Trời mưa làm cho con người trở nên
lười biếng, Cố Hiểu Mộng ngủ trưa một giấc, thức dậy đã là ba giờ chiều. Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại, chính là kính cẩn tuân theo "lời dặn
của bác sĩ" Lý Ninh Ngọc, đàng hoàng đúng hạn uống thuốc.
Cô từ
nhỏ ham chơi, lại ưa thích mạo hiểm săn thú, bị thương là chuyện bình
thường như cơm bữa, cơ năng thân thể cũng khôi phục nhanh chóng, cộng
thêm Lý Ninh Ngọc kỳ thực ra tay không nặng, hiện tại dưỡng hai ngày,
vết thương đã không còn đau mấy.
Cố Hiểu Mộng sờ sờ băng vải
trên vai, phảng phất như còn sót lại hơi thở của người đã giúp cô băng
bó. Cô thở dài, bản thân về nhà được hai ngày rồi, nói cách khác, Lý
Ninh Ngọc trở về Thượng Hải cũng đã hai ngày, không biết Số 76 sẽ xử lý
chị ấy như thế nào. Một chút tin tức cũng không có, phụ thân bên kia
không chịu hé miệng, cô lại không cách nào trực tiếp liên lạc với Lý
Ninh Ngọc... Xem ra rất nhiều chuyện còn cần phải tính kế lâu dài.
Cô đi đến cạnh cửa sổ, kéo ra tấm rèm hoa dày nặng, hạt mưa lất phất bay
vào bên trong, Cố Hiểu Mộng hít thở luồng không khí tươi mới, theo thói
quen liếc xuống lầu một cái, lại nhìn thấy có một chiếc xe hơi đậu trong sân. Đúng lúc này, một nữ nhân trẻ tuổi mặc quần áo phương Tây bước ra
khỏi dinh thự nhà mình, cô Triệu đích thân che dù tiễn nữ nhân kia lên
xe, đứng đưa mắt nhìn xe rời đi, mới quay trở vào nhà.
Trong
lòng Cố Hiểu Mộng nổi lên nghi hoặc, có thể đi vào nhà mình, nhất định
không phải loại nhân vật vô danh không đáng chú ý. Cô đã gặp qua hầu hết các quý cô danh môn lẫn phu nhân địa vị cao trong khu vực Hàng Châu
Thượng Hải, nữ nhân kia nhìn rất lạ mặt, hoàn toàn không thuộc tầng lớp
này. Mà nói đến tuổi, cô ta lại xấp xỉ với mình, nên sẽ không phải là
quan viên trọng yếu. Như vậy xem ra, người này chắc hẳn là đến thay
người khác làm việc. Sẽ là ai đây? Chiếc xe ban nãy có biển số Thượng
Hải, Thượng Hải —— Cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng chạy bổ ra
khỏi phòng ngủ.
Lúc vọt vào thư phòng, Cố Dân Chương chính đang
tưới nước cho chậu cây Bình An đặt trong góc. Thấy con gái đến, ông cười ha ha đổ xuống chút nước cuối cùng sót lại trong ly, dò hỏi: "Chuyện gì mà gấp như vậy?"
"Vừa rồi có phải là người của Số 76 đến?" Cố Hiểu Mộng như thường lệ đi thẳng vào vấn đề.
"Thư ký riêng của Lý Sĩ Quần, bí thư Từ Mạn Trinh." Cố Dân Chương vẫy tay
gọi Cố Hiểu Mộng tới ngồi xuống, chỉ chỉ hai hộp thuốc mỡ trên bàn, "Đến đưa ít thuốc tiêu sẹo cho con."
Cố Hiểu Mộng không nhịn được
cười khẽ: "Lặn lội đường xa chạy tới chỉ để đưa thuốc? Chắc là có dụng ý khác, bằng không ba ba cũng sẽ không mời cô ấy vào thư phòng gặp mặt."
"Hai chuyện, nghe tốt hay là xấu trước?" Cố Dân Chương biết con gái thông minh, nên cũng không vòng vo.
