Nghe nói như vậy, ánh mắt Nghiêm Liệt rõ ràng phát sáng, nhưng rất nhanh cô lại đem loại tâm tình này đè ép trở về, sau khi chắc chắn có thể giữ được giọng nói vững vàng, thờ ơ nói:"Tôi không cảm thấy vậy, cô ấy đối
với tôi rất lãnh đạm, cô dựa vào cái gì mà nói như thế?"
"Kỳ thực trừ chị Ấu Lôi ra, không phải là không có người bày tỏ cảm tình với chị tôi, nhưng chị tôi không để ý đến. Tôi tin tưởng cô cũng đã nhìn ra,
chị là một người mềm lòng, người khác đối tốt với chị thì chị sẽ báo
đáp, nhưng chị ấy báo đáp thế nào là có nguyên tắc. Chị vô cùng quật
cường, không thích chính là không thích, sẽ luôn giữ khoảng cách, không
để cho đối phương có ảo tưởng. Nhưng nếu như là thích... Thích, bất kể
trốn tránh như thế nào, đều sẽ bị phát hiện, không phải sao? Chị ấy và
cô chung đụng, bằng ánh mắt của cô, cô rõ ràng mà."
Nghiêm Liệt mới uống một hớp trà, đến lúc cô cùng Dương Khiết từ nhà hàng đi ra, cô mới cảm thấy cổ họng khô đến lợi hại.
"Để tôi đưa cô về nhà." Nghiêm Liệt đi tới bên cạnh xe, "Cô ở đâu?"
"Ở chung với chị."
"Ừ, vậy tôi biết." Nghiêm Liệt và Dương Khiết lên xe, dọc đường đi ai cũng không nói gì.
Biểu hiện Nghiêm Liệt vô cùng trấn định, sau khi Dương Khiết nói Ngụy Tịnh
thích cô, cô không biểu lộ ra bất kỳ tâm tư biến hóa rõ ràng nào. Đối
với người quen chưa lâu là Dương Khiết mà nói, đúng là không đoán ra
Nghiêm Liệt trên mặt bình tĩnh đang suy nghĩ gì. Nghiêm Liệt thật sự sẽ
giống như lời Cố Diệc Triết, được khích lệ mà tiếp tục đến gần chị sao?
Tại sao nhìn dáng vẻ cô ấy lại giống như sao cũng được?
Xe lái
đến trước nhà, Dương Khiết nói cảm ơn, đang muốn xuống xe, Nghiêm Liệt
đột nhiên nói:"Tôi không phải trạm thu mua đồ phế thải, cũng không phải
chúa cứu thế."
Dương Khiết quay đầu nhìn cô, Nghiêm Liệt chẹp
miệng một cái, cắn chặt răng, rốt cuộc lộ ra biểu tình tức giận: "Nếu
như Ngụy Tịnh chỉ là bởi vì bạn gái qua đời mà tìm an ủi trên người tôi, tôi sẽ không tiếp nhận."
Kỳ thực Nghiêm Liệt nói chuyện hợp tình hợp lí, nhưng Dương Khiết nghe vào trong tai lại cực kỳ chói tai. Chính là một loại giễu cợt. Căng thẳng và sợ hãi lúc trước đều bị tức giận
che giấu, Dương Khiết nói: "Tôi chỉ nói ra ý nghĩ của tôi, Nghiêm tiểu
thư muốn nghĩ thế nào, thì là chuyện của cô. Chị có rất nhiều lựa chọn,
cũng chưa chắc sẽ để cho Nghiêm tiểu thư có cơ hội làm chúa cứu thế,
trạm mua bán đồ phế thải."
Nghiêm Liệt không đáp lại, Dương Khiết thở hồng hộc xuống xe, đi hai bước rồi quay lại, đem tiền buổi chiều
trà đưa cho Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt liếc mắt nhìn tiền đặt trên ghế xe: "Tôi không để ý chút tiền này."
Dương Khiết cười nói: "Tôi để ý. Chị tôi nói, người nghèo không sao, nhưng
phải có khí phách. Tôi ăn bao nhiêu chính tôi sẽ trả tiền, Nghiêm tiểu
thư xin nhận lấy."
Thấy Dương Khiết tức đến đỏ mặt, Nghiêm Liệt
còn muốn nói "Tôi không có ý đó" thì thấy Dương Khiết dùng sức đóng cửa
xe lại, rời đi. Nhìn bóng lưng Dương Khiết đi, Nghiêm Liệt đột nhiên bật cười. Đúng là chị em gái trên cùng một hộ khẩu, tính khí giống nhau như đúc.
