Hạ Vị Sương biết thật ra không có quá nhiều thời gian. Tang Lộ sẽ không
bị lừa dưới nước mãi. Sớm muộn gì chị ta cũng sẽ lên bờ, sẽ tìm được các cô, sẽ tạo thành thảm kịch mà Hạ Vị Sương không muốn nhìn thấy nhất.
Hạ Vị Sương cau mày trầm tư. Bạch Thiến không trực tiếp thấy được tình
trạng của mình khi ấy, cảm thụ đương nhiên là không giống. Cô chỉ thở
dài một tiếng, không quấy rầy Hạ Vị Sương nữa.
Có điều Bạch
Thiến cũng không thảnh thơi. Cô tiếp tục lục tìm trong căn hộ, tìm được
một quyển tập bản đồ, loại đã rất xưa. Lật đến phần có thành phố A, Bạch Thiến bắt đầu suy ngẫm xem còn cách nào khác hay không.
“Một
trong những nguyên nhân thất bại chính là Tang Lộ phản ứng quá nhanh.
Ngoài ra nữa chính là chúng ta không thể gây tổn thương đến phần bên
trong của cô ta.” Bạch Thiến nói, “Nếu ta dùng ống tiêm, tiêm cồn vào cơ thể cô ta thì sao?”
“Da chị ta quá cứng, không làm được. Hơn nữa lượng cồn quá ít cũng không có tác dụng gì.”
“Vậy mình nghĩ cách đổ cồn vào ao, sau đó làm Tang Lộ trầm mình trong đó, thế nào?”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi nói: “Nghe ổn đấy. Cho dù Tang Lộ có ra được thì cả cơ thể cũng đã bị ăn mòn rồi. Có điều mình phải làm sao mới có thể
khiến chị ta xuống ao?”
Bạch Thiến chần chờ nói: “Chế tạo một bản sao của em đẩy xuống?”
Hạ Vị Sương: “Để em ngẫm lại.”
Cô hấp thu một viên tinh thạch bổ sung tinh thần. Hôm sau, khi tinh lực
còn chưa hồi phục hoàn toàn, Hạ Vị Sương đã chịu đựng cơn đau đầu, cưỡng ép phát động dị năng một lần nữa. Suốt đêm trước, cô đã tính toán lại
kế hoạch trong đầu. Chỉ tiếc, lần này vẫn thất bại.
Khi phát
hiện Hạ Vị Sương tỉnh, Bạch Thiến đã vô cùng hoảng sợ. Bởi vì sắc mặt
của cô nàng trắng bệch như ma, còn không ngừng che miệng mũi mà ho khan.
“Em bị sặc à?” Bạch Thiến lo lắng liếc nhìn chiếc bàn đầu giường phía Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương lắc đầu, cảm giác xoang mũi vẫn còn sót lại sự đau đớn cay nồng, bỏng rát.
“Em chỉ thấy được kế hoạch làm Tang Lộ ngâm mình trong ao là không thành công thôi.”
Lần này, các cô tốn chút công, lựa chọn một khu nhà tắm, đổ cồn vào ao tắm
rồi sắp xếp một phen. Hạ Vị Sương dùng bản thân làm mồi, ý đồ dụ Tang Lộ xuống ao cồn. Quá trình không đề cập nhiều, tóm lại là vẫn thất bại.
Hơn nữa, trong khi thực hiện, Hạ Vị Sương còn bị sặc, thiếu chút nữa đã
sặc chết. Cảm giác toàn bộ đường hô hấp dường như không còn là của mình
nữa.
Hạ Vị Sương nói: “Trong một vài thời điểm, Tang Lộ sẽ vứt
bỏ một bộ phận xúc tu, thả con tép bắt con tôm. Hơn nữa, chị ta còn có
thể vảy hóa mặt ngoài xúc tu, như vậy sẽ không sợ cồn.”
Bạch Thiến nghe mà tuyệt vọng: “Vậy còn có thể làm sao nữa đây?”
Cho dù có cồn thì Tang Lộ cũng chỉ cần vảy hóa mặt ngoài là được, không
phải sợ. Mấy lần trước bị thương đều là do thiếu kinh nghiệm, không đề
phòng. Giờ chiếu theo lời Hạ Vị Sương nói thì Tang Lộ đã rút kinh
nghiệm, biết phải phòng bị các cô thế nào.
Hạ Vị Sương mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Để em ngẫm lại.”
“Đừng mệt mỏi quá.” Bạch Thiến chừa lại cho Hạ Vị Sương mấy túi nhỏ đựng bánh kem, bánh quy cùng trứng kho, thịt giăm bông, để cô nàng yên tĩnh một
mình.
Hạ Vị Sương không có khẩu vị gì. Có điều không ăn thì dạ
dày vốn đã yếu ớt sẽ càng khó chịu, thế nên cô vẫn gắng vực dậy tinh
thần mà ăn hết.
