Đằng nào cũng đã rơi vào bẫy rồi, còn làm gì được nữa.
Sau khi
bình tĩnh lại, Thương Phạt nhận thấy giữ mạng Bạch Ngôn Lê lợi hơn là
giết y. Hắn quá xa lạ với cái tổ chức Hạo Nguyệt này. Nhùn thai độ của
của con chim chết tiệt kia đối với mình cũng đủ biết, chắc chắn bọn
người đó sẽ không khách khí với hắn đâu.
Tốt xấu gì Bạch Ngôn Lê vẫn còn chút tinh cảm với hắn, cho nên hắn chấp nhận để cho y lợi dụng
thì tội gì không lợi dụng ngược lại y?
Có một câu Bạch Ngôn Lê
nói rất đúng. Thương Phạt ngồi trên giường cưới, nhìn chữ hỷ dán khắp
nơi trong phòng mà đầu phát đau. Y nói phải động não một chút, giờ nghĩ
lại cũng có lý. Nếu mấy năm trước hắn chịu dùng cái đầu thì đâu có sa cơ lỡ vận như ngày hôm nay?
Từ nhỏ đến giờ, cuộc đời hắn quá thuận buồm xuôi gió, dẫu xảy ra mấy chuyện không vừa ý cũng giải quyết được
ngay, đây mới là lần đầu tiên gặp thử thách.
Trước mắt không làm gì được, Thương Phạt ném cái chăn màu đỏ xuống đất, dùng giây dẫm đạp,
tưởng tượng nó là mặt Bạch Ngôn Lê, nhắm ngay hình thêu uyên ương mà di
đi di lại.
Nếu y đã biểu hiện thâm tinh như thế, vậy thì được,
không ra được khỏi lồng thì lục lạc vẫn còn đây, lắc một ái y sẽ tới,
hắn cũng thấy thỏa mãn phần nào.
Nếu không làm gì, nỗi hận bị giam giữ sao mà nguôi được.
Hắn quyết định như thế, bắt đầu nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến Bạch
Ngôn Lê nhục nhã nhất, phải xé nát cái vẻ mặt bình tĩnh ngàn năm không
đổi của y, khiến y phải điên cuồng kêu khóc. Nhìn cái chăn đỏ thẫm, hắn
lại bực bội vung chân đá đi.
Căn nhà giam này không hề nhỏ, trừ chiếc giường ra không có đồ đạc gì, nhìn có vẻ trống vắng.
Thương Phạt ngẩng đầu nhìn chăm chú đỉnh lồng giam, âm thầm quan sát bùa chú
và đồ án khắc trên đó. Khác với những cái hắn từng thấy ở núi Phù Bạch,
quanh lồng giam này có rãng nước, còn nên dưới nơi Diễm Uyên bị phong ấn lại là máu. Rãnh nước chảy xung quanh này trông rất bình thường, nhưng
khi Tư Vĩ bị đạp xuống ban nãy có thể nhìn ra chẳng bình thường tí nào.
Đám người Hạo Nguyệt này hoạt động bấy nhiêu năm, không biết đã mở ra được
bao nhiêu ngôi mộ. Những thứ đồ chơi này đều từ đó mà ra cả. Cái khó
chịu nhất là không một yêu quái nào biết chúng có bao nhiêu con bài tẩy.
Bạch Ngôn Lê từng nói ở Hoang Phục không chỉ có một ngôi mộ....Chắc là đã mở được cả mấy cái còn lại rồi.
Không nghĩ thì thôi, vừa mới nghĩ đã thấy chỗ nào cũng có vấn đề. Một tay ôm
trán, Thương Phạt ép mình nhớ lại. Từ lúc tỉnh dậy dưới tán hoa lê, từng chút từng chút những sự kiện đã diễn ra, mỗi một câu Bạch Ngôn Lê nói,
mỗi người và yêu quái bọn họ từng gặp gỡ tiếp xúc. E rằng tất cả những
điều đó đều có mắt xích kết nối lại.
