Tang Lộ đáp: “Xác sống ăn được. Con người đa phần là không ăn được.”
Đó là nguyên nhân vì sao hành động giết chóc của Tang Lộ thường
nhắm vào xác sống chứ không phải con người. Trường hợp chị tàn sát con người, cơ bản là có liên quan đến cô. Lại một lần
nữa, Hạ Vị Sương nhận thức rõ ràng chuyện ấy. Cô hiểu, rằng
xét về bản chất thì đối với Tang Lộ, con người và xác sống
không có khác biệt quá lớn. Bản thân hành vi giết chóc cũng
không thể khiến cảm xúc của Tang Lộ thay đổi. Chỉ khi có liên
quan đến cô, chị mới có thể cảm nhận được tình cảm.
Loại chuyện này đối với chị mà nói hẳn cũng như con người giết
gà, giết heo… Không, phần lớn con người dù ăn thịt động vật
nhưng cũng không thích thấy cảnh động vật bị giết, lại càng
không dám tự mình xuống tay. Thấy chúng nó hấp hối, giãy
giụa, kêu la thảm thiết, rất nhiều người đều sẽ thấy khó
chịu, không nỡ.
Thậm chí không thể xem Tang Lộ như con
người xắt rau dưa. Con người không nhận được tín hiệu từ thực
vật cũng biết thưởng thức sự xinh đẹp của thực vật, không
nhẫn tâm phá hủy cảnh hoa lá tốt tươi.
Tang Lộ sực nhớ
ra điều gì đó, vui vẻ móc từ trong túi ra hai viên tinh thạch
tròn xoe, dúi vào tay Hạ Vị Sương như tặng kẹo cho cô gái mình
yêu thương.
“Cho em. Cái này tốt hơn mấy kia.”
Hạ Vị Sương cúi đầu nhìn, cảm thấy khá kì quái. Tinh thạch này
không giống những viên tinh thạch của xác sống bình thường,
nhưng gần đây hình như Tang Lộ đâu có đi đánh thú biến dị hay
gì khác, như vậy thứ này là từ đâu ra?
Hạ Vị Sương nắm hai viên tinh thạch, trước mắt
không khỏi hiện lên cảnh chúng nó bị móc thẳng ra từ não
người. Cô lập tức cảm thấy buồn nôn.
Tang Lộ nghi hoặc nhìn Hạ Vị Sương đang cau mày, không rõ vì sao đối phương lại không thích cái này.
Hạ Vị Sương đặt hai viên tinh thạch lên bàn, cảm thấy lòng bàn tay như bị bỏng. Cô thì thào: “Đừng tự tiện giết dị nhân để ăn…
Không đúng, đừng giết dị nhân để ăn.”
Từ “tự tiện” này quá chung chung. Đối với Tang Lộ thì nên trực tiếp giới hạn phạm vi.
Hạ Vị Sương nói: “Câu hỏi của chị trước đó, em không thể đưa ra
đáp án mà hiện giờ chị có khả năng hiểu được. Nguyên nhân em
không ăn và nguyên nhân em không muốn chạm vào hai viên tinh thạch
này là như nhau.”
Tang Lộ nói: “Tại sao? Chị muốn biết.”
Cho dù không thể hiểu thì cũng muốn biết là vì nguyên nhân gì.