Ta họ Nguyên, tên là Nguyên Minh Châu, nhũ danh Viên Viên. Ta sinh ra đã cực kỳ tôn quý, ta không chỉ là nữ nhi tới muộn của phụ hoàng, mà còn
là đích nữ duy nhất của người. Chính vì như vậy, đường của ta cũng không phải quá trôi chảy.
Lúc mẫu hậu có ta đã trên ba mươi, phụ hoàng ta cũng là một lão nhân. Sau khi ta sinh ra, phụ hoàng vô cùng vui
mừng, còn đặt cho ta cái tên Nguyên Minh Châu, nói cho người đời biết ta là hòn ngọc quý trên tay người, nhưng mẫu hậu ta vẫn luôn rất lo lắng
cho ta.
Lo lắng của mẫu hậu ta chính là vấn đề diện mạo của ta.
Nó tới cũng kỳ lạ, ta trông không giống mẫu hậu ta còn chưa tính, ngược
lại thì cực kỳ giống phụ hoàng ta. Theo tuổi tác lớn lơn, ta chẳng những giống phụ hoàng ta đến bảy, tám phần, còn gần như cùng một khuôn mẫu
khắc ra với Tam ca ta, khiến cho mỗi lần mẫu hậu nhìn thấy mặt ta, đều
muốn đi kiểm kê khố phòng của bà ấy.
Ta có một đại chất tử lớn
hơn hai tuổi tên là Nguyên Diệp, nó là đích trưởng tử của Tam ca, dường
như cái gì nó cũng hiểu, từ nhỏ chuyện gì không nghĩ ra ta thích đi hỏi
nó, đương nhiên ta càng thích nghe nó gọi ta là cô cô.
Lúc ta năm tuổi, có một lần ngủ bị nước tiểu làm cho nghẹn mà tỉnh, ta nghe được
mẫu hậu ta oán giận phụ hoàng: "Người xem Viên Viên càng lớn càng giống
người, như vậy sao được chứ?"
Phụ hoàng ta trả lời: "Trông giống
trẫm mới tốt, ít nhất sau này gả cho người khác, chỉ bằng khuôn mặt,
cũng không ai dám làm trái ý nó."
Mẫu hậu ta vô cũng ủ rũ:
"Chẳng lẽ người không nghĩ tới chuyện Viên Viên của chúng ta sẽ không gả đi được sao?" Không lâu sau ta nghe mẫu hậu ta nói bà phải đi khố phòng một lát, còn dặn phụ hoàng ta, bảo phụ hoàng ta thấy thứ gì tốt thì giữ lại cho ta.
Khi đó ta mới năm tuổi, thật sự không hiểu tại sao
mẫu hậu phải lo lắng. Ta phiền não hai ngày, cuối cùng quyết định đi tìm Đại chất tử của ta. Không biết tại sao Đại chất tử của ta nói mỗi lần
nó nhìn thấy ta đều cảm giác đau mông. Vì chuyện này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ta sẽ không đi tìm Đại chất tử, để tránh nó lại đau
mông.
Ta nói phiền não này với đại chất tử, đại chất tử của ta
quả nhiên không khiến ta thất vọng. Nó nói có thể là vì Hoàng tổ mẫu,
cũng chính là mẫu hậu của ta lo lắng ta không có ai thèm lấy, cho nên
chuẩn bị nhiều đồ cưới cho ta một chút, như vậy sẽ dễ gả hơn.
Ta
lại hỏi tại sao ta nhất định phải gả ra ngoài? Đại chật tử của ta nói vì ta là nữ nhân, nữ nhân đều phải gả cho người ta. Sau khi đại chất tử
nói như vậy, ta đã hiểu.
Từ đó về sau, ta cũng bắt đầu tích cóp
của hồi môn cho mình. Mẫu hậu ta nói ta trông giống phụ hoàng nên không
dễ gả, vậy chắc là ta thật sự khó gả. Vì để sau này có thể gả ra ngoài,
từ năm tuổi ta đã bắt đầu thấy tiền là sáng mắt, mỗi khi đến tết, lễ
lạt, sinh thần, ta bắt đầu ghi giá rõ ràng, muốn lễ vật.