Hắn nghĩ đến ngây người, từ từ ngồi xổm xuống đất.
Một lần nữa, có tiếng chân vang lên phía cầu thang bằng đá. Khi âm thanh
đến gần một khoảng nhất định, Thương Phạt mới ngước mắt lên.
Thứ đầu tiên hiện ra trong mắt hắn là một quả đào lúc la lúc lắc....Đào hoa yêu kia ngáp một cái, bước xuống bậc cuối cùng.
Thương Phạt nheo mắt lại.
"Gia...." Đào Bão Bão mở miệng, lại lập tức sửa cách xưng hô, "Đại tôn."
Đại tôn là các các yêu quái xưng hô với kẻ mạnh nhưng không phải chủ của
mình. Thấy đối phương, quả thật Thương Phạt đã ngạc nhiên trong chốc
lát, tuy nhiên bây giờ chẳng chuyện gì khiến hắn giật mình được nữa rồi. Ban nãy hắn đã thấy lão điểu kia trở mặt, giờ có ai đến trước mặt hắn
nữa cũng chẳng có gì mà lạ lùng.
Thương Phạt an ủi bản thân,
nhìn Đào Bão Bão nhảy lên mấy cánh hoa đến gần nhà giam, hắn vẫn không
nhịn được mà hỏi, "Cả ngươi luôn à?"
"Ngài có khỏe không?" Không trả lời ngay, Đào Bão Bão chăm chú quan sát hắn từ trên xuống dưới, "Ngực còn đau không?"
Nếu như thật sự không hay biết chuyện gì xảy ra thì khi xuống đến đây chắc
chắn sẽ phải kinh sợ, khiếp đảm như Tư Vĩ. Phản ứng này của Đào Bão Bão
đã là câu trả lời quá rõ ràng rồi.
Thương Phạt nhếch môi nói, "Không ngờ tên ngu ngốc như ngươi mà cũng là thành viên của Hạo Nguyệt."
"..." Mặt hơi biến sắc trong chốc lát, Đào Bão Bão đặt cái rương đang cõng
trên vai xuống đất, mở tung ra, tìm lấy đủ thứ thuốc mỡ. "Tinh chủ nói
bàn tay ngài bị thương, bảo ta đến bôi thuốc cho ngài."
Cách xưng hô với Bạch Ngôn Lê cũng sửa lại. Thương Phạt nhìn mặt đất, cười mà như không cười.
Đào Bão Bão không dám vào lồng, chỉ sợ sệt đưa tay ra.
Thương Phạt híp mắt, phát hiện y thò tay qua chấn song mà vẫn không bị bùa chú này gây thương tích.
"Chỉ có lòng bàn tay bị thương thôi phải không?" Đào Bão Bão lắc lắc quả đầu trên đỉnh đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu bị phản phệ nặng thì ban đêm sẽ
khó chịu lắm."
Cái chỗ quái quỷ này thì ngày có khác gì đêm? Thương Phạt ngoắc ngón tay.
Đào Bão Bão đến gần hơn một chút, "Nếu ngài không muốn ta đụng vào cũng được." Nói xong, y ném bình thương qua song sắt.
Thương Phạt đứng dậy, vừa tiến thêm một bước, hoa yêu đã vội vàng lùi lại ngay.
"Ngu xuẩn." Thương Phạt không nhịn được, trợn trắng mắt, "Ta ở trong lồng này, còn giết được ngươi chắc."
"Cũng đúng." Đào Bão Bão gật đầu, quả đào cũng lung lay theo, "Ngài vẫn nên mau xử lý vết thương đi."
Khi Thương Phạt đứng dậy, Đào Bão Bão đã thấy lòng bàn tay hắn bị bỏng.
"Bạch Ngôn Lê bảo ngươi tới?"
"Vâng, ngài ấy rất lo lắng cho vết thương của ngài, dặn dò ta nhất định phải nhìn thấy ngài bôi thuốc mới thôi."