"Lần này, con muốn uống thuốc trước, ăn đường sau." Cố Hiểu Mộng ngược lại
không ra bài theo lẽ thường, dĩ vãng đều là trước ngọt sau đắng, hiện
tại cô chỉ muốn khổ tận cam lai.
"Lý Sĩ Quần đã xem báo cáo điều tra của Thẩm Ngọc Điệp, mặc dù đối với chuyện Vương Điền Hương là Cô
Châu không có nghi vấn gì, nhưng mà con giết Vương Điền Hương vào đúng
ngày hắn nhận tội, không hợp với thủ tục, hoài nghi con dùng việc công
báo thù riêng, cũng đã nắm giữ một ít chứng cớ."
"Dùng việc công báo thù riêng? Báo thù gì?" Tuy rằng đoán được Lý Ninh Ngọc sẽ không
viết vào báo cáo những nội dung gây uy hiếp bản thân, nhưng nghe cô viết như vậy, Cố Hiểu Mộng vẫn có chút bất ngờ.
"Nói là Vương Điền
Hương theo đuổi con không thành, vì yêu sinh hận, suốt ngày bám đuôi
quấy rầy, trước đó còn giết người bạn trai diễn viên của con. Con đã sớm ghi hận hắn, cho nên mới nóng lòng giết hắn, báo thù cho Lưu Tông Lâm."
Cố Hiểu Mộng ngớ người, Lý Ninh Ngọc thật đúng là dám bịa. Cơ
mà chị ấy nói cũng không sai, mình đích xác là dùng việc công báo thù
riêng. Xem ra Lý Ninh Ngọc muốn dùng cái động cơ này để thay mận đổi
đào, làm mờ trọng điểm.
"Kỳ thực cũng không xem như tin tức xấu, Lý Sĩ Quần không trực tiếp báo cho Kê Minh Tự, chứng tỏ suy đoán bên
trong báo cáo điều tra cũng chỉ là đuổi hình bắt bóng, cái gọi là chứng
cớ kỳ thực cũng không đủ."
Cố Dân Chương lắc đầu một cái:
"Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, mặc dù không có chứng cứ thật
sự, nhưng dẫu sao cũng để lại điểm yếu. Giết Vương Điền Hương, chẳng
khác nào cắt đứt đầu mối Cô Châu trong đường dây tình báo của Quân
Thông, nếu Lý Sĩ Quần cố ý báo lên Kê Minh Tự, nói con lấy việc công làm việc tư, gây trở ngại điều tra, một khi phía trên xử phạt xuống, sợ
rằng vị trí sở trưởng của con khó mà giữ được."
"Sẽ không." Cố
Hiểu Mộng cười một tiếng, cô đã có suy đoán đại khái đối với kế hoạch
của Lý Ninh Ngọc, "Nếu chị ấy đã lựa chọn bại lộ chuyện này cho Lý Sĩ
Quần, vậy thì chắc chắn dám xác định hắn sẽ không báo lên trên —— Chắc
hẳn việc này cũng đã trải qua sự đồng ý của ngài. Con đoán, hai người dự định mượn cơ hội này, để chị ấy ghi lại công lao ở chỗ Lý Sĩ Quần. Mà
Lý Sĩ Quần hôm nay cho thư ký riêng đích thân đến nhà, chứng minh rằng
hắn muốn cầu cạnh ba, hắn cũng muốn mượn cơ hội này, thuận nước đẩy
thuyền bán cho ngài một ân tình. Đúng không?"
Suy luận có lý có
chứng, Cố Dân Chương hài lòng cười nói: "Lý Sĩ Quần luôn muốn nắm thóp
ta, ta cũng chỉ là tương kế tựu kế mà thôi."
"Vậy thì ngài đáp ứng hắn điều gì?"
Cố thuyền vương thong dong trấn định nhấp một hớp trà, giải quyết xong một chuyện, gương mặt như trẻ ra mấy tuổi, ông chậm rãi chìa ra ba ngón
tay: "Ngân sách tài chính cho ba năm tới."
