Nguyên một con người máu me be bét đột nhiên xuất hiện trước
mặt, dù là ai cũng phải giật thót. May mà tố chất tâm lý của
Hạ Vị Sương sau khi được Tang Lộ trui rèn biết bao lần giờ đã
đạt tiêu chuẩn, thế nên mới nhịn được mà không lãng phí thời
gian… Thoạt trông người này bị thương khá nặng, như thể sẽ về
chầu ông bà ngay giây tiếp theo. Hạ Vị Sương không kịp hỏi nhiều, vội mở đèn pin kiểm tra thương tích cho người nằm trên ban công, đồng thời cũng sai Tang Lộ đi lấy hòm thuốc.
Đó là một
phụ nữ trung niên, nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, vẫn còn
thở và mạch đập. Đa phần vết máu trên người cô ta chảy ra từ
đầu, vai lưng và cánh tay.
Hạ Vị Sương dùng vải cột chặt cánh tay cô ta để cầm máu trước, sau đó đè lên miệng vết
thương trên đầu, nói với Tang Lộ: “Đi gọi Ngụy Vân Lang đến.”
Tang Lộ không rời khỏi ban công mà ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Vị
Sương, nhìn cô chăm sóc người bị thương như đang tò mò hóng
chuyện, chỉ vươn một cái râu sau lưng đi mở cửa phòng Ngụy Vân
Lang.
Ngụy Vân Lang bị túm qua cũng sợ đến ngây người:
“Sao vậy? Có người xâm nhập à?!”
“Không phải.” Hạ Vị Sương thoáng nghẹn lời. Nhưng trong thời gian chờ
đợi, cô ngẫm nghĩ, cảm thấy không thể đả kích lòng nhiệt tình cứu người của Tang Lộ, thế nên cô nói: “Là Tang Lộ cứu về.”
Cũng không biết đang yên lành, Tang Lộ lại đột nhiên mang một người
về là muốn làm gì, trông chị lại chẳng mấy quan tâm. Nhưng dù
sao đây cũng là bước đột phá hiếm thấy của Tang Lộ. Nếu đã
nói sẽ thử tin tưởng chị… Hạ Vị Sương cố gắng nghĩ Tang Lộ
theo hướng tích cực.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể là sau khi tiếp xúc với đồng loại là gã có cánh kia, Tang Lộ đã bị kích thích phần nào, từ đó tìm lại được một chút nhân
tính.
Tang Lộ từ từ mở to hai mắt, khóe miệng vểnh cao. Cô dùng ngón tay chống lên huyệt Thái Dương, thầm nghĩ mình đúng là quá thông
minh sáng suốt!
Cơ mà tiếc là ngoài Hạ Vị Sương và Tang
Lộ ra thì cảm giác của những người còn lại đối với chuyện
này đều là hoảng sợ nhiều hơn mừng rỡ. Suy cho cùng thì Tang
Lộ… khụ, ai biết cũng hiểu.
Hạ Vị Sương và Ngụy Vân Lang
xử lí sơ bộ vết thương của người nọ. Những chỗ khác thì không
sao, nhưng cánh tay không thể cột chặt mãi được, rất dễ hoại
tử. Nhưng vết thương đó thì quá sâu, không thể cầm máu.
Đang lúc hai người định thử dùng tóc và kim đã khử trùng khâu vết thương cho nạn nhân thì Mễ Nhạc Nhạc xuất hiện.
Cũng
không biết cô nhóc bị đánh thức từ bao giờ, tay cầm một chai
Sprite bằng thủy tinh có chứa non nửa nước, nói đây là do em
tích góp dần, sau đó đổ một chút lên vết thương của người phụ
nữ.
Đêm nay tạm thời đưa
người phụ nữ trung niên này qua chỗ Ngụy Vân Lang chăm sóc, cho
cô ta uống thuốc giảm đau và hạ sốt. Chờ đến khi cô ta tỉnh
lại, nếu lẻ loi một mình, không có bạn đồng hành thì để cô ta sang tòa nhà phụ làm bạn với mấy người thiếu ngón bên kia.
Xử lí xong đâu đấy, người đi hết rồi, Hạ Vị Sương mới có thời
gian rảnh để hỏi xem Tang Lộ nhặt người ta về từ chỗ nào.
Hạ Vị Sương đang lau dọn vết máu dính trên mặt sàn. Tang Lộ thì
ngồi trên ban công, lắc lư theo gió: “Từ dưới xe.”
Xe của
người kia bị lật, trong xe chỉ có mỗi một người sống sót ấy.