Hấp thu tinh thạch lần nữa, Hạ Vị Sương nhắm
mắt, định sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi nên mới chỉ ngẫm
nghĩ được một lúc, cô đã thiếp đi. Trong mộng mơ mơ màng màng, cô mơ
thấy một loạt những nội dung mà trước kia mình từng tiên tri qua, còn tự ý thêm vào một vài hình ảnh âm trầm, đáng sợ. Lúc thì cô bị Tang Lộ
quấn quanh, tiêu hóa, lúc lại thấy hình ảnh Cục Than chết thảm, có lúc
lại nhìn đến vô số tứ chi di động ngâm trong một thứ chất lỏng sền sệt,
đen thùi, không rõ là gì lan tràn khắp nơi.
Hạ Vị Sương thất tha thất thểu chạy trốn, máu me khắp người. Bất chợt, một xác sống lao ra
từ phía bên đâm sầm vào cô, khiến cô ngã từ trên cao xuống đất. Cảm giác chới với lập tức khiến Hạ Vị Sương giật mình tỉnh giấc.
Trước
kia cũng từng như thế. Nếu nhảy lầu trong mơ thì sẽ tỉnh lại. Cô thường
hay dùng cách ấy để trốn tránh ác mộng. Có điều lần này xem như ngoài ý
muốn, cô là bị xác sống đâm rớt xuống…
Khoan đã.
Bị xác
sống đâm cho rớt xuống, đây là nội dung cô đã thấy trong một lần tiên
tri trước đó. Chẳng qua khi đó ngoại trừ việc bị Tang Lộ cắn cổ, ăn trọn thì Hạ Vị Sương cũng không để tâm quá nhiều. Nhưng hiện tại, cô đột
nhiên phát hiện hình như mình đã chú ý đến thứ gì đó đặc biệt.
Hạ Vị Sương vốn định rời giường, nhưng giờ lại giữ nguyên tư thế ngồi xếp
bằng trên giường, chăn xốc nửa vời. Cô cắn ngón tay, lâm vào trầm tư,
ánh sáng lạnh lẽo không ngừng chiếu rọi trong mắt. Trong một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt Hạ Vị Sương dường như đã trở nên cực kì giống với Tang
Lộ những khi giết chóc, tất cả tình cảm đều bị gạt hết ra ngoài mục đích cuối cùng.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Bạch Thiến đến gõ
cửa, ngó qua khe hở nhìn Hạ Vị Sương: “Tiểu Sương, dậy chưa? Ban ngày
ngủ nhiều quá là tối mất ngủ đất. A, em dậy rồi à, sao còn chưa lên?”
Hạ Vị Sương chợt hoàn hồn: “Mấy giờ rồi chị?”
“Không biết. Có điều nhìn mặt trời thì chắc là chừng ba bốn giờ chiều.”
“Sao em lại ngủ lâu vậy chứ.” Hạ Vị Sương vỗ vỗ đầu, nói, “Chị Thiến, tự
nhiên em nghĩ có lẽ suy đoán của chúng ta chệch hướng rồi.”
“Hở?” Bạch Thiến vốn định hỏi tỉ mỉ, nhưng nhìn sắc mặt Hạ Vị Sương thì cô
lại túm đối phương dậy uống nước, ăn chút gì trước, sau đó mới ngồi
xuống, để cô nàng từ từ nói.
Hạ Vị Sương nói: “Cồn có thể gây tổn thương cho Tang Lộ, nhưng chưa chắc chỉ có mỗi cồn.”
Cô lại bày giấy bút ra lần nữa, vừa viết viết vẽ vẽ vừa phân tích:
“Thứ nhất, Tang Lộ vốn đến từ đại dương, thích nước, sợ cồn, ghét xăng, khả
năng cao là vì làn da của chị ta cũng có một số đặc tính của sinh vật
biển. Đương nhiên, cũng không nhất định chỉ có đặc tính của sinh vật
biển. Nói thì không rõ lắm, nhưng em nghĩ chị ta không chỉ sợ mỗi cồn.
Ghét xăng lại không sợ xăng là bởi vì dầu có thể ngăn cách dưỡng khí.
Khi gặp cồn sẽ xảy ra hiện tượng hòa tan, kiểu hòa tan này có thể là
thẩm thấu. Khả năng cao những chất có tính kích thích khác cũng có thể
gây tổn thương cho chị ta. Chúng ta không nên đóng khung trong mỗi cồn.”
“Nhưng chất có tính kích thích khác phải có nồng độ cao mới được, ít nhất cũng phải cao hơn độ mặn của nước biển.”
“Muối.” Hạ Vị Sương viết chữ đó xuống, lại vẽ cái vòng. “Muối có thể khiến sinh vật biển mất nước mà chết. Ngoài sinh vật biển ra thì một số sinh vật
có phần da yếu ớt cũng sợ muối. Người ta thường dùng cách rải muối để
giết các động vật nhuyễn thể như đỉa, sên, vân vân. Thậm chí là con
người, vùi vào muối thời gian dài thì da cũng sẽ mất nước. Em nghĩ, có
lẽ muối cũng sẽ có tác dụng với Tang Lộ.”