"Chỉ có như vậy?" Cố
Hiểu Mộng có chút kinh ngạc, cứ tưởng hắn sẽ dùng điểm yếu để uy hiếp gì đó, không ngờ lại cũng chỉ vì tiền. Tục nhân, tục không chịu nổi. Cô
nhớ vào năm ngoái, dưới chủ trương của Cố Dân Chương, ông lớn Kê Minh Tự đã cắt giảm quân phí dự trù, nhất là phần của Số 76, e rằng Lý Sĩ Quần
vẫn luôn ghi thù chuyện này. Tên tiểu nhân này thật rất biết tính toán,
nếu Vương Điền Hương còn sống, hẳn còn cần học tập Lý chủ nhiệm nhiều.
"Dĩ nhiên, vẫn còn cái khác." Cố Dân Chương không nhanh không chậm bổ sung, "Cái công ty Vĩnh Hưng Long dưới tay hắn, hai năm qua nhờ vào vận
chuyển vật liệu ở khu vực Trường Giang, kinh doanh cũng không tệ, cho
nên muốn đặt mua thêm mấy chiếc tàu hàng."
"Tiểu nhân là loại dễ khống chế nhất, chỉ là đáng tiếc mấy con thuyền của ngài rồi." Cố Hiểu
Mộng cười lạnh một tiếng, chợt nghĩ tới điều gì, tò mò nhìn Cố Dân
Chương nói, "Nhưng mà ba ba, vị nữ bí thư kia của hắn, chắc không phải
người xấu đúng không?"
"Hửm? Lời này là ý gì?"
"Bởi vì
ba ba dùng nước cô ấy uống để tưới hoa, thói quen của ngài luôn là đem
nước người tốt uống dư cầm đi tưới hoa, còn kẻ nào đáng ghét, đừng nói
tưới hoa, cho dù là cái ly từng dùng cũng muốn vứt bỏ." Cố Hiểu Mộng tự
tin nói ra căn cứ phán đoán của mình.
Cố Dân Chương thản nhiên cười: "Trực giác thôi, ta cảm thấy vị tiểu thư kia không phải kẻ xấu."
"Thật hiếm có, ngài cũng biết dùng trực giác để phán đoán." Cố Hiểu Mộng
không nhịn được chế nhạo nói, "Vậy bây giờ nên nói tin tức tốt rồi."
"Tin tức tốt là, trải qua chuyện này, vụ án Cô Châu đại khái thật sự có thể
chấm dứt rồi. Ta nghĩ Kê Minh Tự cũng sẽ không năm lần bảy lượt thẩm tra lại nữa, chúng ta có thể an tâm." Cố Dân Chương thở dài, "Đới Lạp bên
kia cũng ra lệnh, để cho ta tạm thời ngủ đông, né tránh phong thanh, chờ đợi chỉ thị kế tiếp."
Cố Hiểu Mộng nghiêm túc gật đầu một cái,
đối với cha con bọn họ mà nói, việc này đích xác cũng coi như tin tức
tốt. Nhưng tin tức này vốn nằm trong dự liệu của cô, so sánh ra, cô quan tâm tình huống của Lý Ninh Ngọc hơn, vì vậy lại khẩn trương hỏi: "Vậy
chị ấy thì sao?"
"Nghe nói bị đình chỉ công tác nửa tháng, khấu trừ một tháng lương."
"Vậy thì tốt rồi."
Nghe thấy Lý Ninh Ngọc không bị xử phạt nghiêm trọng, Cố Hiểu Mộng yên lòng
hơn một chút. Chỉ tạm thời bị đình chỉ, không bị giam cũng không bị điều động công tác, đã là được xử lý khoan hồng rồi. Chỉ là khổ chị Ngọc,
một tháng quân lương vậy là bay đi mất, không biết chị ấy ở Thượng Hải
sống thế nào, ăn ở đã quen chưa...
Lo lắng của Cố Hiểu Mộng có
vẻ hơi dư thừa, đội lên thân phận giả Thẩm Ngọc Điệp là con gái thương
nhân, điều kiện sinh hoạt hiện nay của Lý Ninh Ngọc xem như không tệ, ít nhất sẽ không vì bị trừ lương mà lép ví.
