Đôi mắt đen ẩm như sương mù trong ánh sáng lung linh này, dường như có
một thứ gì sâu sắc đến mức dễ quên đi, chỉ vì không muốn được nhớ đến?
Vì cái gì thời khắc chạm vào nó lần nữa, trái tim tôi lại đau nhói, đau
một lần so một lần lại càng dữ dội hơn? Cậu là vết thương là thống khổ
mà tôi mê luyến, khiến tôi chưa một lần nghĩ sẽ để nó khép lại. Đơn giản là hồi ức có cậu, cho nên tôi đều....
"Trương Khơi Linh... Trương Khởi Linh anh có đang tỉnh táo không?" Giải Vũ Thần vỗ vỗ lên mặt Trương Khởi Linh, hô.
"Ngô Tà!" Trương Khởi Linh dường như nhìn thấy Ngô Tà gọi mình, nhưng hắn lại không thể xác định.
"Xong rồi! Ngu rồi." Giải Vũ Thần đứng dậy dang hai tay nói với người Trương gia phía sau.
"Tộc trưởng..."
"Tôi không sao." Trương Khởi Linh ý thức được mình thất thố, nghiêm mặt lại nói.
"Có vẻ tỉnh rồi." Giải Vũ Thần ngồi xổm xuống tìm thứ gì đó trong ba lô,
vừa nói: "Nếu tỉnh thì làm việc thôi, tôi không thích ở một nơi chim còn không thèm ở như thế này."
"Chúng ta nên nghỉ ngơi trước, nghi thức này cần một ngày mới có thể hoàn thành, hơn nữa thời cơ chưa đến."
"Hả?" Giải Vũ Thần ngừng động tác trên tay quay đầu nhìn vào Trương Khởi
Linh, "Vậy trước nghỉ ngơi!" Giải Vũ Thần nói xong đem đồ vật đã lấy ra
bỏ lại vào bao, thuận tiện móc ra một cái túi ngủ ngủ ngon lành.
Trương Khởi Linh nhìn những người còn lại: "Các người cũng nên nghỉ ngơi đi,
phía sau vẫn còn một trận ác chiến đang chờ." Nói xong liền tự tìm một
nơi tựa mình nhắm mắt dưỡng thần.
Trương Khởi Linh cũng không có
ngủ, tất cả những cảnh tượng trong mơ cứ tái hiện trong đầu hắn. Hắn lấy một chai nước ra ngửa đầu uống, hy vọng nước này có thể làm bản thân
thanh tỉnh một chút. Hiện tại không phải thời điểm để thương tâm khổ sở, chỉ cần sơ hở, mọi thứ của hiện tại đều sẽ biến mất. Mà chính hắn cũng
sẽ phụ sự phó thác của Ngô Tà.
Bọn người Uông Tàng Hải sẽ không
thật sự muốn phá hư nghi thức, bọn chúng chỉ muốn tại thời khắc hoàn
thành lễ tế đoạt lấy tứ linh. Hoặc cũng có thể bọn chúng sẽ phát rồ,
không màng an nguy mà trực tiếp cướp tứ linh tại lúc buỗi lễ đang tiến
hành...
......
"Thượng quân, máy bay đã sẳn sàng." Một người nam nhân tầm hai sáu hai bảy tuổi đứng bên ngoài cửa nói.
Trường An dừng bút trên tay, nói: "Quân phụ có tin tức gì không?"
"Vẫn không có."
"Ngay khi tin tức của người đến, hãy báo cho tôi biết càng sớm càng tốt."
"Vâng."
Trường An mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp. Đây là một cái bát
quái đỉnh bạc lộc bảo hạp, Trường An cầm trên tay sờ sờ rồi đem đặt cạnh ba lô.
"Cốc cốc" cửa phòng vang lên tiếng gõ.
"Có phải có tin tức gì hay không?" Trường An một bên soạn ba lô một bên hỏi.
"Vâng."
"Vào đi."
Người trẻ tuổi đẩy cửa tiến vào, trực tiếp đưa cho Trường An lá thư mật.
Trường An tiếp nhận lá thư, sau đó quay sang nói với người đưa tin: "Cậu trước đi ra ngoài, chúng ta lặp tức xuất phát."
"Vâng."
Trường An mở thư nhìn thoáng qua, chỉ đơn giản vài lời, không thể coi thành
một câu. Nhưng trên gương mặt Trường An lại xuất hiện một nụ cười nhàn
nhạt.
.....
Trương Khởi Linh nhìn không gian nơi cực quang mờ ảo đung đưa kia, chờ đợi một thời cơ đã định.
Trước mặt hắn là bàn xoay với 64 quẻ* của Phục Hy, bốn hướng của bàn xoay
phân biệt đặt vào tứ linh. Giải Vũ Thần ở bên cạnh cầm một túi máu, đó
là máu của Đại Bảo. Giải Vũ Thần lo sợ Trương Khởi Linh sẽ xử sự theo
cảm tính nên đã chọn giữ lấy túi máu này.