....Lúc trước hắn đã cố tình giữ chút sĩ diện, giấu lòng bàn tay vào chăn rồi mà không ngờ y vẫn phát hiện ra.
"Lại đây." Tuy đau nhưng cũng không đến mức không nhịn được. So với cú sốc
trong lòng, mấy vết thương ngoài da này đâu có gì đáng kể. Thương Phạt
thản nhiên nói, "Lại đây. Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi bị Tư Vĩ lừa ra khỏi cốc cơ mà?"
"Đúng vậy."
"Thế ngươi gia nhập Hạo Nguyệt khi nào?" Chẳng lẽ Bạch Ngôn Lê còn qua mặt hắn, âm thầm thu nạp thuộc hạ trong phủ?
"Chẳng lẽ ngài còn chưa hiểu sao?" Đào Bão Bão ngồi lên trên cánh hoa, "Ngay từ đầu ta đã là thành viên của Hạo Nguyệt rồi."
Tư Vĩ không có vấn đề gì. Nếu như Đào Bão Bão có ý đồ riêng ngay từ đầu
thì sao Tư Vĩ lại lừa y đến chỗ mình nhỉ? Chẳng lẽ là trùng hợp.
"Ta đã cố ý tiếp cận Tư Vĩ từ lâu, việc bị lão lừa ra khỏi cốc cũng được
sắp xếp cả. Khi ngài mới tỉnh tại, đối với tinh chủ, ngài chỉ là một yêu quái xa lạ, không hiểu rõ tính tinh ngài thế nào, để tinh chủ ở bên
cạnh ngài một mình thì quá nguy hiểm." Đào Bão Bão dừng lại, "Hơn nữa,
dù sao tinh chủ cũng cần một thuộc hạ để tiện sai bảo, cho nên đã chọn
ta."
"Khi ngươi và Tư Vĩ quen biết nhau, ta còn chưa tới Hoang
Phục cơ mà?" Sau khi đưa Đào Bão Bão đến, Tư Vĩ có nhắc tới chuyện này.
"Ngay khi xác định được mục tiêu là ngài, tinh chủ đã chọn Tư Vĩ làm quân cờ tiếp theo."
"Là sao?"
"Vị đại yêu một phương bỗng nhiên thức tỉnh, bên cạnh xuất hiện một bạn lữ
loài người thì có rất nhiều khả năng sẽ xảy ra. Tinh chủ đoán ngài nhất
định sẽ không muốn ở lại, sợ rằng ngài bỏ đi khỏi Hoang Phục, cho nên
mới tìm cho ngài một tôi tớ. Tôi tớ này phải hiểu rõ tình hình Hoang
Phục, tuổi phải thật cao đủ để ngài an tâm, nhưng không được quá mạnh."
Đào Bão Bão cười nói, "Tinh chủ còn dặn, kẻ này không được quá thông
minh."
Ngay cả việc hắn gặp gỡ Tư Vĩ cũng được sắp xếp luôn?
Thương Phạt nhớ ra, hình như ngay sau khi tỉnh lại, hắn cũng từng nghi
ngờ sự xuất hiện của Bạch Ngôn Lê.
Sau đó, Tư Vĩ còn dẫn Đào Bão Bão đến, rồi xảy ra một vài chuyện khiến cho hắn không còn đề phòng.
Hơn nữa, kẻ xác nhận với hắn rằng nếu cưỡng ép giải trừ khế ước bạn lữ
thì sẽ bị thương trí mạng chinh là Tư Vĩ. Để lão dò hỏi bốn phương tìm
cách giải trừ nên hắn mới ở Hoang Phục thêm một thời gian.
Giờ
nhớ lại, hắn đã gặp Tư Vĩ như thế nào? Là lúc Bạch Ngôn Lê dẫn hắn đi
uống rượu mừng đầy tháng của đứa con nhà bạn. Khi đến, người cha đã đến
chào hỏi hắn và Bạch Ngôn Lê, còn bảo nếu muốn sinh con thì đi tìm một
yêu quái....Lúc đó hắn mới biết đến sự tồn tại của Tư Vĩ và đi thu nhận
lão làm người hầu.