Giờ phút này, cô đang ở căn hộ của mình, chuyên tâm chỉnh sửa viết báo cáo lại từ đầu.
Tòa chung cư Normandie, nằm trên đường Hà Phi, Thượng Hải. Đây là nơi ở
Nanzo Kumoko chọn cho cô lúc ban đầu. Để tiện cho việc tiếp xúc, cô ta
cố ý chọn một chung cư cao cấp đông người sinh sống, ra ra vào vào sẽ
không làm người chú ý.
Hai bản báo cáo đặt trên bàn dài, Lý Ninh Ngọc thất thần nhìn chằm chằm phần mặt bìa hồ sơ viết 《 Báo cáo điều
tra vụ án Nanzo Kumoko bị ám sát 》 —— Nanzo Kumoko đã chết gần một
tháng, theo lý mà nói Đặc Cao Khóa nên sớm có người thay thế cô ta liên
lạc với bản thân, nhưng Lý Ninh Ngọc lại chậm chạp không nhận được tín
hiệu tiếp xúc.
Chẳng lẽ trừ Nanzo Kumoko ra, bên trong Đặc Cao
Khóa không ai biết đến sự tồn tại của "Yoshida Tamako"? Nếu như vậy
ngược lại là chuyện tốt. Nhưng mà nghĩ nhiều cũng vô ích, cô hiện tại
vẫn không thể khinh suất, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi bên phía Fujiwara Kenji có động tác.
Về phần vụ án Cô Châu, Lý Sĩ Quần hôm nay
phái Từ Mạn Trinh đi Hàng Châu, chắc hẳn bên phía Cố Dân Chương đã thực
hiện giao dịch theo kế hoạch. Không có gì phải lo, chỉ cần chờ ngày mai
nộp lên hồ sơ này, hai vụ án liền có thể kết thúc.
Hiện tại điều duy nhất còn bận tâm vẫn là Cố Hiểu Mộng, cũng không biết thương thế
của nha đầu kia khôi phục thế nào rồi, Lý Ninh Ngọc khẽ thở dài, xoay
tròn bút máy trong tay, bất giác vẽ hình lên giấy.
Chốc lát sau, hình ảnh một thiếu nữ mặc quân trang liền sống động hiện lên trên giấy. Đường cong có chút thô ráp, Lý Ninh Ngọc đưa bức vẽ ra xa nhìn một
chút, dường như không hài lòng lắm.
Bức họa này dùng tay trái để vẽ, mặc dù cô bẩm sinh thuận tay trái, nhưng từ khi đi học đến nay đều
quen dùng tay phải, nếu chỉ dùng tay trái viết chữ thì còn có thể ứng
phó, nhưng vẽ một chút thì lại hơi miễn cưỡng. Luyện tập hơn nửa năm, đồ vật vẽ ra chỉ trên mức trung bình so với người thường, so với tài nghệ
tay phải thì vẫn còn chênh lệch khá xa.
Lý Ninh Ngọc là cao thủ
phác họa, người bên trong Bộ Tư Lệnh đều biết, nếu đã vậy, Thẩm Ngọc
Điệp không thể giỏi vẽ tranh được. Cũng giống như Lý Ninh Ngọc giỏi
dương cầm, Thẩm Ngọc Điệp liền không biết một nốt nhạc nào; Lý Ninh Ngọc là thiên tài giải mã, vậy thì năng lực giải mã của Thẩm Ngọc Điệp cũng
chỉ có thể đạt mức trên trung bình, có thể cao hơn đại đa số người trong hệ thống tình báo Uông Ngụy, nhưng không thể vượt qua Cố Hiểu Mộng.
Quan sát bức tranh trong chốc lát, cuối cùng cô vẫn đốt nó đi, ném vào thùng rác. Cô dốc toàn lực đóng vai Thẩm Ngọc Điệp, thậm chí thời điểm một
mình cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Không phải người cũng không phải quỷ, đây chính là cái giá để cô tiếp tục sống.