Chờ đến
khi ta chín tuổi, ta đã trở thành một tiểu phú bà thật sự. Cũng là đến
chín tuổi, ta mới biết được tại sao mẫu hậu ta lại lo lắng ta không gả
được.
Ôi, nhắc tới đều là nước mắt! Ta trông giống phụ hoàng còn
chưa tính, dù sao phụ hoàng ta đã lâu không để ý tới việc triều chính,
hơn nữa hai năm trước ông cũng đã truyền ngôi vị Hoàng đế cho Tam ca của ta. Tuy rằng tiếng ác của phụ hoàng vẫn lưu truyền bên ngoài, nhưng ông đã thoái vị, cho nên ảnh hưởng với ta cũng không tính là lớn.
So với phụ hoàng ta, thật ra ta lại càng nhìn giống Tam ca hơn, cũng chính là đương kim thánh thượng, dùng cách nói của mẫu hậu ta chính là từ một khuôn khắc ra. Tam ca ta tuy rằng vẫn luôn cười tủm tỉm, nhưng tiếng ác của huynh ấy ở bên ngoài không thua gì so với phụ hoàng. Ta mang khuôn
mặt của Tam ca, thử hỏi còn ai dám lấy ta? Nếu ta là thần tử, ta cũng
không dám lấy. Sau khi ta thăm dò được nguyên do, ta bắt đầu lo lắng cho bản thân, nhưng soi gương, lại gần như bất lực, trời sinh như vậy, ta
có thể làm sao chứ?
Lúc ta mười tuổi, có một ngày đại chất tử của ta hưng phấn chạy tới cung Khôn Ngọc tìm ta, kéo ta chạy tới Đông cung. Nói tới Đông cung, lúc đại chất tử của ta chín tuổi đã được Ta ca lập
làm Thái tử, cho nên hiện tại nó ở Đông cung.
Trên đường đi nó
với với ta một vị Thái phó của nó bị bệnh mấy ngày trước, cho nên hôm
nay Đông cung có một vị tiên sinh mới tên là Kỳ Dục, tạm thời thay thế
vị Thái phó kia của nó. Nó cảm thấy vị tiên sinh kia của nó rất thích
hợp với ta, ta vừa nghe lời này, cũng không cần đại chất tử của ta kéo,
tự mình sải bước đi tới.
Khi chúng ta tới Đông cung, ta trốn ở
sau bình phong lén nhìn vị tiên sinh mới mà đại chất tử của ta nói, Vị
tiên sinh kia nhìn đúng là không tệ, người cao ráo thon thả, mặt như
ngọc, nhìn vào có cảm giác không dính khói lửa phàm tục, tóm lại một câu là có chút tiên khí.
Ta cũng là người thông minh, vì ngày sau
bản thân có thể thuận lợi gả ra ngoài, cũng bất chấp thể diện. Ta xúi
giục đại chất tử ta, bảo nó thăm dò vị tiên sinh mới của nó.
Đại
chất tử của ta cũng là người có năng lực, rất nhanh nó đã viết rõ ràng
cặn kẽ những gì điều ra được từ vị tiên sinh kia lên giấy đưa cho ta. Ta vừa xem thấy vị tiên sinh kia là đích tử của Kỳ Quốc công, hai mươi
tuổi, chưa có hôn phối thì vô cùng vui mừng. Ta đưa tay tính toán hắn
lớn hơn ta mười tuổi, ta đây còn có cơ hội không? Vừa nghĩ tới Kỳ Quốc
công phủ, ta cũng vò đầu bứt tai, Kỳ Quốc công phủ có tiếng là con nối
dòng gian nan, có người nói đã độc truyền mấy đời.
Nhưng ta nghĩ
ta có thể tự mình đi hỏi hắn có thể chờ ta hay không? Không đúng không
đúng, cần phải hỏi trước là hắn có sợ ta hay không, chủ yếu là có sợ
gương mặt này của ta hay không?
