Quý Ly thình lình đưa ra yêu cầu, Phó Bạc Thành chăm chú nhìn cậu, nhưng cũng không từ chối.
"Từ khi ba mẹ qua đời, từ nhỏ đến lớn đều là em ngủ một mình, em muốn ngủ cùng anh một lần, có được không?"
Quý Ly mở miệng thỉnh cầu, Phó Bạc Thành trầm mặc hơn mười giây, rốt cuộc mở miệng.
"Vào đi."
Cửa phòng đóng chặt, Quý Ly trực tiếp nằm trên giường Phó Bạc Thành, nếp nhăn trên đệm tựa hồ vẫn còn lưu lại mùi hương của Phó Bạc Thành.
"Anh, em vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau, anh còn ghét bỏ em, chê em da thịt mềm mại, giống như đụng nhẹ một cái lập tức bị thương."
Quý Ly nói dối, kỳ thật làm gì có chuyện này, đều là nói bừa!
"Không có chuyện này."
Phó Bạc Thành không chút do dự trả lời, làm Quý Ly có chút kinh ngạc...
"Không có sao? Vậy tại sao trong ấn tượng của em anh lúc nào cũng đối với em lạnh như băng? Anh không yêu em sao?"
Quý Ly chất vấn, Phó Bạc Thành ngồi trên ghế, trầm mặc nhìn cuốn sách đang đọc dở dang trên tay.
"Lăng Thành, anh yêu em."
Phó Bạc Thành nói ra lời này làm Quý Ly có ảo giác... Đó là Phó Bạc Thành thật sự yêu cậu.
"Đừng ngồi ở đó! Lại đây ngủ cạnh em."
Quý Ly vỗ xuống một bên giường.
Phó Bạc Thành tháo mắt kính xuống, lấy thẻ đánh dấu trang ra kẹp vào trang đang xem dở, đem sách thả lại chỗ cũ.
Quý Ly nhìn Phó Bạc Thành đi tới, cái đầu nhỏ bắt đầu hoạt động.
"Anh, chúng ta xem phim kinh dị được không? Loại này siêu cấp dọa người."
Quý Ly đề nghị, Phó Bạc Thành lập tức bày ra bộ dáng bài xích.
"Những cái đó đều là giả."
"Anh."
"Làm sao?"
"Nói em nghe, có phải anh sợ phim kinh dị không?"
"..."
- --------------------------
Tình hình dịch bệnh lại trở nên phức tạp rồi. Mọi người hạn chế đi ra đường nếu không cần thiết, nhớ đeo khẩu trang,... để bảo đảm an toàn sức khỏe cho bản thân.