Bạch Ngôn Lê giải thích,
"Ban đầu kế hoạch của ta là đàm phân với tộc sơn cẩu, còn chuyện chúng
ta gặp Sơn Phong, hắn có thái độ hung hăng ngông cuồng không phải chuyện ta tính toán được."
Sở dĩ cuối cùng phải tiêu diệt tộc sơn cẩu
là vì Sơn Phong đã phá vỡ quy tắc của Đông phủ, bị áp giải về nhưng Sơn
Chuyên lại rất bênh vực đệ đệ, Bạch Ngôn lê sợ rơi vào thế bị động nên
đã ra tay trước.
Những chuyện này không quá quan trọng, Bạch Ngôn Lê nghiêm túc giải thích, hắn cũng lắng tai nghe.
"Tu Cẩn có biết dưới yêu phủ của mình là mộ không?" Nếu biết thì sao không
mở ra. Dù bản thân không có khả năng mửo thì cũng có thể báo với những
yêu quái ở trung ương. Nếu nhớ không lầm, Đan nói hắn có liên hệ với vị
đại yêu nào đó ở Hầu Phục thì phải.
"Hắn chỉ biết đại khái."
Bạch Ngôn Lê cẩn thận từng chút đến trước mặt Thương Phạt, nhẹ giọng
nói, "Hạo Nguyệt từng nói cho ta, chắc hẳn hắn không biết được bao
nhiêu, biết đó là mộ nhưng không hiểu rốt cuộc mộ là cái gì, một hòn đá, một cái cây hay là một yêu quái."
"Nếu không biết thì vì sao hắn phải canh giữ....." Thương Phạt hỏi được một nửa thì ngừng.
Rất dễ đoán, hắn đã nhận được mệnh lệnh từ vị yêu quái chống lưng cho nên
luôn bảo vệ mộ mà không nhận ra. Nếu đã như vậy, sau khi hắn giết Tu Cẩn xong thì kẻ chống lưng kia hẳn phải biết đến sự tồn tại của hắn, vậy
sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?
Có quá nhiều chuyện
không thể giải thích được. Thương Phạt vẫn luôn giận Bạch Ngôn Lê giấu
diếm mình, nhưng từ đầu đến cuối không có ý định làm hại mình.
Hắn cau mày nhìn y, cơn phiền muộn dần thay thế bởi thịnh nộ.
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê run giọng, lại cố gắng nhích một chút đến gần hắn.
Thương Phạt cau chặt lông mày, "Những thứ trong mộ bị lấy đi cả rồi à?"
"Gần hết, bọn họ hành động rất nhanh."
"Bảo người của Hạo Nguyệt lập tức rút toàn bộ khỏi Hoang Phục." Thương Phạt
quyết đoán nói, "Bằng không ta sẽ hạ lệnh thanh trừng."
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê bối rối hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ đáp, "Vâng,"
Thương Phạt vẫn cau mày.
Bạch Ngôn Lê định mở miệng mấy lần, mãi mới dám nói, "Vị trí chính xác của
mộ tuy rằng ở đó nhưng cách khai mộ nằm trong tay Hạo Nguyệt. Phu quân,
nếu muốn những thứ trong mộ, bảo họ đi rồi thì chúng ta không có cách
nào đâu."
"Ta muốn những thứ đó làm gì?" Trừng mắt nhìn Bạch Ngôn Lê, cơn giận vừa mới lắng được một chút đã xông ngược lên.
"Người đừng nóng giận." Đi thêm mấy bước, Bạch Ngôn Lê bỗng giơ tay bưng trán
của mình. Rõ ràng trước mắt không có gì nhưng y lại như va vào bức
tường, đứng ngần ra đó, ôm cái đầu sưng u.
"Cái đêm đầu tiên
chúng ta trông thấy Hạo Nguyệt." Cũng chính là lúc Hạo Nguyệt từ trên
trời giáng xuống ám sát gia chủ Đại Túc phủ, "Ngươi đã sớm có liên hệ
với bọn họ nhưng vẫn diễn trước mặt ta."
Bạch Ngôn Lê mím môi, không có lời nào để nói.
Thương Phạt đi lại vài bước, "Tâm tư thật sâu. Nếu không phải ngươi to rõ
khiếp sợ và mong ngóng như thế, chắc ta đã phát hiện ra sớm một chút
rồi."
