Tu Cẩn đang lẩn trốn, điều này không ngoài dự đoán của Đan. Nếu trong
tay vẫn còn đại quên thì không chừng gã có chút dũng khí phản kháng.
Nhưng vì đại quân đã bị kế của Bạch Ngôn Lê dụ ra ngoài gần hết, lại bị
hắn và chủ công đánh phá vào cứ địa mấy lần, lão già kia chắc chắn đã
nhìn rõ sự đáng sợ của Thương Phạt.
Không hiểu vì sao chỉ trong
một thời gian ngắn mà gia chủ lại trở nên mạnh mẽ nư vậy, nhưng Đan có
thể khẳng định vị Đông phủ chi chủ này không chỉ mạnh mà tính nết còn
cực kỳ ác liệt.
Giữ khoảng cách nhất định, Thương Phạt phất tay một cái, nhôm yêu quân của địch tan biến ngay tại chỗ.
Không, không hẳn là biến mất hoàn toàn. Trên mặt đất vẫn còn quần áo và vết
máu....Đan ngửi thấy mùi lạ trong không khí, chẳng dám nghĩ thêm nữa.
"Đến rồi." Tốc độ chậm lại, quẹo qua một góc đường, Thương Phạt dừng tại bãi đất trống.
Đan dáo dác nhìn trước nhìn sau. Ban nãy hắn bị thương, sau khi khôi phục hình người cũng rất thê thảm, "Nơi này sao?"
"Phải." Thương Phạt liếc tên thuộc hạ, mặt không cảm xúc.
Đan ngờ vực quan sát bãi đất trống, "Nhưng quanh đây chẳng có gì hết."
Nếu có yêu quái dùng phép che mắt thì chí ít cũng phải để lại yêu lực chứ.
Hắn đưa tay ra thử cảm nhận nhưng không phát hiện được gì. Hắn lại dè dặt
nhìn lén sắc mặt Thương Phạt, sợ mình bỏ sót chi tiết nhỏ nào đó, ngập
ngừng một lúc, bèn thử đi thêm mấy bước thăm dò.
Hắn không xem
lũ gia thần của Nam phủ ra gì, căn bản không cùng đẳng cấp với hắn. Lúc
trước hắn lo là lo chúng áp đảo bằng số lượng. Giờ tất nhiên hắn vẫn lo, nhưng hắn chỉ thua kém khi đấu trực tiếp thôi.
Chứ bàn về cảm ứng yêu lực, chỉ lão già Tu Cẩn mới may ra qua được mắt hắn.
Nhưng dù phép che mắt hoàn mỹ đến đâu, khi ở khoảng cách đủ gần và tìm kiếm
đủ kỹ thì nhất định sẽ phát hiện ra điểm khác thường.
Hắn thăm
dò thật cẩn thận, đi thẳng đến trung tâm của bãi đất trống, sau đó quay
về, nhưng vẫn cau mày, "Gia chủ, không có gì cả."
"Ngươi chắc không?" Thương Phạt theo hắn đi vòng quanh mấy lần, vẫn ung dung khoanh tay trước ngực.
"Chờ mà xem." Không nói thêm lời nào nữa, Thương Phạt duỗi năm ngoan tay về phía trước, mở rộng, rồi dần dần siết vào.
Động tác giống như bắt lấy thứ gì đó, rồi quăng mạnh lên không trung.
Bầu trời chợt vang lên tiếng nứt vỡ răng rắc. Đan dụi dụi hai mắt mình.
Trên bãi đất trống lập tức xuất hiện một mảng hoa văn hình sóng nước, uốn
lượn mở ra, để lộ một cái xoáy màu xanh lam ở chính giữa.
Vòng
xoáy kia tốc độ càng lúc càng nhanh. Thấy nó sắp sửa lan đến chỗ mình
đứng, Đan vô thức muốn lùi về phía sau, nhưng gia chủ của hắn vẫn đứng
yên tại chỗ, mí mắt cũng chẳng động đậy. Hắn nuốt nước bọt, trong đầu
đấu tranh kịch liệt, lưỡng lự mấy hồi, vẫn quyết định cắn răng quả cảm
đứng yên đó.
Vòng xoáy kia càng lúc càng lan rộng, tựa như nuốt chửng mọi thứ xung quanh nó.
Cuồng phong ào ào thổi vạt áo bay phần phật. Bụi đất quất vào mặt ran rát, khiến Đan phải nhắm mắt lại.
Nhưng Thương Phạt từ đầu đến cuối vẫn vững như tường đồng vách sắt, không
chút cau mày. Cho đến khi vòng xoay kia chạm đến mũi chân, hắn mới à một tiếng.
Âm thanh ngắn ngủi đó không nặng cũng không nhẹ, nhưng lại khiến vòng xoáy kia ngưng lại ngay lập tức.
