Sáng hôm sau, Lam Nguyệt bị tiếng gõ cửa đánh thức.
"Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư ! Mau dậy thôi, hôm nay là lễ cập kê của người, phải dậy sớm chuẩn bị đó."
Lam Nguyệt cau mày, nàng trở mình, đem chăn trùm lên đầu. Mất một lúc sau mới bật người ngồi dậy.
Quên mất hôm nay có chuyện cần làm. Hôm qua uống say quá...
Nàng đưa tay xoa xoa mặt, vỗ nhẹ vài cái, bắt đầu cố nhớ lại chuyện hôm qua.
Hôm qua nàng...
Lam Nguyệt càng nhớ lại, càng cảm thấy mặt mình nóng lên. Nàng đem chăn trùm lên đầu.
Thiên a ! Hôm qua nàng làm cái gì !!! Quả thật không còn chút mặt mũi nào !!
Lam Nguyệt che mắt, lại để lộ khóe môi hơi cong lên. Nhưng mà hôm qua hắn
thế nhưng hướng nàng thổ lộ, cũng may lần này nàng không quên mất.
Mỗi lần uống say sau khi tỉnh lại, nàng đều quên hết mọi chuyện, không ngờ lần này lại còn nhớ rõ.
Đúng là kỳ tích.
"Vào đi."
Lam Nguyệt chỉnh lại tâm trạng, mở miệng nói. Nha hoàn lúc này mới từ bên
ngoài tiếng vào, giúp nàng sửa soạn chuẩn bị. Lần này Phong Mị Nhi phục
vụ nàng đúng là chu đáo hơn một năm trước rất nhiều. Càng chu đáo lại
càng có vấn đề, hôm nay chắc chắn không yên ổn a.
Lam Nguyệt vừa
cởi y phục, nàng liền phát hiện trên cổ nhiều hơn một món đồ vật. Lam
Nguyệt cầm mặt dây chuyền nhìn lại, hơi kinh ngạc.
Nàng có sợi dây chuyền này từ khi nào vậy ?
Cảm giác này, chẳng lẽ là Huyền Tịch ?
Nàng mỉm cười, chẳng lẽ chính là lễ vật đính ước sao ?
Trong mắt Lam Nguyệt lóe qua chút ánh sáng xanh, nàng nắm chặt mặt dây
chuyền, hừ, đến tặng quà cũng không dám trực tiếp tặng nàng !
Lam
Nguyệt đưa mắt nhìn bộ lễ phục được chuẩn bị sẵn. Thiết kế đơn giản
nhưng lại rất tinh tế, y phục bên trong màu trắng, lại được may chồng
lên tầng tầng lớp lớp voan mỏng màu tím. Mặt trên được thêu họa tiết
bằng chỉ bạc, vô cùng sinh động đẹp mắt.
Đồng tử của Lam Nguyệt
dần dần chuyển sang màu xanh u lam, nàng dùng lam đồng kiểm tra một
lượt, không có vết tích gì khác thường.
Tử y sao ?
Tử sắc làm Lam Nguyệt chợt nhớ đến một người. Nàng hơi kéo khóe môi, đem y phục mặc lên.
Lâu lâu thay đổi sắc phục, cũng không tồi.
_____
Hôm nay là lễ cập kê của Lam Nguyệt, khách đến cửa chúc mừng cũng không ít. Từ lúc Phượng Lâm Thiên được phong vương đến nay, đây coi như là lần
đầu tiên Phượng Thương vương phủ tổ chức yến tiệc.
Đến giờ làm lễ, Lam Nguyệt vận một thân tử y đi vào, đến tuổi mười lăm, dung mạo của
nàng thay đổi nhiều không ít, càng ngày càng trở nên xinh đẹp. Hơn nữa
còn rất có nét giống Phù Dung quận chúa năm xưa.
Phong Mị Nhi và
Phượng Lâm Thiên ngồi trên chủ tọa, Lam Nguyệt không chú ý đến trong mắt Phong Mị Nhi lóe qua sự căm giận, ngược lại có chút để ý Phượng Lâm
Thiên.
Nàng dám khẳng định, kẻ trước mắt này hoàn toàn không phải Phượng Lâm Thiên !
Phượng Lâm Thiên vẫn còn bị giam ở Thanh Lâm Viện ! Phong Mị Nhi sẽ không để
ông ta xuất đầu lộ diện như vậy. Bởi vì Phượng Lâm Thiên đã mất đi toàn
bộ tu vi, nếu ra đây chắc chắn sẽ bị lộ.
