhà kho. Quá trình
cải tạo máy sưởi của Ngụy Vân Lang khá trắc trở, trong hôm nay
là không thể hoàn thành. Cơ mà có túi chườm điện cùng miếng
dán giữ nhiệt thì ít ra ổ chăn sẽ không còn quá lạnh nữa. Hạ Vị Sương chia cho Tang Lộ một cái túi chườm, còn mình ôm một
cái đặt lên bụng, sau lưng còn dán miếng dán giữ nhiệt. Cô
thấy trong người không thoải mái, bèn leo lên giường sớm, đồng
thời cảnh cáo Tang Lộ: “Tối nay không được trèo lên giường em.” Lời cảnh cáo này một chút khí thế cũng không có, ngay cả giọng
nói chuyện cũng yếu ớt vô cùng. Tang Lộ ôm túi giữ chườm nóng,
nghiêng nghiêng đầu, không nói gì thêm. Trong lúc mơ màng,
Hạ Vị Sương thiếp đi. Nửa đêm, cô lại bị tiếng quát lớn trong
phòng khách làm giật mình tỉnh lại. “Ai?! Ai dám tự tiện xông vào địa bàn của ông… Cái lùm mía! Tang Lộ!” Ngụy Vân Lang ngủ trong phòng khách, vừa phát hiện có người xâm
nhập đã choàng tỉnh lại. Cậu ta mở đèn bàn nhìn một cái,
nhất thời bị hoảng sợ. Tiếng quát đầu tiên của cậu ta
đã đánh thức cả bọn. Hạ Vị Sương ngồi dậy, khoác thêm áo quần
giữ ấm ra mở cửa. Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc ở phòng đối
diện chậm hơn một chút, cũng mở cửa thò đầu. Khi mọi người nhìn rõ Tang Lộ lúc này đang đứng bên bếp lò thì… Im lặng, là Cambridge đêm nay*.*Câu trong bài “Tạm biệt Cambridge” (Tái biệt Khang kiều) của TừChí Ma. Cô gái này thật... thật ấm áp. Chỉ thấy Tang Lộ thân mặc một chiếc váy đỏ, dưới có quần giữ ấm da beo, trên khoác áo khoác xanh đậm, chân mang dép bông sọc
vằn. Thời thượng, vô cùng thời thượng. Ấm áp, đặc biệt ấm
áp. Cơ mà sau khi cảm thán quần áo của Tang Lộ xong, cả bọn lại bị thứ mà đối phương đang túm trong tay thu hút. “Tang Lộ, chị đói bụng à?” Hạ Vị Sương hỏi với vẻ khó tin. Cũng không thể trách cô có suy nghĩ ấy, vì thứ Tang Lộ kéo trong
tay chính là cái xác mà chị từng nói là ăn không được. Là
xác của gã có cánh Lưu Khải Dần kia. Treo trên tường mấy hôm,
không hề có dấu hiệu thối rữa, ngược lại còn trông như thịt
khô phơi gió. Tang Lộ kéo cái xác đến gần bếp lò ấm áp, vô tội lắc đầu. “Thì ra là Tang Lộ dậy.” Bạch Thiến ngáp một cái, xoa đầu Mễ Nhạc Nhạc nói, “Nếu không có gì thì khuya rồi, bọn chị về ngủ
trước đây.” Nói xong, cô vội che mắt Mễ Nhạc Nhạc, nhanh tay đóng cửa, chỉ sợ cô nhóc nhìn thấy thứ gì gây ám ảnh tâm lý. Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc lui lại rồi. Hạ Vị Sương và Ngụy Vân
Lang lại không thể làm ngơ như không thấy. Vì thế, hai người cứ
thế mà trơ mắt nhìn Tang Lộ lột quần áo cái xác ra. Cả cánh
tay chị biến thành một con dao phay thật dài, bắt đầu phanh
thây. Hạ Vị Sương, Ngụy Vân Lang: “…” Giờ lui lại… còn kịp không? Hình như là không kịp nữa rồi. Nhưng mà cũng may, Tang Lộ không có
làm cho phòng khách trở nên bừa bộn, bầy nhầy, bởi vì cái
xác kia không đổ máu, cũng không có mùi hôi thối, chẳng biết
có phải vì đã biến thành thây khô hay không. Nhìn một
lúc, Hạ Vị Sương chợt phát hiện điểm gì đó khác thường. Cô
đến gần quan sát, ngồi bên bếp lò cũng tiện sưởi ấm một
chút. Cái dao phay của Tang Lộ không giống với kiểu chỉ
đơn thuần là xương cốt như lúc trước mà hơi ánh lên ráng màu
nửa trong suốt, khá tương tự lớp da của Lưu Khải Dần sau khi
biến đổi, nhưng lại không giống nhau. Cơ mà đúng là có cảm
giác cứng rắn và sắc bén hơn thật. Chặt xác nhẹ nhàng như bổ dưa, xắt rau. Tang Lộ tiếp tục cắt cắt cắt, băm băm băm,
biến một cái xác hoàn chỉnh thành vô số những khối to bằng
nắm tay trẻ con, ngay cả đầu cũng không buông tha… Hạ Vị Sương
dời mắt, không nỡ nhìn thẳng. “Chị muốn làm gì?” Nếu
nói là bầm thây giải hận thì không tới mức. Hạ Vị Sương vẫn
xem như khá hiểu Tang Lộ, biết chị sẽ không có sự thù hận sâu
sắc như thế với ai. Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, nói: “Làm đồ.” Nếu chị đã nói vậy thì Hạ Vị Sương cũng không quấy rầy nữa. Cô
khom lưng cầm một khối xác lên, cẩn thận quan sát. Sau khi được xử lí, kết cấu của cái xác này cũng không giống người
thường. Mặt cắt nhẵn bóng, thử chạm vào thấy như kết tinh. Đã biến từ thi thể thành một thứ hoàn toàn khác. Ngụy Vân Lang ngồi bên cạnh, ánh mắt phức tạp: “Em phát hiện lá gan của chị càng lúc càng lớn.” Hạ Vị Sương ngẩng đầu, chìa khối xác trong tay cho cậu ta, nói:
“Cái này không giống với thi thể bình thường, không đáng sợ.” Ngụy Vân Lang uyển chuyển từ chối: “Thôi, không cần đâu.” Bầm thây xong, Tang Lộ lại bắt đầu mân mê đến những tấm sắt. Trước đó, vì cải tạo hệ thống sưởi, Ngụy Vân Lang đã chất đống
không ít những đồ đạc linh tinh trong phòng khách, không hề
thiếu các tài liệu kim loại như dây thép, tấm sắt các thứ.