Thương Phạt cạn lời.
Đào Bão Bão tìm kiếm một lúc trong chiếc rương gỗ, lấy ra một cái lọ màu đen, "Nếu ngực ngài đau quá thì uống một viên."
Sự trong trắng bị cướp đi thì cũng đành thôi, không ngờ ngay cả thuộc hạ
đầu tiên hắn thu phục bên ngoài cũng là đối phương tự "đưa" tới cửa, còn cố tinh chọn một kẻ đầu óc không nhanh nhạy.
Thương Phạt không biết mình nên tức hay nên cười.
"Ngài thật sự muốn giết tinh chủ sao?" Đào Bão Bão chợt thở dài, nhìn Thương
Phạt không chịu nhận bình thuốc kia. Y đẩy cả bình màu đen lẫn lọ thuốc
cao qua song sắt, "Dù y tính kế và lợi dụng ngài, nhưng nếu không phải
tinh chủ nhắm ngài làm mục tiêu thì ngài đã sớm mất mạng ở Đông Hoang
rồi."
"Thế ta còn phải cảm ơn y cơ à?"
"Không cần cảm ơn." Thu dọn cái hòm, Đào Bão BÃo đứng dậy, "Có điều nếu ngài muốn ra tay thì chọn chỗ nào kín kín một chút."
Lúc Bạch Ngôn Lê vừa lên đã đi tìm y, trừ dặn dò y xuống xem vết thương cho Thương Phạt, còn nhờ y chữa dấu tay bầm tím trên cổ. Lúc mới thấy dấu
tay, Đào Bão Bão kinh hãi. Chỗ đó xung huyết nghiêm trọng, vừa nhìn đã
biết đối phương ắt hẳn muốn lấy mạng y.
Còn về phần ai ra tay
thì rất dễ đoán. Còn ai trong phủ có thể khiến tinh chủ bị thương mà
tinh chủ còn vất vả che giấu cho? Ắt hẳn chỉ có vị trước mặt này.
Thương Phạt hất cằm lên.
Đào Bão Bão thửo dài, "Sắp tới sẽ có vài người ở tinh đội khác đến. Nếu họ thấy tinh chủ bị thương thì..."
"Làm sao?" Thương Phạt bật cười thích thú, "Y còn muốn sĩ diện nữa à?"
Lúc dùng cái trận pháp này giam giữ hắn, Bạch Ngôn Lê nào có nghĩ cho thể diện của hắn đâu.
"Trong tộc của ngài có yêu quái nào được tất cả mọi người tôn kính không?" Đào Bão Bão chợt hỏi.
Thương Phạt không trả lời. Hắn rất bực mình với cái kiểu nói chuyện của hoa yêu lúc này.
Y nhún vai một cái, nghiêm túc nói, "Địa vị của tinh chủ ở Hạo Nguyệt rất cao. Nếu người khác thấy y bị thương thì không tốt cho ngài đâu."
Ui cha, hay lắm! Lại còn thế cơ!
Thương Phạt nhíu mày, "Làm sao? Lũ gia súc kia sẽ đến giết ta à?"
Đào BÃo Bão nhăn mặt.
Thương Phạt thôi chế nhạo, bỗng nhiên nghiêm túc nói, "Ta thật ra cũng rất tò
mò, tại sao lại có yêu quái gia nhập một tổ chức của loài người?"
Hơn nữa, một hai yêu quái thì thôi, hoặc là vài yêu quái đẳng cấp thấp thì
thôi, nhưng giờ nhìn lại, từ hơn mười năm trước, lão yêu quái hoa lê kia đã hy sinh tính mạng để tạo ra ảo ảnh, rồi cả lão Đan điểu và tên đào
hoa yêu này nữa, có lẽ vẫn còn rất nhiều. Bọn chúng có mưu đồ gì? Một
khi bị vạch trần thì chinh là tội phản bội, liên lụy đến cả tộc.