Chỉ là khí tức lẫn tu vi, còn có thể ngụy tạo đến giống như đúc như vậy sao ?
Lam Nguyệt rũ mắt, nàng cũng không có hành động gì khác thường, mọi thứ đều thuận theo. Nàng muốn biết Phong Mị Nhi có âm mưu gì.
"Lục y tôn giả của Cửu Môn, bái môn chúc mừng."
"Thủy gia gia chủ và phu nhân bái môn chúc mừng."
"Thái tử điện hạ, bái môn chúc mừng."
"..."
Lam Nguyệt hơi nâng mắt, nàng nhìn thiếu nữ vận lục y đi vào đại sảnh, hướng nàng khẽ gật đầu, ánh mắt hơi hơi chuyển động.
Lạc Y trở về rồi, xem ra nàng cũng không bỏ qua sự kiện này. Lạc Y cũng
không dám hành động khinh xuất gì, vẫn giữa bộ dạng của một tôn giả của
Cửu Môn không hề để lộ thân phận.
Chỉ là người ở đây đều khong
biết, Cửu môn vì cái gì đột nhiên đăng thiếp bái phỏng ? Phượng Thương
vương phủ chưa từng cùng bọn họ có quan hệ.
"Nguyệt Hy quận chúa, đây là lễ vật ta đại diện Cửu Môn tặng người."
Lạc Y cầm từ tay thuộc hạ nàng một chiếc hộp, đưa cho Lam Nguyệt.
"Đa tạ Lục Y tôn giả."
Lam Nguyệt khẽ gật nói, Lạc Y nghe xưng hô của tiểu thư nhà mình với mình,
kém chút liền không thể giữ được hình tượng. Nàng vội vàng lui về vị trí của bản thân, lại lén lút nhìn Lam Nguyệt một cái.
Tiểu thư nhà nàng một năm không gặp, ngày càng xinh đẹp a !!!
Lam Nguyệt mỉm cười lịch sự nhìn người trước mắt.
Thủy gia thì không nói làm gì, chỉ là hoàng thất tại sao lại cử cả Thái tử
đến ? Nàng cùng Long Dật Hàm cũng chưa từng chạm mặt. Vậy có nghĩa là
hắn được Hoàng đế phái đến sao ? Hay là hoàng hậu ?
"Phượng Thương vương, Nguyệt Hy quận chúa, cô phụng mệnh phụ hoàng đến chúc mừng
Nguyệt Hy quận chúa đến tuổi trưởng thành, cập kê vui vẻ."
Lam Nguyệt rũ mắt, khách sáo mà cảm ơn. Long Dật Hàm còn định nói cái gì,
thanh âm bên ngoài thành công ngăn lại lời của hắn, khiến hắn kinh ngạc
xoay người.
"Quốc sư đại nhân, bái môn chúc mừng."
Lời này vừa vang lên, người trong sảnh đều xôn xao lên.
Vị quốc sư này từ khi nhậm chức đến nay, lần đầu tiên thấy hắn chủ động tham gia một buổi tiệc nào đó.
Lam Nguyệt nâng mắt nhìn người tiến vào, cả người vẫn toát ra khí thế áp
bách tất cả, hắn bước chân ung dung chậm rãi mà vào. Dung mạo xuất chúng đã bị một chiếc mặt nạ bạc che khuất, hắn mặc một bộ tử y sẫm màu, để ý kỹ sẽ phát hiện họa tiết trên y phục hắn cùng nàng có chút tương đồng.
Chỉ là trước khí thế áp đảo của Huyền Tịch, nơi này có ai dám ngẩng đầu
nhìn thẳng vào hắn ?
Đương nhiên Lam Nguyệt là ngoại lệ, nàng nhìn chằm chằm y phục của hắn, cuối cùng ngộ ra. Bộ y phục này không phải
Phong Mị Nhi chuẩn bị, mà là Huyền Tịch. Chẳng trách lại không có vấn đề gì.
Nam nhân này, cũng chu đáo đó chứ...
"Tham kiến quốc sư."
Tất cả mọi người ở buổi tiệc đều hướng về hắn hành lễ. Huyền Tịch không để ý bọn họ mà đi đến trước mặt Lam Nguyệt chậm rãi mở miệng.
"Chúc mừng nàng."
Hắn đưa ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo, Lam Nguyệt cũng không khách sáo mà
tiếp nhận, nàng mở ra, bên trong là một cây trâm cài vàng tinh xảo. Tặng trâm cài tóc cho nữ tử trong lễ cập kê sao, Đại Thần, chàng cũng biết
tìm hiểu phong tục của Hạ giới lắm đó. Nàng nở nụ cười, hai mắt đều cong lên.
