Ngụy Vân Lang dừng xe trên đường, quay đầu nhìn sang bên kia, nhất thời quên phải chạy trốn.
Cơ mà cậu ta cũng không cần chạy nữa. Sau khi mất đầu thì cổ
của con quái vật ba đầu sáu tay trước đó từng đuổi giết cậu
ta đã ồ ạt phun máu như suối, phun được một lúc thì đột nhiên
im bặt. Thân thể khổng lồ, nặng nề ngã rầm, đè cho chỗ đó thê thảm không nỡ nhìn.
Mưa còn đang rơi tí tách. Ngụy Vân Lang như nhìn thấy nước trên mặt đường phía sau có lẫn một chút màu đỏ.
Hẳn vì cơn mưa vẫn dai dẳng kéo dài này đã chặn mùi, hoặc cũng
có thể vì kích thước mục tiêu là cậu ta quá nhỏ nên Tang Lộ
không chú ý đến bên này. Ngụy Vân Lang không hành động thiếu suy nghĩ mà vẫn nhìn chằm chằm Tang Lộ, bởi vì vị trí của Hạ
Vị Sương hẳn sẽ không cách quá xa, mà Tang Lộ lại ở ngay đây.
Có lẽ, thật ra hai người này ở cùng một chỗ.
Kì quái, Hạ Vị Sương sinh cơ mỏng manh, thế hẳn là sẽ không được tốt
lắm mới đúng. Chẳng lẽ là bị Tang Lộ cầm tù?
Ngụy Vân Lang thấy Tang Lộ đứng trên mái nhà, ôm ba cái đầu trong
lòng, thẳng tay cắm vuốt vào, móc từ mỗi cái đầu ra một viên
tinh thạch to cỡ nắm tay trẻ sơ sinh. Cô ta định nuốt thẳng một
viên, nhưng lại dừng một chút, sau đó giơ tinh thạch lên giữa
không trung để nước mưa gột sạch não và máu trên đó.
Lấy tinh thạch xong, cái đầu kia lập tức bị Tang Lộ tiện tay vứt
trên mặt đất. Vì khoảng cách khá xa, lại có chướng ngại vật
chắn giữa, Ngụy Vân Lang không nhìn rõ tử trạng thảm thiết của quái vật ba đầu sáu tay, nhưng cậu ta lại phát hiện những xác sống khi nãy vẫn còn đuổi theo sau xe ô tô hình như tự nhiên
không còn hứng thú với cậu ta nữa. Tất cả ồ ạt đổ về phía
kia. Dường như nơi đó có thứ gì còn thu hút xác sống hơn cả
người sống sờ sờ là Ngụy Vân Lang đây.
Rửa sạch tinh
thạch xong, Tang Lộ lại nhìn dáo dác chung quanh. Cô vừa quay
đầu, Ngụy Vân Lang đã rụt cổ theo phản xạ. Nhưng ngay sau đó,
cậu ta lại nhận ra cách xa như thế, lại còn trốn trong xe, Tang
Lộ hẳn là không chú ý đến mình. Cơ mà cậu ta như thế không
phải chỉ là nghe theo tiếng lòng thôi sao… Ngụy Vân Lang nghe theo tiếng lòng kéo cổ áo lên cao cao, bảo vệ cái cổ lạnh căm căm
của mình.
Hình như Tang Lộ đang quan sát địa hình. Chỉ
lát sau, cô đã lựa chọn một chỗ, sau đó di chuyển. Tang Lộ vừa di chuyển, nửa người dưới bị che khuất rốt cuộc cũng lộ ra
trước mặt Ngụy Vân Lang, khiến cậu ta bật thốt một câu ôi thần
linh ơi đó là cái thứ gì thế.
Cái bướu thịt hình
trứng khổng lồ căng phồng, phía trên nổi cộm đầy gân mạch tím
xanh dữ tợn, đồng thời mọc ra hơn mười cái xúc tu linh hoạt để hỗ trợ di chuyển, cứ thế mà nối tiếp dưới phần eo của Tang
Lộ.
Thứ xấu xí, quái dị lại ghê tởm như thế, bất luận nhìn kiểu gì cũng thấy không xứng với nửa người trên xinh đẹp kia. Cơ mà cũng có thể đó mới là bản chất thật sự của quái
vật. Bất luận vẻ ngoài có xinh đẹp đến đâu cũng không thay đổi được cái đáng sợ bên trong.
Khi nhìn đến thân thể của
Tang Lộ thì suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Ngụy Vân Lang
chính là kiến chúa, kiến chúa được đàn kiến tất bật nuôi
dưỡng. Sau đó, cậu ta lại nổ máy xe, đuổi theo hướng mà Tang
Lộ đã đi. Đi rồi lại đi, Ngụy Vân Lang kinh ngạc phát hiện
hướng đi của Tang Lộ hoàn toàn trùng khớp với hướng mà cậu ta
đã suy tính về vị trí của Hạ Vị Sương. Điều đó lại càng
củng cố cho suy nghĩ Hạ Vị Sương đang bị Tang Lộ giam giữ.
Bà chị tội nghiệp, không biết đã bị tra tấn đến thế nào… Xùy,
không được nghĩ nữa, phải mau mau cứu bà chị ra. Nhạc Nhạc còn đang chờ kia kìa!
Tuy nhìn như đang kéo theo một cái
bướu thịt nặng nề nhưng thật ra Tang Lộ lại hết sức linh hoạt. Chỉ có lúc leo lên thì vô cùng hoang dã, khủng khiếp hệt như
những gì nói về quỷ nước. Hơn nữa, tốc độ của cô ta cũng rất nhanh. Trong hoàn cảnh nội thành phức tạp, Ngụy Vân Lang chỉ
đuổi theo một lúc đã bị bỏ xa. Nhưng may mà cậu ta còn nhớ
hướng, thế là lại lái xe theo suốt một đường.
…
Trong khách sạn Chấn Hoa, Mễ Nhạc Nhạc bị đám người Từ Khang Kiện
bắt leo lên lầu. Vóc người em nhỏ nhắn, sức lại yếu, liều
mạng giãy giụa cũng không thoát được, cuối cùng dứt khoát bỏ
cuộc.
Vẻ mặt này rõ ràng là xem em như con nít ba tuổi mà lừa bịp. Mễ Nhạc Nhạc cắn môi,
không hỏi nữa. Vì không có điện nên đành phải leo thang bộ. Hộc hộc hộc, bọn họ bò lên tới lầu bảy.
Chỗ lầu bảy này không giống với những tầng khác. Nơi này có một cái bể bơi
trong nhà rất lớn. Khi bị mang đến đây thì đôi mắt to đen láy
của Mễ Nhạc Nhạc cứ liên tục đảo vòng. Em nhanh chóng quét qua một lượt toàn bộ hoàn cảnh nơi này. Em nhớ chị Sương Sương đã từng nói sức chiến đấu của mình quá yếu, nhưng vẫn có thể
nhờ trí thông minh mà tự cứu bản thân.
Ai da, vốn dĩ em
định đi cứu chị Sương Sương, kết quả cuối cùng ngay cả mình
cũng phải trông nhờ anh lớn kia cứu. Mễ Nhạc Nhạc áy náy không
thôi, nghĩ thầm nếu mình đừng bốc đồng mà theo tới đây thì hay quá rồi. Đi theo chỉ gây trở ngại chứ chẳng giúp được gì.