Dù sao cũng cần có nguyên nhân chứ? Thương Phạt thắc mắc.
"Có ba loại yêu quái gia nhập Hạo Nguyệt." Đào Bão Bão giơ ba ngón tay lên, kiên trì giải thích, "Thứ nhất, giống như ta và Đan, có cha mẹ hoặc bộ
tộc bị yêu tộc khác giết chết, được Hạo Nguyệt cứu khỏi tay yêu quái
hoặc đưa về nuôi lớn. Ngài cảm thấy đối với chúng ta, nên đi theo yêu
quái đã tàn sát gia tộc mình hay là theo những người đã nuôi nấng mình
từ nhỏ?"
Có rất nhiều yêu quái được mang về khi vẫn còn là khải
linh hoặc yêu thú. Yêu tộc không có lòng thương hại với ấu yêu, không
bao giờ cưu mang nuôi nấng con nhỏ của yêu tộc khác, cho nên bọn họ rất
dễ chết do đói khát hoặc bị mãnh thú ăn thịt, là hoa yêu thì nhiều khả
năng bị luyện thành thuốc.
Nhưng con người được tiếp nhận sự
giáo dục từ nhỏ, biết thế nào là tình thương. Được con người nuôi lớn,
lại tiếp thu tư tưởng của Hạo Nguyệt nên đi theo cũng chẳng có gì lạ.
"Loại thứ hai." Đào Bão Bão tiếp tục nói, "Không phải yêu quái nào cũng tàn
nhẫn khát máu, nhất định phải nay cướp mai giết, nô dịch và ăn thịt con
người. Có những yêu quái chẳng qua bị hoàn cảnh ép buộc, chứ trong lòng
họ lại đồng cảm với con người. Một số yêu quái có lòng trắc ẩn, thường
xuyên giúp đỡ chúng ta, lâu dần xúc động mà gia nhập, đương nhiên chủ
yếu cũng vì họ đã trót phải lòng một bạn lữ loài người rồi sinh ra bán
yêu. Bán yêu bị khinh rẻ hơn cả con người. Vì gia đinh, bọn họ không thể không về phe chúng ta."
"Loại thứ ba," Đào Bão BÃo lộ vẻ mặt
xem thường, "Vì lợi ích hoặc bị ép buộc. Những yêu quái đó có nhược điểm trí mạng nào đó nằm trong tay chúng ta, nhất định phải nghe theo."
Thương Phạt chỉ hỏi một câu mà Đào Bão Bão giải thích nguyên một tràng.
Cuối cùng, y chốt lại, "Còn vài kẻ vì những nguyên nhân lặt vặt linh tinh
khác mà gia nhập Hạo Nguyệt, nhưng chỉ là số ít thôi, không có thời gian nói rõ từng loại cho ngài."
Thương Phạt nhìn y chằm chằm, bắt đầu ngẫm nghĩ.
Đào Bão Bão khách khí nói, "Ngài còn muốn biết gì nữa không?"
"..." Đoán được một chút, Thương Phạt dứt khoát quay lưng đi.
Đào Bão Bão lại thở dài, nói tốt cho Bạch Ngôn Lê, "Những chuyện này đều là tinh chủ dặn ta, bảo ta nếu ngài có hỏi gì thì nói cho ngài biết."
"Sao tự y không nói?"
Đã bảo hắn muốn biết gì thì trả lời nấy, nhưng khi hỏi yêu quái hợp tác
với y là ia thì im như thóc. Hắn nghĩ chắc Đào Bão Bão không biết gì
nhiều, chỉ hiểu đại khái tinh hình Hạo Nguyệt mà thôi.
"Tinh chủ nói giờ ngài chán ghét y, đừng nói là thấy mặt, ngay cả giọng nói cũng không muốn nghe."
"Biết thân biết phận đấy."
"Thực ra..." Đào Bão Bão do dự mãi, vẫn quyết định mở miệng, "Tinh chủ vô
cùng yêu ngài. DÙ ban đầu là tính kế, vì nhiệm vụ, nhưng sau một thời
gian chung sống, chẳng lẽ ngài không cảm nhận được hay sao?"
