Một đêm cuối hạ, tại khách sạn Chấn Hoa của thành phố A.
Trong một căn phòng ở lầu bốn, Ngụy Vân Lang mặc chiếc áo choàng
vải bố màu trắng, lén lút mở cửa. Vừa mới thò đầu ra thì
cậu ta đã đụng ngay ánh mắt của hai người mặc áo bào trắng
ngoài cửa. Ngụy Vân Lang nở một nụ cười thật tươi: “Sáng nay ăn gì đấy?”
“Không biết.”
“Được rồi, được rồi.”
Trong ánh mắt âm trầm của đối phương, Ngụy Vân Lang rụt trở vào phòng, đóng cửa lại.
Mễ Nhạc Nhạc cũng mặc áo bào trắng, chỉ là kích cỡ bé hơn
nhiều, ngồi trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng, nói: “Hết hy vọng đi. Tụi mình vừa mới đến, bọn họ sẽ không lơ là cảnh giác
đâu.”
Ngụy Vân Lang bực bội nói: “Mẹ bà, cùng lắm thì mình leo cửa sổ chuồn.”
Mễ Nhạc Nhạc thở dài như bà cụ non, nói: “Nhưng đồ đạc của mình bị lục soát lấy đi hết rồi, bây giờ chẳng còn gì, chuồn thế
nào đây?”
Chuyện này phải kể từ lúc hai người bị quái
vật ba đầu sáu tay đuổi giết, sau đó gặp được một đám người
mặc áo bào trắng kì quái hôm ấy. Sau khi được gã áo trắng ôm
hoa ca hát “cứu”, Ngụy Vân Lang vốn định nhân cơ hội giết con
quái vật ba đầu sáu tay, nhưng gã áo trắng kia lại cản. Ngụy
Vân Lang hết sức buồn bực, có điều thân là người được cứu,
cậu ta cũng không cứng đầu khăng khăng.
Ngụy Vân Lang nghe đến đấy là cảm thấy có gì đó sai
sai. Cậu ta hỏi chẳng lẽ tiếng ca có tác dụng thôi miên kia
không phải dị năng của anh à?
Mãi đến khi một người quân nhân trung niên xuất hiện gần đó, mắt
Hạ Tình Tuyết mới sáng lên. Cô vội tiến lên vẫy tay gọi: “Đoàn trưởng Trương!”
Đoàn trưởng Trương phất phất tay, nói: “Muộn thế rồi, cô mau nghỉ
ngơi đi. Tôi còn có việc, không tán gẫu nữa nhé.”
“Vâng, vâng. Ngài cứ làm đi, tôi không quấy rầy.”
Chờ Hạ Tình Tuyết đi rồi, trợ thủ bên cạnh Đoàn trưởng Trương mới nói: “Ngài không nói thật với cô ấy sao?”
Đoàn trưởng Trương cười cười, đáp: “Nói sao đây? Tiểu Lưu à, đôi khi
cậu phải học cách nghĩ cho tâm trạng của người dân nữa.”
Lúc trước, cô bé này bối rối đến tìm ông ta, nói có bí mật rất
quan trọng. Kết quả nghe xong, cô nàng thế mà lại nói có hai dị nhân ở thành phố A, một người là chị cô nàng, người kia là em gái. Hơn nữa, chị cô còn đang bị một quái vật vô cùng đáng
sợ đuổi giết. Hy vọng Chính phủ có thể cứu viện.
Đoàn trưởng Trương vừa nghe đã biết cô nàng nói dối. Dị nhân chứ
đâu phải cải trắng ven đường mà cả chị lẫn em đều là dị nhân? Đến lúc hỏi xem hai dị nhân kia có dị năng gì thì cô bé này
lại lúng túng, ấp úng, bịa càng lúc càng lố, đi nói hai
người này một có dị năng không gian, một có dị năng tinh lọc
xác sống, bên cạnh cô em còn có một cậu trai trẻ tuổi, biết
chút võ.
Đoàn trưởng Trương thông cảm cho sự lo lắng
người nhà của cô nàng, không thẳng thắn vạch trần mà chỉ nói
sẽ chú ý. Nhưng bọn họ là những người tuân lệnh trên, phải
bảo vệ đoàn xe, tuyệt đối không thể rút người trở về thành
phố A. Điều duy nhất họ có thể làm chính là truyền tin tức
về cho tiểu đội cứu viện còn ở thành phố A.
Đoàn
trưởng Trương đúng là đã báo với đội cứu viện ở thành phố A, nhờ bọn họ chú ý xem có người nào phù hợp với những đặc
điểm mà Hạ Tình Tuyết miêu tả hay không, nếu có thì cố gắng
hỗ trợ. Nhưng ông ta cũng không chuyển những lời bịa đặt quá
mức kia, ngộ nhỡ bể ra thì không hay cho cả nhà cô bé.
Có điều, quái vật nữ có năng lực biến hình đáng sợ mà cô nàng
nói thì có thể là thật sự. Đoàn trưởng Trương không nói
chuyện dị năng, song lại đặc biệt nhấn mạnh vấn đề này.
Ảo giác xinh
đẹp kia nói: “Chị không biết. Chị chỉ là ảo giác của em, chỉ
biết những chuyện em biết. Sương Sương, em hiểu rất rõ điều đó
mà. Chị không thể diễn tả cho em chị đã đau đớn thế nào, nhưng em biết rõ cảm giác khi người ta chết đuối. Em đã từng thử
rất nhiều lần, thử trải qua cảm giác lúc sắp chết của chị.
Em muốn dùng nó để chuộc tội, khẩn cầu sự thứ tha từ linh
hồn người ấy.”
“Nhưng mà.”
“Em cũng biết rất rõ, tử vong là chuyện mà con người vĩnh viễn không cách nào thay
đổi. Chết là chết. Chết là tan biến, là mất đi toàn bộ ý
nghĩa, là không còn cảm thụ, là không hề dao động nữa.”
“Người sống có làm gì cũng không thể ảnh hưởng đến người chết. Tất
cả vui, buồn, mừng, giận đều không được nhắn gửi. Bất luận thế nào, đối với người chết đều là vô nghĩa. Tất cả những gì
chúng ta làm chỉ có thể ảnh hưởng đến bản thân những người
còn sống.”
“Mà em thì không tin linh hồn, không tin quỷ
thần. Em biết rất rõ không hề có loại chuyện cổ tích như linh
hồn người chết lặng lẽ làm bạn bên cạnh. Tất cả chỉ là
những điều hư cấu mà người sống tự an ủi thôi. Dù em có cố
gắng tin vào thiên đường, linh hồn, chuyển thế, công đức,… mà
tôn giáo miêu tả thế nào đi chăng nữa, em vẫn liên tục thất bại.
Bởi vì sâu trong em hiểu rõ, đó là giả.”
Phòng tắm tối tăm, yên tĩnh như không người. Lát sau, Hạ Vị Sương mới khàn
giọng nói: “Chị ta thế mà lại… phủ định sự tồn tại của chị. Chị ta thế mà lại… muốn xóa sạch chị. Thế mà lại… muốn vấy bẩn chị.”
Không thể tiếp tục mặc kệ Tang Lộ, để chị
ta dùng hình tượng khủng khiếp thay thế hình ảnh trước kia
nữa, cũng tuyệt đối không thể để chị ta làm hại đến càng
nhiều người. Chỉ cần chị ta còn tồn tại thì những người cô
quan tâm sẽ không bao giờ được an toàn.