Hạ Vị Sương tiếp tục
nói: “Tang Lộ sẽ vảy hóa lớp da để chống lại sự ăn mòn mặt ngoài. Nhưng
chị ta không thể nào vảy hóa hết da của cả người được.”
Hạ Vị
Sương nhớ lại mỗi lần mình nhìn thấy Tang Lộ vảy hóa, luôn luôn chỉ có
một bộ phận là thay đổi, thậm chí cả trong những lúc nguy cấp cũng thế.
Nếu Tang Lộ có thể vảy hóa cả người thì chị ta sẽ không ngốc đến mức bỏ
qua năng lực ấy mà không sử dụng.
“Mình cần số lượng lớn muối để có thể bao phủ được Tang Lộ, tốt nhất là khiến chị ta có trốn cũng trốn không thoát.”
“Trước đó, ta cũng từng xây dựng kế hoạch bao phủ hết cả người Tang Lộ bằng
cồn, nhưng vì lượng cồn không đủ nhiều nên vẫn bị chị ta tránh được.
Muối dễ kiếm hơn cồn, nếu dùng muối thì sẽ làm được.”
Hạ Vị Sương lại viết xuống hai chữ: Nhà máy.
Cô nói: “Không cần đến siêu thị tìm muối ăn, như thế quá phiền toái, hơn
nữa chưa hẳn sẽ đủ. Chúng ta có thể đi thẳng đến nhà máy. Các ngành công nghiệp in, nhuộm, chế tạo thủy tinh, xà phòng đều cần dùng đến muối
công nghiệp. Hơn nữa, ngoài muối công nghiệp ra thì nói không chừng còn
có thể tìm được những chất có tính kích thích khác, ví dụ như acid,
kiềm.”
“Như vậy, cho dù muối không có tác dụng thì chúng ta cũng có phương án dự phòng. Ít nhất hiệu quả của acid và kiềm hẳn là sẽ
không thua gì cồn.”
Nghe Hạ Vị Sương phân tích xong, Bạch Thiến
có vẻ suy tư: “Vậy à? Nhưng mà bất luận dùng cái gì thì cũng chỉ có thể
gây tổn thương bên ngoài. Như thế có thể khiến cô ta mất khả năng hành
động không?”
Hạ Vị Sương im lặng trong giây lát rồi nói: “Chỉ
cần không gian đủ lớn, muối đủ nhiều thì em nghĩ Tang Lộ sẽ rơi vào
trạng thái không ngừng mất nước. Có lẽ không cần Cục Than ra tay thì chị ta cũng sẽ chết.”
“Em chắc chứ?”
“Em không chắc. Có lẽ em nên dùng dị năng xem thử lần nữa.”
Bạch Thiến thở dài: “Nếu lại thất bại nữa thì phải làm sao?”
“Không sao.” Hạ Vị Sương nhẹ giọng nói, “Em còn một phương án nữa, chỉ là có
hơi nguy hiểm hơn cách này một chút. Rõ ràng Tang Lộ khác với xác sống.
Chị ta có sự trao đổi chất, tế bào có hoạt tính, hơn nữa sẽ bị vật chất
bên ngoài kích thích. Như vậy, có thể hạ độc Tang Lộ. Có điều làm thế
thì sẽ tương đối khó khăn.”
“Em suy xét toàn diện thật đấy.”
Hạ Vị Sương cười cười, nói: “Không toàn diện không được.”
Cô vốn định tiên tri thêm lần nữa, nhưng hai lần gần nhau trước đó gần như đã tiêu hao quá nhiều dị năng của cô. Hạ Vị Sương vừa định tập trung
sức mạnh tinh thần đã lập tức cảm thấy đầu đau chói, trống rỗng, cái gì
cũng chẳng nghĩ được.
Thấy Hạ Vị Sương khó chịu, Bạch Thiến bèn
nói: “Không bằng tụi mình chuẩn bị trước một chút đi, dù sao thời gian
cũng chẳng đợi ai. Đúng rồi, em có biết khi nào Tang Lộ sẽ lên bờ
không?”
Khóe miệng Hạ Vị Sương hơi mấp máy, nói: “Có khả năng là chị ta đã lên bờ rồi.”
Bạch Thiến khẽ a một tiếng, không ngờ thời gian lại gấp rút đến vậy.
“Thế thì chúng ta chỉ có một cơ hội lựa chọn duy nhất.” Là đến bệnh viện tìm cồn hay là đến nhà máy tìm muối công nghiệp? Năng lực truy lùng và vũ
lực của Tang Lộ quá mạnh mẽ. Các cô cần phải hạ quyết tâm một kích tất
sát.
Bạch Thiến đứng dậy, vỗ tay nói: “Thu dọn đồ đạc đi nhà máy đi. Chị tin vào phân tích của em. Nếu cồn không được thì ta dùng muối.”
“Được.” Hạ Vị Sương cũng đứng dậy. Nhìn bóng lưng Bạch Thiến
cùng đám mèo đáng yêu, mềm mại đầy trong phòng, cô nhẹ giọng nói, “Mình
sẽ thành công, nhất định sẽ thành công.”