Chuyện sau đó cũng có chút hỗn
loạn, ta cũng hơi xấu hổ. Bởi vì lúc ta lén đi tìm Kỳ Dục, bị phụ hoàng
ta bắt tại trận. Sau đó Kỳ Dục cứ như vậy bị ta ăn vạ, nhưng ta cũng bảo hắn không cần phải khổ sở, ta nói với hắn ta có rất nhiều rất nhiều đồ
cưới. Kỳ Dục rất tốt, cho dù bị phụ hoàng ta bắt tại trận, hắn cũng bày
ra vẻ mặt cười nhạt, không có bất cứ điều gì không vui, hơn nữa dường
như hắn cũng không sợ gương mặt này của ta.
Phụ hoàng ta tự mình
ban hôn cho ta và Kỳ Dục, nói hắn nghiêm khắc với đại chất tử của ta một chút, bảo hắn lấy Tam cữu của ta làm tấm gương, nên ra tay thì ra tay,
tuyệt không dùng tài hùng biện.
Quả nhiên không tới hai ngày đại
chất tử của ta chạy tới chỗ ta xin tha, để nghiêm phạt ta dời trống tiểu khó phòng của đại chất tử ta, cho nó biết làm sai sẽ phải trả giá thật
lớn. Những lời này cũng là Tam cữu ta dạy ta, nói tới Tam cữu ta cũng là người đáng thương.
Vì để mấy ca ca của ta có tiền đồ, Tam cửu ta rõ ràng có thể nhập Các, nhưng vẫn bỏ qua tiền đồ của mình, cầm thước,
sách vở tiếp quản Sùng Hoa quán, chuyên tâm dạy dỗ mấy ca ca của ta. Chờ các ca ca của ta đều thành thân, ông ấy cũng từ quan, đi tới Dụ Môn
quan mà ông ấy vẫn luôn nhung nhớ.
Nhìn lại mấy ca ca của ta, sau khi Đại ca từ phi lăng về, huynh ấy đi con đường của Bình vương thúc
lúc trước --- ăn uống chơi bời; Nhị ca, trầm mặc ít lời, có chút cổ hủ,
vào Lễ bộ; Tam ca, đương kim thánh thượng, một lòng nghĩ làm thế nào để
bỏ gánh sớm một chút; Tứ ca, nghe nói ở nhà dụng tâm dạy dỗ nữ nhi; Ngũ
ca, ngày nào cũng ngồi xổm ở Công bộ hủy binh khí.
Nghĩ tới những chuyện này, ta cũng đau đầu, tại sao hôn sự vừa mới được giải quyết, ta đã phải bắt đầu lo lắng sau này con của ta có bị mấy ca ca của mình làm lệch lạc đi không? Nhưng nhìn Kỳ Dục hình như rất đáng tin cậy.
Lúc ta mười lăm tuổi, phủ Công chúa của ta cuối cùng cũng xây xong, phụ
hoàng và mẫu hậu ta xây xong phủ Công chúa bèn triệu Kỳ Quốc công tới
nói chuyện hôn sự của ta và Kỳ Dục, sau đó gấp không chờ nổi mà gả ta ra ngoài, không đợi ta lại mặt đã chạy đi du sơn ngoạn thủy.
Lúc
đứa con đầu tiên sinh ra, ta nghe y nữ nói là nữ nhi, mí mắt ta vốn đã
vô lực lập tức mở to, muốn y nữ bế nữ nhi đến cho ta xem thử, tim ta đập thình thịch, chỉ sợ nữ nhi của ta trông giống ta. Phải biết rằng lúc
trước tại sao ta lại coi trọng Kỳ Dục, chính là vì Kỳ Dục nhìn đẹp, sau
này nữ nhi giống hắn, sẽ không khó gả.
Đời này ta sinh tổng cộng
một nữ ba nam, cuối cùng chấm dứt mấy thế hệ đơn truyền của Kỳ Quốc công phủ. Sau khi ta sinh ba nhi tử, tiên khí của Kỳ Dục cũng bị các con của hắn nhún nhảy đến không còn.