Mễ Nhạc Nhạc đang tựa vào bàn nhìn bé Xíu Xiu uống sữa. Trong tay em cũng có một ly sữa bột pha. Xíu Xiu uống một chút, em cũng uống một chút.
Bên kia cửa, Ngụy Vân Lang đang hỏi Hạ Vị Sương: “Sắp tới chị tính sao đây?”
Hạ Vị Sương nhìn thế giới tan hoang ngoài cửa sổ, nói: “Không
biết. Nhưng bất luận thế nào thì hiện tại chị cũng không thể
đi căn cứ.”
Tang Lộ tựa vào tường nhìn hai người, miệng
cười nhạt, khiến người ta không tài nào đoán được tâm tư của
cô, cũng không thể nhận ra cô đang vui hay đang giận.
Ngụy
Vân Lang không nhịn được mà dịch sang bên cạnh một chút, nói:
“Có đi căn cứ hay không cũng không quan trọng, nhưng em cảm thấy
vẫn nên rời khỏi khách sạn thì hơn. Nếu ở lại đây thì có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Hạ Vị Sương vội hỏi: “Tác nhân gây ra nguy hiểm là cái gì?”
Ngụy Vân Lang ho khan một tiếng, nói: “Cái này em cũng không rõ lắm.”
Nghe thì giống như cậu ta đang ám chỉ người nào đó, nhưng trên thực tế thì Ngụy Vân Lang là thật sự không biết!
Một tác nhân nguy hiểm không rõ đang tồn tại gần đây… Hạ Vị Sương
ngẫm nghĩ rồi nói: “Lại nói, em và Nhạc Nhạc trở lại thành
phố A, chị rất cảm ơn. Nhưng hai đứa không giống chị, đi căn cứ
đối với các em mà nói mới là an toàn hơn.”
Ngụy Vân Lang đáp: “Nói thì nói vậy nhưng mệnh em nhất định phải tiêu diệt tai tinh.”
Hạ Vị Sương nhìn Ngụy Vân Lang, nhất thời không biết nên nói gì.
Không phải cô xem thường cậu, nhưng căn cứ vào sự thật mà nói
thì Ngụy Vân Lang muốn đạt được mục tiêu này là không thể nào, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Hạ Vị Sương còn
chưa kịp lựa lời cho uyển chuyển thì Ngụy Vân Lang đã mở miệng nói tiếp: “Cơ mà nói thật, mấy ngày nay em có tí quan điểm
hơi khác.”
Hạ Vị Sương: “Hở?”
Ngụy Vân Lang: “Tai
tinh u ám không rõ, lại thêm lần trước mây mù che khuất, thế cho nên em có hơi phân vân… Hơn nữa, xem tình huống hiện tại thì em
thấy bà cô này đây vẫn còn trong phạm vi có thể khống chế.”
Bằng sự quan sát của cậu ta thì Tang Lộ đương nhiên là đáng sợ, nhưng cũng thật sự để ý Hạ Vị Sương.
Ngụy Vân Lang chà chà tay, cười nói: “Thế nên em cũng không quá muốn dùng thủ đoạn bạo lực. Nếu chị có thể giúp em, cùng nhau
dùng cách ôn hòa hóa giải tai tinh thì nói không chừng sẽ càng thích hợp. Không nên tạo sát nghiệt mà.”
Hạ Vị Sương hỏi: “Giờ em vẫn xác định Tang Lộ chính là tai tinh à?”
Ngụy Vân Lang nghe ra ẩn ý trong lời ấy, bèn nói: “Tổng hợp các
điều kiện mà nói thì ngoài chị ta ra, không còn ai đáng nghi
nữa. Thế nên nếu nói đến tai tinh thì chỉ có thể là Tang Lộ.”
Nói đoạn, Ngụy Vân Lang lại quay sang phía Tang Lộ, chắp tay giơ lên đầu rồi cúi người: “A Di Đà Phật, thưa bà cô này,
tôi tuyệt đối không có ý định bôi nhọ chị đâu, cũng không nói
chị nhất định là tai tinh. Tôi chỉ là chuyện nào ra chuyện đó
mà thôi. Đội ơn chị đã khoan hồng độ lượng, nhất định chị sẽ
chiếm được lòng mỹ nhân. Thiện tai!”
Chiêu này là Mễ Nhạc Nhạc dạy cho cậu ta.
Tang Lộ đang dựa vào tường ngẩn người, suy ngẫm xem nếu chiếm hữu
được Hạ Vị Sương rồi thì nên quấn lấy em kiểu gì. Nghe thế, cô
chợt sửng sốt: Tai tinh gì cơ? Tai tinh là tôi á?
Trên thực tế, cô vốn dĩ không quan tâm bọn họ đang nói về chuyện gì. Dù sao ai nói chuyện với Hạ Vị Sương thì cô đều không thích tất,
thế nên nội dung cuộc nói chuyện cũng chẳng còn quan trọng.