"Đa tạ, quốc sư đại nhân."
Huyền Tịch hơi ngây người nhìn nàng, hắn ho khan một tiếng, hắn hơi phất tay, đám người liền đứng lên.
Phong Mị Nhi hơi nắm chặt tay, bà không nghĩ Lam Nguyệt đột nhiên có một chỗ
dựa vững chắc như vậy. Hiện tại bà nên làm gì ? Tiếp tục hay thay đổi kế hoạch đây ?
Chỉ có thể nói Phong Mị Nhi lo lắng thừa, Huyền Tịch
đương nhiên sẽ không ở lại, hắn sẽ không trực tiếp tham gia buổi lễ cập
kê của Lam Nguyệt. Nếu hắn ở đây, cho Phong Mị Nhi mười lá gan cũng
không dám giở trò. Như vậy Nguyệt Nhi không phải không giải quyết được
gì sao ?
Huyền Tịch ở, khiến đám người vô cùng áp lực. Hắn vừa đi
rồi, tất cả đều đồng loạt thở dài nhẹ nhõm. Chỉ là không ai đoán được,
vị Quốc sư này làm vậy là có ý gì.
"Nguyệt Nhi, con và Quốc sư quen biết sao ?"
Lam Nguyệt nghe Phượng Lâm Thiên giả mở miệng, hơi nhướng mi. Nguyệt Nhi ?
Đến Phượng Lâm Thiên thật còn chưa kêu nàng thân thiết như vậy đâu.
"Không biết."
Bởi vì không phải chỉ là quen biết a.
Phượng Lâm Thiên nhíu mày, hắn nhìn qua Phong Mị Nhi, bà ta khẽ gật đầu.
Bà chưa điều tra được lai lịch của kẻ này, nhưng hắn và Phượng Lam Nguyệt cũng không thấy có giao thoa gì.
Bà ta không biết, Lam Nguyệt còn có một thân phận khác, càng không biết
mọi dấu tích đều được nàng che giấu kỹ, tất cả đều vì ngày hôm nay.
Lam Nguyệt lại phải tiếp thêm nhiều khách nhân cùng quà nữa, mới chính thức đi vào phần quan trọng nhất của buổi lễ. Nhận ấn huy của gia tộc.
Tiếp nhận ấn huy của gia tộc cũng không có gì đặc biệt, Lam Nguyệt chỉ cần
đứng giữa đại sảnh tiếp nhận cái gọi là Phù ấn Thạch của gia tộc công
nhận là được.
Phù ấn thạch là một loại thạch huy, mỗi một gia tộc
lớn đều sẽ có. Phượng gia mặc dù chi thứ thưa thớt, nhưng trước kia cũng từng là một đại gia tộc. Huống hồ còn có cao thủ có tu vi cùng thiên
phú mạnh mẽ như Phượng Lâm Thiên.
Tiếp nhận thứ này, liền minh
chứng nàng là người Phượng tộc, đời này kiếp này cũng sẽ mang dòng họ
này. Nghe nói chỉ có dòng chính mới có thể nhận truyền thừa. Phượng Lam
Uyển năm đó cập kê tổ chức ở Băng Thánh Cung, cũng chưa từng tiếp nhận
qua thứ này.
Lam Nguyệt nhìn Phượng Lâm Thiên giả cầm phù ấn kia đi đến trước mặt nàng, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Rốt cuộc Phượng Lâm Thiên này là giả, vậy Phù Ấn Thạch này, chưa chắc đã là hàng thật !
Phượng Lâm Thiên giả cầm Phù ấn thạch miệng niệm một đoạn chú văn kỳ quái. Phù Ấn Thạch sáng lên, một dòng chữ đỏ tươi từ nó bay ra, tiến nhập vào mi
tâm nàng.
Một loại cảm giác nguy hiểm dâng lên, trực giác nói cho Lam Nguyệt biết, nàng không được để thứ này đi vào cơ thể.
Chỉ là kỳ lạ là, lúc này Lam Nguyệt có như thế nào cũng không thể cử động
được, cả cơ thể giống như không thuộc về nàng nữa vậy ! Giống như bị kẻ
khác thao túng ! Chẳng lẽ là...
Là con rối thuật sao !! ?
Phượng Lâm Thiên giả này chẳng lẽ là Con rối sư !!!?