"Cảm nhận cái gi?" Thương Phạt chịu nói mấy câu với Đào Bão Bão đơn giản vì
nghĩ biết đâu có thể moi thêm tin tức gì. Chứ Bạch Ngôn Lê đã dặn y
xuống đây xem vết thương cho hắn thì chắc chắn cũng đoán được y sẽ nói
tốt cho mình. Thương Phạt buồn bực nói, "Cảm nhận bị giam trong lồng này thú vị ra sao ư?"
"Tinh chủ bảo vệ ngài, nhưng khi làm nhiệm vụ cũng bảo vệ ngài."
"Bảo vệ?" Thương Phạt xoay người, "Đầu tiên là đầu độc ta, sau đó sắp xếp thêm ngươi vào để giám sát ta?"
"Tổ chức có rất nhiều cách để khống chế yêu quái. Đáng lẽ trong khi làm
nhiệm vụ, y phải từng bước..." Đào Bão Bão giật mình, vội vàng nuốt
ngược mấy lời mình định nói ra, "Nhưng tinh chủ lại chưa từng làm thế
với ngài."
"Ta còn phải cảm ơn y nữa à?" Thương Phạt cười gằn.
Đào Bão Bão bất đắc dĩ nói,"Chỉ xin ngài lúc trừng phạt y có thể giơ cao
đánh khẽ, cũng như y đã như thế với ngài trong khi làm nhiệm vụ."
"Ta sẽ giơ cao đánh khẽ." Thương Phạt lắc lắc cổ tay, ánh mắt nham hiểm,
"Tạm thời không giết y. Giết y thì làm sao đủ giải nỗi hận trong lòng
ta."
"Dù ngài có thừa nhận hay không." Đào Bão Bão chợt cao
giọng, "Bây giờ ngài đang là tù nhân. Ngài có thể làm gì với tinh chủ
thì đều bởi vì y quá yêu ngài, không muốn chống đối ngài, không muốn
khiế ngài giận. Dù ngoài miệng y không nói nhưng tận đáy lòng, y luôn
mong ngài có thể tha thứ. Ngài làm gì y cũng được, chính y bảo chúng ta
không được an thiệp, mà cũng không can thiệp nổi. Chỉ hy vọng ngài biết, dù ngài khiến y đau khổ cỡ nào, y cũng chấp nhận hết, bởi vì y yêu
ngài."
"Nói mấy câu này ra thì ta sẽ không nỡ xuống tay ư?"
Thương Phạt nhíu mày, "Không thể nào, chẳng lẽ ngươi lại ngây thơ như
thế? Ta còn tưởng lúc trước ngươi cố tình giả vờ ngu ngốc cơ."
Đào Bão Bão đạp chân, cánh hoa chuyển động đưa y rời xa lồng giam.
Thương Phạt bỗng nhiên thoải mái cười to, "Mấy câu này của ngươi lại khiến ta
hiểu ra, vậy là ta có thể chà đạp y không cần kiêng nể gì rồi."
"...."
"Y là người các ngươi rất tôn kính đung không?" Liếm khóe miệng, Thương Phạt đểu cáng nói, "Thế thì ta sẽ chơi y đến cùng."
Cảm thấy mình rõ là rảnh rỗi sinh nông nổi, tự nhiên lắm mồm, Đào Bão Bão
rầu rĩ không thôi. Y nhảy lên bậc thang, lạnh lùng nói với Thương Phạt,
"Thuốc không có vấn đề gì hết. Dùng hay không tùy ngài."
Nhiệm
vụ tinh chủ giao thì phải làm, chứ vốn dĩ Đào Bão Bão cũng không muốn
xuống đây với Thương Phạt đâu. Bỏ lại câu kia, y liền cong đuôi chạy.