Điều quan trọng chỉ có những gì giữa Sương Sương với cô. Tang Lộ đổi tư thế sang cong một chân khác, khẽ mỉm cười nhìn Hạ Vị
Sương.
Hạ Vị Sương nào biết trong lòng Tang Lộ đang nghĩ gì. Cô chỉ cảm
thấy mất tự nhiên khi bị nhìn, bèn quay đầu hỏi Ngụy Vân Lang:
“Định nghĩa tai tinh là như thế nào?”
Ngụy Vân Lang đáp: “Tác nhân sẽ gây ra tai họa với quy mô lớn.”
Hạ Vị Sương không phải đang biện hộ cho Tang Lộ. Cô cũng là người
chuyện nào ra chuyện đó, bèn nói: “Lúc trước chị cho rằng Tang Lộ là tai tinh, cũng từng suy nghĩ xem chị ấy sẽ gây ra tai
họa với quy mô lớn như thế nào. Thứ nhất, mục tiêu giết chóc
của Tang Lộ là chị và người thân, bạn bè của chị. Nhưng cứ cho là em cũng chết cùng luôn đi thì xét về số lượng vẫn chưa thể
xem là tai họa quy mô lớn.”
Ngụy Vân Lang hơi cảm động
một xí vì Hạ Vị Sương xem mình như người thân, bạn bè, cơ mà
nói nghe có phần miễn cưỡng. “Cứ cho là” là ý gì đấy?
Cậu ta không khỏi chép miệng.
Hạ Vị Sương liếc Ngụy Vân Lang một cái, bình tĩnh giải thích:
“Trước đó chúng ta chỉ mới quen biết nhau mấy ngày, không tính
bạn bè. Cơ mà bây giờ, không biết em thấy sao nhưng phần chị là
xem em như bạn.”
Ngụy Vân Lang cười lộ răng nanh, nói: “Không uổng công giúp chị trông bé củ cải lâu như thế.”
Ngụy Vân Lang vội phất phất tay: “Đi chơi với mèo đi. Người lớn nói chuyện, con nít con nôi đừng chỏ mũi vào!”
Thật ra Ngụy Vân Lang không phải loại người xem thường trẻ con. Cậu ta
chỉ cố ý trêu cô nhóc thế thôi. Ai bảo nhóc con này suốt ngày
ăn hiếp cậu làm chi.
Hạ Vị Sương thấy hai người quậy
đủ rồi lại tiếp tục phân tích: “Chị từng tính thử tình huống mà Tang Lộ gây nên tai họa quy mô lớn. Không tính đến chị thì
thật ra Tang Lộ có hứng thú với các loại xác sống tiến hóa, dị thú, dị thực hơn là với con người. Chị ấy cùng lắm chỉ săn
dị nhân thôi. Cho nên xét theo nhu cầu của bản thân Tang Lộ thì
sẽ không gây ra tai họa quy mô lớn.”
“Còn nếu tính chị
vào thì khả năng thứ nhất là chị không ngừng chạy trốn, liên
lụy vô số người. Cái này thật ra cũng không khả thi. Khả năng
thứ hai là Tang Lộ sau khi giết chị cùng tất cả người thân,
bạn bè của chị xong sẽ nổi điên vì không còn mục tiêu, bắt
đầu tàn sát vô tội vạ. Nhưng mà cái này chị cũng không thể
xác định trăm phần trăm. Ngoài đó ra thì tạm thời chị chưa
nghĩ được khả năng nào khác. Giờ chị vẫn sống, những phỏng
đoán kể trên đều bị bác bỏ. Khả năng Tang Lộ là tai tinh cũng
giảm xuống.”
Dị năng của Hạ Vị Sương không thể nhìn
đến tình hình thế giới sau khi cô chết. Việc chết hết lần này
đến lần khác trong cảnh tiên tri khiến cho Hạ Vị Sương quyết
đập nồi dìm thuyền.
Nào ngờ khi đã bước đến ngả tử
thì lại bất ngờ xuất hiện đường sinh. Cô thế mà vẫn… còn sống.
Mà Tang Lộ cũng có điều thay đổi, ít nhất là mặt ngoài.
Con người không thể trông mãi về quá khứ, phải nhìn hướng tương
lai. Có lẽ vì đã chết một lần nên Hạ Vị Sương lại càng thấu
hiểu sâu sắc đạo lí ấy. Cô nói: “Em có nghĩ đến việc… gạt bỏ quan niệm cố hữu rồi gieo quẻ thêm lần nữa hay không? Không
chừng làm thế sẽ có phát hiện mới?”