"Ai?" Sau chuyện này, Đan cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Ngay khi bị ngăn cản, vòng xoáy lúc trước còn khí thế sừng sững bỗng nhiên
tiêu tan, trả lại một bãi đất trống hoang tàn như trước.
Không chỉ vậy.....Đan híp mắt, khóe miệng không kìm được mà giật giật.
"Ha ha ha!" Thấy rõ đám yêu quái trước mặt, đặc biệt là kẻ ở chinh giữa
đang vô cùng chật vật, đưa tay lau máu bên mép, Đan cười phá lên, "Là
đám các ngươi! Thật sự là các ngươi, ha ha ha!"
Đan vốn không
cho rằng sẽ thật sự tìm ra được Tu Cẩn. Hắn nghĩ chí ít thì đối phương
cũng là kẻ cẩn thận, sao có thể không giữ lực lượng yêu quân mạnh nhất
bên người. Nhưng không ngờ, hai lần xông vào đánh phá yêu phủ khiến cho
lão già sợ vỡ mật, dẫn theo bằng này gia thần đi chơi trốn tìm với gia
chủ nhà mình để kéo dài thời gian.
"Là ngươi." Xét cẩn thận thì
Tu Cẩn chỉ biết mình có một đối thủ nhiều năm. Sau lần dùng đại trận ở
Áo thành, hắn cuối cùng đã thăm dò được thân phận của Đan.
"Thà
ngươi cứ ở lì trong phủ thành chủ còn hơn." Thật ra hai lần trước đánh
vào vẫn chưa thật sự quyết tâm, bởi vì một khi nghiêm túc giao chiến thì có thể bị mấy vạn yêu quân đồng thời vây quanh tấn công, tuy không làm
gì được hắn và gia chủ nhưng cũng gây ra nhiều phiền phức.
Đan nhận ra, dù Thương Phạt liều lĩnh táo bạo nhưng thật ra rất có đầu óc, chiêu đánh rắn động cỏ này cực kỳ hiệu quả.
Trong lúc hắn bừng bừng phấn khởi, Thương Phạt đứng đằng sau vẫn còn đang lạnh
Không giống như Đan, dồn hết sự chú ý vào Tu Cẩn, hắn chỉ quét mắt liếc nhìn
đối phương một cái, còn lại đều nhìn vài tên yêu quái đang bu quanh che
chở cho chủ.
Đối diện với ánh mắt thẳng tắp của hắn, hai chi chủ Mã Phúc và Hắc Tuyết đều quay sang nhìn nhau, vô cùng cảnh giác.
Thương Phạt không che giấu sát ý. Lần bị vây trong trận địa và thương tích ở
Áo thành là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn từ trước đến nay. À không,
sau cái đêm ở suối nước nóng thì sỉ nhục hơi nhiều, không biết cái nào
nhất nữa, nhưng chí ít thì chuyện lần đó cũng là một trong những nỗi cay cú hắn ghim trong lòng.
Mà kẻ mang đến tất cả những thứ này là hai vị chi chủ bày kế tấn công hắn đêm đó. Phải biến chúng thành tro mới hả được giận.
Tu Cẩn cầm trong tay chuỗi hạt châu trong suốt đã xuất hiện vết nứt, mà vết ấy chỉ từ một hạt đã lan khắp cả chuỗi.
Đan bình tĩnh lại. Hóa ra âm thanh nứt vỡ hắn nghe được ban nãy chinh là từ thứ này phát ra. Cuối cùng, tất cả các hạt châu đồng loạt nứt toác, vỡ
tan thành từng điểm sáng trong không trung rồi biến mất.
"Chẳng
trách...." Chẳng trách ban nãy hắn không cảm ứng được gì. Nếu nói là yêu quái sử dụng yêu thuật, hắn nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng lần này
lại là do chuỗi hạt châu kia giở trò quỷ.
Nghĩ thế, Đan lại càng thêm sùng bái vị đại yêu phía sau. Hắn quay lại, định nói vài lời tâng bốc tận mây xanh.
Thương Phạt tay trái năng khuỷu tay phải, tay phải mân mê cằm. Sau khi chuỗi
hạt châu mất hiệu lực, toàn bộ yêu quái trên bãi đất trống đều hiện
hình.
Mười ba tên, trừ Tu Cẩn ra thì đám còn lại đều là yêu vương, thực lực kém nhất cũng là cấp yêu soái.
Nhưng mà....
Gia chủ Nam phủ được bảo vệ sau hàng lớp thuộc hạ, ánh mắt lạnh lùng cực điểm, không chớp lấy một lần.
Thương Phạt không hề do dự, hờ hững nhấc chân. Trong lúc Đan còn đang ngơ ngác thì mông bỗng nhiên bị đạp thẳng một cú, khiến cho vị đại yêu với tu vi mấy trăm năm lập tức bị đá bay.