*
Mặt khác những người Trương gia còn lại đã vào vị trí của mình, để phát
động tứ linh bọn họ phải không ngừng niệm bốn loại chú ngữ. Đây là một
loại chú ngữ dễ đánh thức tâm ma, cho nên khi niệm sẽ phi thường tiêu
hao thể lực, nếu ý chí không đủ kiên định còn có khả năng dẫn đến phát
điên.
Đột nhiên răng rắc một tiếng, cực quang trong không gian
không ngừng vặn vẹo rời đi. Trương Khởi Linh biết thời cơ đã đến. Hắn
lập tức dùng Phục Hy quẻ thúc đẩy mệnh bàn. Giải Vũ Thần cũng nhanh
chóng dùng một cái châm đâm vào túi máu, nháy mắt máu đã lan ra khắp bàn tròn, những người khác cũng đồng thời niệm lên các loại chú ngữ.
Cùng lúc tứ linh bắt đầu xoay tròn không ngừng, rất nhiều hình ảnh kỳ quái
vụn vặt lướt qua não bộ mỗi người có mặt tại đây. Cuối cùng dừng lại ở
thảm họa bộ tộc Nữ Oa hàng ngàn năm trước.
Ma tộc xâm lấn, khắp
nơi đều là khói lửa và tiếng la hét chói tai. Nữ Oa thần thạch tản ra
ánh sáng xanh lục chói mắt, một số ít sinh vật kỳ dị giống dơi che trời
lấp đất. Một người phụ nữ xinh đẹp bạch y giơ cao Nữ Oa thần thạch rồi
thẳng tay bổ vào nó, anh sáng chói lọi xung quanh thần thạch dần biến
mất, rất nhanh trên bề mặt đã xuất hiện vết nứt.
Người phụ nữ cầm thật thạch quay đầu chạy rất nhanh về phía đại điện. Một bé gái khoảng
mười mấy tuổi chạy đến ôm chặt người phụ nữ, trong miệng không ngừng
gọi: "A ma!"
Người phụ nữ vuốt ve đầu bé gái, từng giọt nước mắt tuông rơi nhưng cô ta không để bé gái nhìn thấy, cuối cùng dùng một ngữ khí bình tĩnh nói: "Buông tay, ngươi là tương lai Nữ Oa, ngươi không
thể mềm yếu, ngươi phải bảo vệ thần thạch. Nhớ kỹ, đây là sứ mệnh của
ngươi." Người phụ nữ nói xong liền đem Nữ Oa thần thạch đẩy mạnh vào
người cô gái nhỏ, rất nhanh cô bé liền mất đi ý thức, tê liệt ngã xuống
và được người phụ nữ ôm lấy.
Người phụ nữ ôm cô bé đặt nằm trên nền đất, sau đó cô ta vung tay, bé gái liền biến mất.
Chờ khi cô bé tỉnh lại, khắp nơi không có gì ngoài làn khói dày đặt, và thứ cô bé đang ôm chính là thần thạch.
Cô bé ôm chặt thần thạch không ngừng thét gọi "A ma", tìm kiếm mọi ngóc
ngách và lục tung các đống lửa. Nhưng không có cái gì cả, ngay cả thi
thể cũng không hề có. Đến cuối cùng, cô bé chậm rãi rời đi với thần
thạch trên tay...
Bởi sự luân chuyển của tứ linh, vết nứt trong
không gian hư ảo bắt đầu lóe lên ánh sáng màu xanh lục. Vết nứt bắt đầu
chậm rãi co rút lại, ánh sáng xanh lục cũng càng ngày càng lóa mắt,
chung quanh lặp tức bị bao phủ bởi một màu xanh.
.....
Ngoài cửa Chung Cực, người áo đen cầm một cái hộp cho Uông Tàng Hải.
Uông Tàng Hải đem một cái bỏ vào trong miệng, rồi đưa chiếc hộp qua cho Vương Tòng Nhân.
"Đây là cái gì?" Vương Tòng Nhân nghi hoặc nhìn cái hộp chứa đầy những viên nhỏ màu đen.
"***** cộng bạc hà."
"Ăn cái này để làm gì?"
"Ăn cái này vẫn còn chưa đủ." Uông Tàng Hải xoay người nói với người áo đen: "Đem đồ vật mang lên."
Người áo đen đem lên hai cái kim tiêm dùng một lần, đưa một cái cho Uông Tàng Hải, lại đưa một cái cho Vương Tòng Nhân.
"Uông huynh đây là muốn học tiểu hài nhi chơi chích sao?"
"Ngươi rõ ràng không ý thức được Chung Cực kia có bao nhiêu lợi hại, tổ tiên
Uông Tàng Hải của ta từng lưu lại một lời nhắc nhở. Chung Cực có tính mê hoặc rất lớn." Uông Tàng Hải nhìn cửa Chung Cực, lại nói tiếp: "Chúng
ta một khi tiến vào, nếu phát hiện có gì không đúng phải lặp tức dùng
kim đâm chính mình, chỉ cần xuyên qua hư vô huyễn thành liền không còn
vấn đề."