Thương Phạt yên tĩnh một hồi, những câu nói ban nãy của Đào Bão Bão cứ không
ngừng vang lên. Cái gì mà bằng lòng chịu đựng hết thảy vì tình yêu? Chó
má! Nếu thật sự yêu thì có thể làm những chuyện này hay sao?
Hắn hít sâu mấy lần, ngồi lại trên giường, nhìn chằm chằm lọ thuốc mỡ còn
nằm lại kia, cuối cùng vẫn quyết định đi tới, nở nắp ra đặt dưới mũi ngử thử.
Chỉ dựa vào mùi thì không đoán được thuốc có vấn đề hay không. Nghĩ ngợi một lát, y vẫn quyết định bôi lên tay.
Chất cao màu xanh vừa chạm vào vết thương thì tan ra, cảm giác đau rát cũng dịu hẳn.
Thương Phạt nhướn mày, quyết định bôi hết thuốc mỡ lên tay, dù có độc đi nữa thì lát ép ra là được.
Vết thương trên lòng bàn tay mau chông khép lại. Trong lúc này, hắn ngồi
ngẩn người, chiếc lục lạc bên hông rơi ra giường. Thương Phạt liếc một
cái, ném nó vào góc rồi mặc kệ.
Ba ngày sau đó, hắn cứ nhắm mắt tu luyện, làn hư không biết mình đang bị giam cầm.
Ngày thứ tư, không biết là sáng hay tối, vì khi bị giam trong lồng thì hắn chẳng còn khái niệm về sớm chiều luôn.
"Gia chủ." Tư Vĩ quỳ trên cánh hoa, đến gần lồng giam. ĐI theo hắn còn có bốn người nữa.
Những người này mặc quần áo hạ nhân trong Đông phủ, nhưng nhìn cũng biết là không phải người thường.
Vừa mới lại gần, Tư vĩ đã khóc nức nở, "Gia chủ, thuộc hạ tới rồi."
"Câm miệng!" Ngồi dậy khỏi giường, Thương Phạt đi tới song sắt, "Ta còn chưa có chết!"
"Ngài làm sao chết được." Tư Vĩ sụt sùi lau nước mắt, vừa quỳ vừa nói, "Ngài có khỏe không?"
"Khỏe như vâm!" Trừ lúc mới vào, tức giận không kìm chế được mà bị thương,
mấy hôm nay Thương Phạt hoàn toàn yên ổn, "Ngoài kia thế nào?"
"Bọn họ..." Tư Vĩ liếc xéo mắt, ám chỉ đám người đứng canh ở cầu thang, "Đều người của Hạo Nguyệt."
"..." Thương Phạt hít sâu, rất tin tưởng ánh mắt của Bạch Ngôn Lê, lão nhện
này nhìn thì tưởng khôn khéo chứu thực ra ngu hết thuốc chữa. Nói câu
này không phí nước bọt à, kẻ đến đây sao có thể là hạ nhân của Đông phủ
được chứ?
"Bên ngoài, Chu Yếm mang năm mươi vạn quân đi đánh Hầu Phục rồi."
"Chu Yếm?" Thương Phạt cau mày.
Tư Vĩ tức giận nói, "Phu chủ...ấy không, Bạch Ngôn Lê bắt hắn đi. Bọn họ
ép ta nói dối, sau đó..." Kể đại khái mấy sự kiện chiến sự, lão nhện lo
lắng nói,"Chúng ta làm sao bây giờ?"
Theo lời Tư Vĩ thì quả thật không có gia thần nào nghi ngờ Bạch Ngôn Lê. Mà cũng phải, đang từ
Hoang Phục tiến thẳng được tới Tuy Phục, hành trình lại còn hết sức
thuận lợi, Đông phủ càng lúc càng lớn mạnh, nếu đánh tiếp được Hầu Phục, xưng bá ở các phục trong thì đung là vinh hạnh cả dông họ.
Bạch Ngôn Lê lâu nay vẫn luôn tuyên truyền tư tưởng này bên tai bọn họ.