"A!" Sau tiếng kêu thảm, Đan còn chưa rơi xuống đất, tia lửa đỏ dần hiện lên trên không trung.
Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy tính mạng bị uy hiếp, hắn lập tức lăn một vòng tiếp đất.
Tia lửa xuất hiện, Đan nằm bẹp xuống dưới đường, ban nãy còn là nam nhân đường đường oai vệ, giờ đã không ra hình thù gì.
Mái tóc đẹp đẽ cháy đen, y phục trên người chỉ còn dư đến cổ tay, thương
tích trên mặt chưa lành giờ càng thêm thê thảm, thậm chí còn ngửi thấy
mùi thịt khét.
Sau mấy giáp mặt, Đan sao có thể không đoán ra. Thứ ban nãy chắc chắn là
thủ đoạn của lão bất tử Tu Cẩn, dù không biết là trận pháp gì nhưng vô
cùng lợi hại.
Biết mình lại sắp mất mạng, hắn ngửa đầu hót vang một tiếng. Ngay sau đó, một con chim lớn màu tím bay vút lên không.
Thương Phạt cũng ngửa đầu lên, ánh mắt có chút hứng thú.
Khác với hắn, sắc mặt Tu Cẩn xám xịt. Hắn không ngờ trận pháp được xem như
vật bảo mệnh của hắn lại bị kẻ khác nhìn thấu, mà càng căm tức hơn là
đối phương không chút tiếc thương thuộc hạ của mình. Ít nhiều tên đó
cũng là đại yêu, vậy mà sẵn sang dùng làm mồi dò đường như vậy.
Vốn nghĩ sau khi đối phương phá được mê chướng xong, rơi vào cạm bẫy này là giết được, nhưng giờ xem ra phải nghĩ thêm biện pháp rồi.
Đan
điểu tím biếc bay lên, nhưng nhanh hơn nó là tia lửa phóng lên dưới lòng đất. Càng vung vẫy ác liệt, những tia lửa càng dày đặc, nối liền với
nhau như một cái lưới, trói Đan điểu xuống mặt đất.
Cất tiếng
kêu thảm thiết, chú chim lớn bị ép thu lại một bên cánh. Tấm lưới càng
lúc càng siết chặt, sắp sửa tiêu diệt con mồi bên trong.
Thương Phạt ban nãy còn đứng im thưởng thức, lúc này bỗng lặng lẽ bước lên.
Nhưng....Lần thứ hai, Đan điểu hót vang, biến thành một quả cầu tím nho nhỏ, vùng
vẫy trong lưới mấy lần, càng lúc càng thu nhỏ lại.
Mãi đến khi....
Mu bàn chân đụng phải một người, Thương Phạt ung dung lùi về.
Đan lăn xuống đúng vị trí hắn đứng ban nãy, há miệng phun một ngụm máu.
Đan nằm trên đất sợ trắng mặt, chỉ sợ có chuyện gì nguy hiểm sắp tới, cũng may cơn trấn động kia cách hắn còn xa.
Gắn hít sâu, gắng gượng ngồi dậy.
Bốn phía xung quanh, tường cao trăm mét sừng sững mọc lên.
Một vị yêu vương Nam phủ dùng chân đạp mạnh bức tường. Với sức của hắn, đá
tảng cũng phải vỡ vụn. Ấy thế nhưng bức tường bằng đất kia vẫn y nguyên, một khe nứt cũng chẳng có.
Rõ ràng không thể trốn thoát ngay được, mấy vị chi chủ cũng không thể thương lượng kế hoạch đối chiến.
Thương Phạt nở nụ cười, hiền hòa chao hỏi, "Chớ có đi vội."
"Rốt cuộc ngài là thần thánh phương nào?" Hắc Tuyết hỏi, chủ động đi về phía trước.
"Ta chợt nghĩ." Thương Phạt vui vẻ nói, "Không biết đây là lần thứ bao nhiêu có người hỏi ta câu này."
"Sao ngài cứ nhất định phải đối đầu với Nam phủ chúng ta?" Ngoài miệng thì
cung kính nhưng tiêm thương sau lưng gã bốc lên từng tia khí lạnh.
Thương Phạt làm như không thấy, lạnh lùng đáp, "Ta thích."
"Chi bằng chúng ta thương lượng?" Đi lên một bước, Hắc Tuyết bất chợt tung
chiêu....Gã vận dụng hết yêu lực trong cơ thể, nhưng không sao ra nổi
đòn.
Thương Phạt nheo mắt nhìn gã.
Thân hình yêu quái trước mặt hắn chậm rãi, chậm rãi ngã quỵ xuống đất, đầu như bị ai đó đạp mạnh, nhưng hai tay lại nâng lên.
"Ngươi tưởng rằng." Thương Phạt phất cây quạt, "Ta đến để đàm phán sao?"