Sức Tang Lộ rất mạnh, ngón tay lại còn có thể biến hình. Bất luận là biến thành dao, móc câu hay cái dùi đều hết sức linh
hoạt, dễ sử dụng. Ngụy Vân Lang nhìn mà hâm mộ không thôi, hận
không thể kéo Tang Lộ đi lắp ráp máy sưởi với mình. Tiếc là lá gan của cậu ta còn chưa lớn đến mức đó. Tang Lộ bẻ tấm sắt thành khối cầu hết sức nhẹ nhàng, còn đục
một lỗ phía trên, sau đó gắn dây thép lên, kéo ra một đoạn rồi bắt đầu quấn vòng, quấn thành một khối cầu bằng dây thép.
Bên trong khối cầu dây thép là khối cầu bằng tấm sắt ban nãy
được cố định ngay trung tâm. Giữa hai khối cầu là khoảng trống, được Tang Lộ mở một cái nắp nhỏ. Tang Lộ nhặt một
khối xác lên, đưa ngang lửa lò châm cháy rồi nhét vào quả cầu
sắt hai tầng. Chỉ lát sau, quả cầu sắt kia đã nóng lên. Khối
xác từ từ thiêu đốt, mãi không tàn. Vì giữa lớp dây thép và
lớp tấm sắt có không khí cách ly, lại thêm phần khối cầu bằng dây thép bên ngoài tán nhiệt tương đối tốt nên cầm trong tay
chỉ thấy ấm áp, dễ chịu chứ không bỏng. Thứ này khá
giống lò sưởi tay thời cổ, nhưng hiện đại hơn, cũng đơn giản
hơn một chút, còn thoang thoảng mùi thịt nướng. Quả cầu
nho nhỏ, hai tay ôm vừa gọn. Tang Lộ dúi nó vào tay Hạ Vị Sương để đối phương sưởi ấm. Sau đó, cô lại bóc miếng dán giữ
nhiệt vừa lạnh vừa cứng sau lưng Hạ Vị Sương ra: “Lạnh rồi.” Cô
nói, “Cái này nóng lâu.” Vì nửa đêm giật mình tỉnh lại, cũng vì đang trong kì kinh nên dù ngồi ngay bên bếp lò, Hạ Vị
Sương vẫn cảm thấy tay chân lạnh toát. Cô ôm quả cầu sưởi, chỉ
cảm thấy một dòng nước ấm từ bàn tay lan tỏa khắp người. Ngụy Vân Lang thấy không khí không đúng lắm, dù sao cũng biết rõ
mục đích của Tang Lộ rồi, bèn buông đèn bàn, nhẹ giọng nói:
“Hai người tiếp tục đi. Em ngủ trước.” Nhất thời, phòng khách chỉ còn lại hai người các cô. Tang Lộ bắt đầu chế tạo quả cầu thứ hai. Hạ Vị Sương cúi mắt nhìn quả cầu trong tay, cả người chìm trong
ánh đèn bàn ấm áp, mông lung, nghe tiếng động kẽo kẹt kì quái cạnh bên, cảm thấy hình như cũng không lạnh đến thế.
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 C 101 C 102 C 103 C 104 C 105 C 106 C 107 C 108 C 109 C 110 C 111 C 112 C 113 C 114 C 115 C 116 C 117 C 118 C 119 C 120 C 121 C 122 C 123 C 124 C 125 C 126 C 127 C 128 C 129 C 130 C 131 C 132 C 133 C 134 C 135 C 136 C 137 C 138 C 139 C 140 C 141 C 142 C 143 C 144 C 145 C 146 C 147 C 148 C 149 C 150 C 151 C 152 C 153 C 154 C 155 C 156 Chương tiếp