Trên đường lái xe trở về công ty, Nghiêm Liệt một mực suy
nghĩ chuyện vừa rồi. Cô em gái này đến tìm cô, là tự muốn tới sao? Hay
là, thật ra do Ngụy Tịnh sai khiến tới?
Nghiêm Liệt gọi điện thoại cho Chu Mật phân tích chuyện này, Chu Mật nói:
"ĐM? Bạn gái chết rồi? Còn cái quái gì mà không ai nói cho cô ta chân tướng? Đây là cái chuyện cẩu huyết gì? Tiểu Liệt, cậu thật sự để tâm đến Ngụy
Tịnh vận mệnh thăng trầm sao? Mình cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như
người nhà cô ta thật sự có cốt khí như vậy tại sao phải tới nói với cậu
những thứ này chứ? Giả bộ đáng thương tới tìm sự đồng tình, sau đó thuận lợi dán lên người cậu để cuộc sống thuận buồm xuôi gió? Hay là vì tiền
mặt cuồn cuộn đến?"
Đúng là Nghiêm Liệt muốn nghe Chu Mật nói vài lời ở lập trường của bạn, nhưng lời Chu Mật nói ra lại khiến cô có chút không vui:
"Đầu óc cậu quá dơ bẩn, Ngụy Tịnh không phải người như vậy."
"Ai nha, ai đang nói chắc nịch đây? Trên thế giới này hạng người gì cũng
có, cho dù cậu có hỏa nhãn kim tinh cũng chưa chắc thấy rõ. Bất kể như
thế nào, Tiểu Liệt, không thể không có tâm phòng bị người khác."
Nghiêm Liệt "Ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại, cẩn thận xem xét một chút, trong lòng vẫn có kinh ngạc và đau lòng. Nhưng cô không muốn nhanh như vậy đã nhận thua. Tại sao Ngụy Tịnh không thích liền có thể đẩy cô ra, nói
thích thì cô phải chủ động dán người? Nghiêm Liệt tự cho mình không phải là chó cảnh ngoan ngoãn, không phải ai tùy tiện giang tay cô cũng hết
sức phấn khởi lao vào. Nhưng nếu chuyện của Ngụy Tịnh là thật, cũng
khiến người khác quá đau lòng...
Cảm giác đau nhức trong lòng vẫn không thể đè xuống, Nghiêm Liệt nhận được điện thoại Chu Mật gọi tới.
"Mình nói này Tiểu Liệt, gần đây cậu vẫn còn ở chỗ Nhị phu nhân sao?"
Nghiêm Liệt nói: "Mình hơi không chịu nổi quản chế của Nhị phu nhân, định trở về khu đô thị. Sao thế?"
"Mình phải đến chỗ cậu tránh mấy ngày, quả thực không chịu nổi."
"Tại sao?"
"Đều tại tên biến thái Hứa Tranh kia... Lúc nào cậu trở về? Mình đến nhà cậu rồi nói."
Nói đến Nghiêm Liệt đúng là lấy ơn báo oán, lúc trước cô đi nhà Chu Mật ở
mấy ngày bị bạn lén lút phỉ nhổ, bây giờ Chu Mật muốn tới nhà cô ở, cô
lại rất sảng khoái đáp ứng.
Buổi tối cô lái xe đi đón Chu Mật,
Chu Mật ngồi ghế cạnh tài xế mang vẻ mặt hơi hoảng hốt, Nghiêm Liệt hỏi
thế nào cũng không nói.
Nghiêm Liệt nhìn bạn một bộ dáng chết cũng không nói, kết quả không hỏi gì, tự Chu Mật đã khóc lên.
"Làm sao? Khóc cái gì vậy?" Nghiêm Liệt lái xe, để Chu Mật tự lấy giấy phía sau xe.
Chu Mật dùng sức lau nước mắt quệt nước mũi, bạo lực trên mặt như vậy cũng
không chóng mặt, nhìn dáng dấp có thể thấy được Hứa Tranh nuôi rất tốt.
Lúc xe đến gara nhà Nghiêm Liệt, Chu Mật khóc mệt, Nghiêm Liệt cũng không xuống xe, hỏi cô:
"Cậu đến nhà mình là để trốn Hứa Tranh sao?"
"Không, là trốn bản thân mình."
"..."
Nghe được câu trả lời lưng chừng này Nghiêm Liệt cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Nghiêm Liệt thấy cô cùng Chu Mật hoàn toàn đồng mệnh tương liên, ngay cả thời điểm muốn khóc cũng nhất trí như thế.
Sau khi hai người lên lầu, Nghiêm Liệt và Chu Mật ngồi trên ghế sofa ôm gối ôm, một người mắng Hứa Tranh một người mắng Ngụy Tịnh. Cuối cùng Chu
Mật mắng đến khóc sắp thiếu dưỡng khí, nhưng Nghiêm Liệt không khóc, lại cảm thấy tâm tình phát tiết ra ngoài đã tốt hơn nhiều.
