Sáng hôm sau, Quý Ly vừa xuống lầu ăn sáng đã nghe thấy tiếng Lê Nhã và Phó Bạc Thành nói chuyện với nhau.
"Bạc Thành, ba nói nên đặt hạng mục công tác lên trên hết."
Phó Bạc Thành buông tờ báo trong tay gật đầu.
"Hôm nay em muốn ra ngoài một chuyến, có mấy người bạn rủ em ra ngoài chơi."
"Được, chú ý cẩn thận, có cần anh kêu người đưa em đi không?"
Phó Bạc Thành giả dối làm Quý Ly ngồi ở bàn ăn ăn sandwich yên lặng thổn thức.
"Không cần, anh yên tâm."
"Ừ."
Quý Ly nhìn hai người khách khí nói chuyện, uống một ngụm sữa bò rồi ỏ ly xuống.
"Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri(1)."
Quý Ly cảm khái ngâm thơ, Lê Nhã cùng Phó Bạc Thành đều nhìn về phía cậu.
Đặc biệt là Lê Nhã, con ngươi trong mắt run lên nhè nhẹ.
"Anh, hôm qua thầy giao bài tập về nhà là tìm hiểu về mấy bài thơ tình, em có chọn ra vài câu, theo anh cái nào thì được?"
Quý Ly bộ dáng nghiêm túc học tập.
"Ừm, còn gì nữa?"
"Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy (2), còn câu này nữa, trường tương tư hề trường tương tư, trương tương tư hề vô tận cực, tảo tri như thử quải nhân tâm, hồi bất đương sơ mạc tương thức(3)."
Quý Ly cố ý đâm thủng tâm tình đang được đè nén trong lòng của Lê Nhã.
Cậu lén liếc mắt quan sát, Lê Nhã cười không nổi, mặt không biểu tình tiếp tục ăn.
"Câu đầu tiên."
Phó Bạc Thành đề nghị, Quý Ly giả bộ gật đầu nghiền ngẫm.
Không biết chị Lê Nhã thế nào rồi nhỉ?
Trên đường đi học, Quý Ly nhận được tin nhắn.
"Việc đã xong, không tới nửa tháng tên đó sẽ không chịu được mà bắt đầu hành động."
Quý Ly vui muốn chết. Rốt cuộc qua cơn mưa trời lại sáng!
Trong khoảng thời gian này, Quý Ly ngoan ngoãn đi học, tan học liền về nhà, còn Lê Nhã lại thường xuyên đi sớm về trễ, hơn nữa hay trốn đến mấy góc khuất để gọi điện thoại.
Phó Bạc Thành theo khuôn lễ quan tâm hỏi thăm nhưng Lê Nhã chỉ cười cười lắc đầu.
Quý Ly có để ý nhưng không hỏi han gì.
Ban đêm yên tĩnh, Quý Ly ngủ không được, đứng dậy ra ban công tính ngắm mây trời thì loáng thoáng nghe thấy tiếng vang nhỏ vụn. Cậu đem lực chú ý nhìn về phía Lê Nhã đang kéo vali rời đi.
Quý Ly liếc mắt nhìn đồng hồ. Rạng sáng ba giờ, người gác cổng đều ngủ cả rồi, nhưng cửa vẫn còn đóng chặt.
Nhưng không ngờ Lê Nhã rón rén lấy thẻ thông hành từ tên gác cổng, "tích" một tiếng, cổng đang đóng chặt mở ra.
Lê Nhã vừa mới thành công đi ra ngoài, thì xuất hiện một cái bóng màu đen ở chỗ tối đang chờ cô.
Thấy cô đi ra, kẻ thần bí nhanh chóng cầm lấy hành lý, dắt tay Lê Nhã rời đi.
Quý Ly thu hết tất cả vào trong mắt thở dài. Người này, trước sau gì cũng sẽ rời đi mà thôi.
- ---------
*Chú thích:
(1) Phiên âm Hán Việt: Linh lung đầu tử an hồng đậu
Nhập cốt tương tư tri bất tri
Dịch: Xúc xắc lung linh an hồng đậu
Tận xương tương tư có biết không.
Nghĩa: * Xúc xắc tinh xảo mang đậu đỏ, tận xương tương tư có biết không: nghĩa là hạt xúc xắc trắng làm từ xương bên trong có chứa đậu đỏ. Đậu đỏ, hay còn gọi là đậu tương tư được người xưa ví với tương tư nên "tương tư tận xương" hay nhập cốt tương tư mang hàm ý tương tư đến tận xương tủy ngụ ý tâm tình đau đáu nhớ thương