"Liệu có cần...." Tư Vĩ hạ giọng, tỏ vẻ thần bí, "Thuộc hạ lén liên hệ với mấy vị gia thần không?"
Mấy ngày nay lão vẫn luôn bị canh chừng, mà không có lệnh của Thương Phạt
lão cũng không dám hành động. Dù biết sẽ không dễ dàng nhưng dẫu sao
cũng nên thử một chút.
"Ngươi định liên lạc với ai?" Thương Phạt đương nhiên không coi là thật.
"Ừm...Đào Bão Bão?" Tư Vĩ nghiêm túc nói, "Tuy y nhát gan, lại thiếu năng lực
nhưng đáng tin cậy. Chúng ta bảo y đến Hầu Phục tìm Chu Yếm về."
Chu Yếm cũng đáng tin, tiếc là bị điều đi xa rồi.
"Còn ai nữa không?" Thương Phạt ngoài cười trong không cười.
Tư Vĩ được khích lệ, nghĩ thêm vài cái tên, "Thư Như thì sao? Hay là Thanh Canh? Ta thấy Đương Bạt cũng được đấy."
"Ngươi chắc không?" Thương Phạt nhấc mắt, thấy đám người đứng gần bậc thang mặt không cảm xúc.
"Không, trước mắt cứ tìm một người thôi." Tư Vĩ thận trọng cân nhắc rồi
nói,"Thuộc hạ cảm thấy phải tìm một người đã. Trong hôm nay và ngày mai, thuộc hạ sẽ tìm cơ hội báo tin cho Đòa Bão Bão."
"Ai bảo ngươi xuống đây?" Thương Phạt hỏi.
"..." Tư Vĩ sửng sốt, "Phu...Bạch Ngôn Lê." Sửa cách xưng hô không phải trong ngày một ngày hai là được. Tư Vĩ sợ Thương Phạt nổi giận, lén ngước mắt nhìn.
Thương Phạt không hề tức giận, chỉ cảm thấy cái lồng này
thật vướng. Không có nó thì có phải bây giờ đã dẫm chết được lão nhện
kia rồi.
"Y bảo ngươi tới làm gì?"
"Sợ ngài buồn chán..."
"Cho nên y không nghĩ ra sau khi ngươi tới đây sẽ nói mấy lời này?" Thương Phạt chỉ hận không thể luyện sắt thành thép.
"...." Tư Vĩ trố mắt, kinh ngạc nói, "Ý ngài là y cố tình, chờ thuộc hạ hành
động rồi sẽ thủ tiêu chúng...." Vội vàng nuốt lại chữ chúng ta, Tư Vĩ
sửa lời,"Thủ tiêu ta?"
Bạch Ngôn Lê có nghĩ thế không, Thương
Phạt không biết. Dù sao kế hoạch mà đơn giản đến mức lão nhện cũng nghĩ
được thì chắc chắn không phải mưu kế của Bạch Ngôn Lê. Chưa kể bây giờ
không phải lúc thích hợp để giết lão.
"Vậy phải làm sao bây giờ...."
"Cút đi." Lười lãng phí nước bọt, Thương Phạt dặn một câu, "Đừng có làm gì
hết." Hôm đó Tư Vĩ bị Bạch Ngôn Lê ép uống thuốc. Dù y không giết lão
cũng có đủ cách hành hạ lão.
"Nhưng mà..." Tư Vĩ không cam lòng.
Thương Phạt ngồi lại trên giường. Bất kể Bạch Ngôn Lê bảo Tư Vĩ đến đây làm
gì, có lẽ là để truyền tin tức cho hắn, cũng có thể để thăm dò thái độ
của hắn hiện tại.
Ba ngày ở trong trận pháp, thực ra hắn cũng
không lãng phí thời gian. Thương Phạt đã thử vài cách, bao gồm cả việc
nghiên cứu ý nghĩa của mấy con chữ kia.
Thương Phạt chợp mắt một lúc. Sau khi tỉnh lại, hắn nở nụ cười quỷ dị, rung chiếc lục lạc trong tay.