Chu Mật
nói: "Tiểu Liệt cậu nhất định có thể bắt lại Ngụy Tịnh, cậu nhìn cậu
không tim không phổi, lạc quan sáng sủa thế, chuyện lớn hơn nữa cũng có
thể xem thường, loại tính cách này tuyệt đối là đánh đâu thắng đó."
Bị bạn nói như vậy, Nghiêm Liệt cảm thấy đúng là không sai, từ nhỏ cũng
không có chuyện gì có thể thật sự cản trở cô. Nói không chừng cô không
phải là thuận buồm xuôi gió mà là thần kinh tốt, phiền não lớn hơn nữa
cũng đảo mắt liền quên mất.
Chu Mật khóc mệt mỏi, đói bụng, đi
xem tủ lạnh có thịt xông khói và đậu Hà Lan, còn có một chai rượu đỏ
chưa khui không biết đã hết hạn hay chưa.
"Mình làm cho cậu chút cơm nha?"
Nghiêm Liệt ngã trên sofa nói: "Cậu đi đi, vợ hiền."
Chu Mật cầm thịt xông khói, nghiêm túc nói: "Tiểu Liệt, hay là chúng ta dứt khoát thành một đôi đi, mình thấy chúng ta rất thích hợp nha."
"No way." Nghiêm Liệt trực tiếp cự tuyệt.
"Mình kém hơn Ngụy Tịnh kia ư? A? Cậu làm mình thương tâm quá!"
Lúc Chu Mật đi nấu cơm, đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa. Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Liệt chính là Nhị phu nhân lại giá lâm, trong lòng phát run, không biết bà thấy Chu Mật ở đây có thể lại nói lời gì cay độc
không.
Nhưng không nghĩ tới, người tới không phải Nhị phu nhân, mà là...
"Hứa Tranh."
Hứa Tranh đứng ở cửa, không biết có phải do ảo giác của Nghiêm Liệt, mấy ngày không gặp, Hứa Tranh gầy đi không ít.
"Chu Mật ở đây sao?" Hứa Tranh hỏi.
Nhất thời Nghiêm Liệt không biết nên đáp lại như thế nào.
Chu Mật ở phòng bếp cố gắng đem tất cả bi phẫn chuyển hóa thành hiền lành,
bưng đậu Hà Lan xào thịt đi ra, muốn nói đem chai rượu đỏ 2999 tệ kia mở ra uống xem có gì đặc biệt, có thể trường sinh bất lão hay không. Kết
quả vừa ra khỏi phòng bếp đã nhìn thấy Hứa Tranh ngồi trên sofa cười nói với Nghiêm Liệt, tay hơi buông lỏng, thành quả lao động dày vò nửa ngày rơi xuống, lộn xộn đầy đất.
Nghiêm Liệt giả bộ ngu si bất động
tại chỗ không nói lời nào, Hứa Tranh lập tức đi qua. Chu Mật ngồi xuống
muốn nhặt mảnh vỡ, Hứa Tranh cầm tay cô nói: "Để tôi."
Chu Mật
hoảng hốt nhưng không giãy ra, tay bị người kia nắm. Nhiệt độ cơ thể Hứa Tranh luôn luôn rất thấp, bàn tay nắm lấy tay Chu Mật thật lạnh, hoàn
toàn không cảm giác được độ ấm của cô, nhưng động tác lại khiến người dễ dàng cảm nhận được sự ôn nhu.
"Chị tránh ra." Chu Mật trừng cô."
Hứa Tranh không lên tiếng, cầm chổi tới, quét mảnh vỡ lên cái mâm không còn thức ăn, lau sạch sàn nhà Nghiêm Liệt, quay đầu lại ôm eo Chu Mật.
Hứa Tranh đối với cô quá nhân nhượng, dường như đến mức hèn mọn. Chuyện này quả thực rất kỳ quái. Hứa Tranh cần gì chứ? Chị ấy muốn theo đuổi ai
chẳng được chứ? Chị cái loại phụ nữ mạnh mẽ tự lập tự cường, lại có bộ
dáng xinh đẹp này tại sao phải chịu thấp kém? Chị ấy nhiều em gái ngoan
như vậy đều đi nơi nào rồi?!
Chu Mật quả thực rất ghét tính cách
khó chịu cũng không lên tiếng của Hứa Tranh. Phải biết rằng, người thâm
hiểm mà trở mặt dịu dàng như thế, đánh người chưa đau thì chắc chắn còn
hậu chiêu phía sau.