Vương Tòng Nhân nhìn nhìn ống tiêm trong tay, nắm chặt.
Mặc kệ lời Uông Tàng Hải là thật hay giả, lúc này chỉ có thể tin tưởng.
Đã đến bước cuối cùng, trừu tính nhiều năm như vậy, thành bại chính là ở bước cuối cùng này. Gã nghiên đầu nhìn cửa Chung Cực, nói: "Dựa theo
cách nói của tổ tiên ông, chúng ta còn phải đợi bao lâu?"
"Cho đến khi cánh cổng này bắt đầu mờ dần."
Vương Tòng Nhân nhìn vào cánh cửa, huyễn quang bên trong bắt đầu trở nên trong suốt, nói: "Là lúc này sao?"
"Ừ." Uông Tàng Hải nói với người áo đen phía sau: "Mang lên."
Một người phụ nữ miệng bị bịt kín khắp người là thương tích được dẫn lên.
Uông Tàng Hải nắm lấy cổ tay cô ta, một dao cắt mạnh xuống. Sau đó gã
đem tay cô gái đặt lên đại môn, rất nhanh cánh cửa đã biến mất.
Uông Tàng Hải để mấy người áo đen đi phía trước, chính mình cầm súng và kim tiêm đi ở phía sau.
Người Trương gia thấy có người xông vào giữa nghi lễ, không chút do dự bước
ra. Mắt thấy chỉ có một khe nức nhỏ là còn phát ra lục quang, những
người đang đọc chú ngữ đều không dám phân tâm lơ là.
Giải Vũ Thần mang mọi người canh giữ ở cửa hư vô huyễn thành, liên tiếp mấy người áo đen đi vào đều bị chặn ở ngã này.
Uông Tàng Hải thấy tình hình không ổn liền cho thả mấy cái hắc phi tử vào,
còn gã và Vương Tòng Nhân vẫn ở yên vị trí cũ, chờ đợi thời cơ.
Thân thủ hắc phi tử rất linh hoạt, những người bên trong nhanh chóng đã
không chống đỡ nổi. Chủ yếu là mấy thứ này không sợ thương không sợ
chết, hơn nữa chết rồi vẫn còn chiến đầu được, loại sinh vật biến thái
này chắc chỉ sợ mỗi loại chó được huấn luyện như Tiểu Mãn Ca. Giải Vũ
Thần ý thức được mấy thứ này không phải như những tên vừa rồi, mà là hắc phi tử. Y lặp tức huýt sáo gọi ra một đám chó săn. Hắc phi tử hơi lui
lại một chút, ngay lúc này Vương Tòng Nhân dẫn theo người của gã tiến
vào, người Vương gia từ nhỏ đã chú trong vặn võ song toàn, mục tiêu hàng đầu là chính trị và kinh thương.
Nghi thức đang đến bước hoàn
thành, Trương Khởi Linh nhấc lên hắc kim cổ đao tiến ra. Mặt khác những
người luôn đọc chú ngữ, lúc này đây đây ngồi liệt xuống nền đất.
Trong nhất thời loạn chiến diễn ra, chỗ này nhanh chóng trở thành một chiến trường khắp nơi là máu và tay chân đứt lìa.
"Đoàng đoàng!" Hai tiếng súng vang lên, mọi người nhanh chóng dừng lại động tác.
Ba người đang bị áp quỳ trên mặt đất không hề nhúc nhích, đã mất khả năng
phản kháng. Giải Vũ Thần liếc mắt một cái liền nhận ra, là Hắc Nhãn Kính và Tú Tú, còn một người nữa chính là Trương Như Tuyết. Khó trách làm
sao bọn gã có thể tiến vào, hóa ra là bắt được Trương Như Tuyết.
Trương Khởi Linh mắt lóe hàn quang, nắm tay siết chặt. Giải Vũ Thần gắt gao
nhìn chằm chẳm Hắc Nhãn Kính cả người đầy máu và Tú Tú người như quả
bóng hơi ỉu xìu, cả người vô lực.
"Ha ha ha..., họ Giải kia,
ngươi cũng có ngày hôm nay!" Uông Tàng Hải một chân đá vào Hắc Nhãn Kính đang quỳ khiến hắn phát ra tiếng kêu rên đè nén. Xong gã nói với Giải
Vũ Thần: "Sao? Đau lòng không? Ha ha!" Tiếp theo gã lại nắm lấy Hoắc Tú
Tú, trong ánh mắt Hoắc Tú Tú tràn ngập lửa giận, như muốn nuốt sống lấy
gã. Gã nhìn Hoắc Tú Tú cười cười, nói: "Vẫn là một con mèo thật hung dữ
nha! Cũng không biết tình cảm của cô với chồng thế nào, thế nhưng để cô
chơi đùa với lửa..." Gã cố ý kéo dài âm điệu.