Xác sống đang rượt theo xe, mà cô ta thì bị đè bên dưới, không
thoát ra được. Tang Lộ bèn thuận tay túm người ta ra mang về.
Trên đường đi, không biết là bị gió lạnh thổi hay bị say sóng
bởi tốc độ cao, tóm lại là về đến nơi thì người nọ đã bất
tỉnh.
Mãi đến khi một cô nàng học sinh cao trung được cứu về, sau đó mếu máo hỏi ‘bà chị kính mến à, chị có thể mang anh bạn trai tuy không bị ngoại thương nhưng tâm hồn cũng đã vỡ nát của em về
chung được không, hoặc là đưa em trở về chỗ đó?’, Hạ Vị Sương
không nhịn được nữa. Cô bảo cô nàng học sinh kia đi nghỉ ngơi
trước, sau đó đóng cửa lại, hỏi: “Rốt cuộc chị muốn làm cái
gì?”
Số bắp, lúa mì, bo bo và đậu
nành kia cũng trồng một ít. Hiện tại không đúng mùa, cũng
không có kinh nghiệm trồng trọt nên các cô hạn chế những món
rau non, cũng không định sẽ xay thành bột mì hay giữ hạt lại làm giống.
Trên sân thượng, mấy chú mèo đang lười biếng phơi
nắng, thoạt trông hết sức thoải mái, thích ý. Nhưng đột nhiên,
chúng nó đồng loạt nhảy dựng lên, sau đó chạy thẳng xuống lầu mà chẳng hề ngoái đầu.
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi tên Hạ Vị Sương. Lại nói, vẫn chưa biết tên anh?”
Gã có cánh đáp: “Tôi tên Lưu Khải Dần.” Rồi hắn tiến lên một
bước, thoạt trông như muốn đến gần Hạ Vị Sương hơn một chút.
Đúng lúc này, đằng sau vang lên một giọng nói dào dạt nhiệt tình:
“Ô, chẳng phải người anh em có cánh đây sao? Lại gặp nhau nữa
rồi, khéo ghê!”
Là Ngụy Vân Lang.
Ngụy Vân Lang phát hiện bầy mèo kích động, thấy lạ nên lên xem, đúng lúc thấy
Lưu Khải Dần đang muốn tiếp cận Hạ Vị Sương. Cậu ta bước đến
bên cạnh Hạ Vị Sương, lén bắn cho cô một ánh mắt: An toàn?
Hạ Vị Sương khẽ gật đầu.
Sau khi phát hiện gã có cánh này càng lúc càng thân cận với Tang Lộ, Hạ Vị Sương đã từng thử tiên tri với hắn là điều kiện,
nhìn thử xem mọi người có gặp phải nguy hiểm gì đến từ gã
này hay không. Nếu dị năng của cô không biến mất, vậy thì hẳn
là gã có cánh sẽ không làm hại đến mọi người. Cho nên, nghiêm
túc mà nói thì Hạ Vị Sương hẳn nên tin tưởng Lưu Khải Dần hơn
một chút mới đúng. Thế nhưng, trực giác trong lòng khiến cô
cảm thấy có hơi mâu thuẫn về người này.
Ngụy Vân Lang
không biết suy nghĩ của Hạ Vị Sương. Nếu đã xác định người
này an toàn thì cậu ta cũng dang tay hân hoan chào đón.
Gương mặt non choẹt trông phúc hậu mà vô hại của Ngụy Vân Lang khi
nở nụ cười xán lạn, nhiệt tình thì có khả năng đánh lừa rất cao. Cộng thêm cậu ta mở miệng ngậm miệng đều là người anh em,
cứ năm ba câu lại bạn bè, chẳng mấy chốc đã moi ra hết gốc
gác của Lưu Khải Dần.
Rẽ ngang, lại thấy trên cửa sổ kính cuối hành lang có một người đang nằm bò, trong tay còn túm một người khác.
Là Tang Lộ.
Như một con nhện khổng lồ vắt vẻo trên cửa kính, Tang Lộ chậm
rãi cúi đầu, cơ thể trượt xuống một chút rồi nhảy vào hành
lang, nhân tiện túm luôn cậu trai học sinh cao trung đang bị xúc
tu quấn chặt vào theo.
Tội thằng bé bị quấn kín mít, treo giữa không trung, thiếu chút nữa đã bị hù chết, còn không là ngộp chết.
Đây chính là cậu bạn trai của cô nàng học sinh cao trung bị thương
trước đó. Hạ Vị Sương kể tình huống cho Ngụy Vân Lang, để cậu
ta đưa đứa nhỏ này đi bầu bạn với người yêu.