Bé Nhạc Nhạc đang uống sữa cùng bé Xíu Xiu bên cạnh thật ra vẫn
luôn dỏng lỗ tai nghe ngóng hai người nói chuyện. Thấy Hạ Vị
Sương có dự định đưa mình đến căn cứ ở thành phố B, em vội
nhảy xuống khỏi sô pha, hấp tấp chạy đến.
Mễ Nhạc Nhạc dang tay ôm chầm lấy eo Hạ Vị Sương: “Em không đi căn cứ. Em không đi đâu. Em muốn ở lại bên chị cơ!”
Hạ Vị Sương xoa đầu cô nhóc: “Nhưng mà nơi này rất nguy hiểm, cũng rất buồn tẻ.”
Mễ Nhạc Nhạc lớn tiếng nói: “Em không buồn tẻ. Em có chị, có
Xíu Xiu nữa, không buồn tẻ một chút nào! Chị nói sẽ luôn dẫn
em đi mà. Đã chơi xấu một lần rồi, không có lần thứ hai đâu!”
Tang Lộ ung dung bước tới, mỉm cười xách Mễ Nhạc Nhạc dậy, quẳng cô nhóc lên sô pha.
Sự nhẫn nại của cô có giới hạn.
Hạ Vị Sương vươn tay, thấy Tang Lộ không có hành động gì khác nên
cũng không nói gì, chỉ bảo với Nhạc Nhạc: “Vấn đề này chúng
ta sẽ thảo luận sau. Ngụy Vân Lang, nếu không còn chuyện gì
khác thì chị về phòng trước đây.”
“Được. Em cũng thay đổi suy nghĩ mà tính lại thử xem.”
Bé mèo vàng Xíu Xiu, trên danh nghĩa là Tang Lộ đưa cho Hạ Vị
Sương nhưng phần lớn thời gian đều do Mễ Nhạc Nhạc chăm sóc.
Thoạt tiên Tang Lộ còn cảm thấy khá tốt. Không tồi, mèo và củ cải đều rất tự giác. Nhưng sau khi Hạ Vị Sương ngả lưng ngủ
ngon trên giường, cô cẩn thận suy ngẫm mới thấy không đúng lắm.
Giao Xíu Xiu cho Nhạc Nhạc, thế chẳng phải đã đi ngược lại mục đích ban đầu của mình rồi sao?
Nơi xảy ra không phải khách sạn hiện tại mà là một chỗ khác.
Trên nóc một tòa nhà thấp, cô ôm Mễ Nhạc Nhạc, cúi rạp người
sát nền xi măng trên sân thượng. Ngụy Vân Lang cũng ở ngay bên
cạnh, nhưng Tang Lộ lại tạm thời không thấy đâu.
Vô số
tiếng súng và ánh lửa nhằm hướng khách sạn, bắn cho cửa kính vỡ tan tác. Bên dưới vang lên tiếng vật nặng va chạm, khiến cả
mặt đất rung chuyển. Cây cối nơi xa chao đảo, nghiêng ngả. Mấy
cái lá úa khó khăn lắm mới còn dính trên cành khô cũng theo
đó mà rơi rụng.
Địch vây tứ phía. Bọn họ gần như là không còn đường lui.
Hạ Vị Sương biết tòa nhà này cũng đã bị kẻ địch chiếm cứ. Cầu
thang dẫn lên sân thượng bị các cô chặn lại bằng vật nặng nên
mới tạm thời có cơ hội thở dốc.
Đối tượng tấn công các cô không phải ai khác mà chính là con người!
Hỏa lực lớn như thế, cần bao nhiêu súng ống đạn dược mới có thể
tạo ra? E là kẻ tập kích bọn họ không phải người bình thường.
Một chú mèo con màu vàng lộ mông rúc trong lòng Mễ Nhạc Nhạc, sợ hãi kêu meo meo. Mễ Nhạc Nhạc hốt hoảng che tai chú mèo, ngẩng đầu nhìn Hạ Vị Sương tìm kiếm sự an ủi.
Hạ Vị Sương
vươn tay quấn lại chiếc khăn choàng bị lỏng trên cổ cô nhóc.
Ngụy Vân Lang rạp người nằn bên cạnh, cười khổ: “Sợ là không thấy được mùa xuân năm nay rồi. Thật không muốn chết mà.”
Mục đích của đối phương là gì? Là Mễ Nhạc Nhạc hay là Tang Lộ?
Hạ Vị Sương nhấp ngụm nước, vừa uống vừa suy ngẫm. Điều kiện
giả định khi tiên tri của cô là mối nguy hiểm mà mọi người
cùng nhau đối mặt, thế nên hình ảnh ấy xuất hiện, xảy ra cách thời điểm hiện tại khá lâu. Nhưng có lẽ cũng chính vì nguyên
nhân đó mà cảnh tiên tri hết sức ngắn ngủi.