"Phát hiện ra thì sao?" Bạch Ngôn Lê không nhúc nhích, "Phu quân sẽ làm thế nào?"
"Còn hỏi nữa ư?" Không chiếm lại địa bàn thì còn làm gì, "Ta có thể để cho chúng nhảy nhót dưới mí mắt mình sao?"
"Ta biết." Bạch Ngôn Lê rũ mắt, tự giễu nói, " Cho nên ta mới hy vọng giấu được ngày nào hay ngày đó, một ngày thôi cũng được."
"Ngươi có thể giấu đến chết sao?" Thương Phạt nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi có nghĩ đến hậu quả là gì không?"
Một số lượng phù khí lớn như vậy lưu lạc vào tay con người, đương nhiên sẽ
làm cho sự phân chia thế lực ở các phục quanh đây biến đổi, thậm chí còn khiến yêu quái cảm thấy bị đe dọa. Mà hiện giờ, cách thức hành động của Hạo Nguyệt ngày càng trắng trợn, xung đột chắc chắn sẽ tới rất nhanh.
Bạch Ngôn Lê che giấu việc khai mộ chính là giọt nước làm tràn ly.
"Ta đã nghĩ đến rồi." Giọng điệu bình tĩnh, y nở một nụ cười thản nhiên.
Thương Phạt nhắm mắt, cảm thấy gân xanh bên thái dương đập đến đau nhức.
"Ta có nghĩ sẽ ảnh hưởng đến thế lực của yêu quái khác, thế nhưng, phu quân lợi hại như vậy...." Bất cứ lúc nào, mỗi khi Bạch Ngôn Lê nhìn hắn, cặp mắt lại lấp lanh như sao, giọng nói biết bao dịu dàng, chất chứa sự si
mê ái mộ, "Nếu phu quân không biết cụ thể chi tiết thì cùng lắm họ chỉ
yêu cầu phu quân giao ta ra, không phát sinh chiến tranh hay làm hại đến phu quân."
Đều tính cả rồi! Thương Phạt còn nói gì được nữa? Khen Bạch Ngôn Lê tầm nhìn sâu rộng sao? Có cứt!
Mẹ nói hắn đây còn cần y tìm cách che chở cho mình nữa à?
"Ngươi thật sự không sợ chết, cũng không biết mình sai ở đâu rồi!"
"Ta sợ chết." Bạch Ngôn Lê chia tay ra. Y không hài lòng khi cứ phải nói
chuyện trong không gian bị chia cách, nhưng có gì đó trong không khí cản bước y đi tới, "Nhưng trên đời này có quá nhiều chuyện khiến ta đau khổ hơn là chết."
"Thứ mà ngươi muốn, ta không cho ngươi hay sao?"
Nói thế thật sự làm tổn thương hắn. Từ Hoang Phục đến Yếu Phục, y có thể xem là muốn gì được nấy, tại sao còn không thấy đủ?
"Phu quân sẽ che chở con người sao?"
"...."
"Hay vẫn chỉ là....thương hại ta?"
"Kết quả giống nhau thôi, vô số con người được cứu, bọn họ có thể tiếp tục
sống yên ổn. Ngươi nghĩ mình cứu được tất cả mọi người sao?" Đại lục
Hồng Nguyệt có tỉ tỉ con người, muốn thực thi yêu nhân hòa bình trên
toàn thế giới đúng là giấc mơ hão huyền.
"Ta chưa bao giờ nghĩ
sẽ cứu tất cả mọi người, cũng như ta biết rõ, chỉ với sự dựa dẫm thương
hại, ta sẽ không thay đổi được gì."
"Rốt cuộc ngươi muốn làm
gì!" Thương Phạt hỏi một câu như vậy, nhưng ngay lập tức hắn hối hận.
Hắn không muốn nghe bất cứ một lời đạo lý nào từ miệng Bạch Ngôn Lê nữa, cho nên ngay khi y vừa mấp máy môi, hắn liền giơ tay ra lệnh, "Thôi, ta không muốn nghe."
Bạch Ngôn Lê hai tay chống lên bức tường trong suốt, nghẹn ngào nói, "Xin lỗi."
"Xin lỗi?" Nếu y nói sớm một chút, có lẽ Thương Phạt đã tin rồi, "Ngươi làm gì sai?"
"Ta không làm sai."
"?" Hít sâu, Thương Phạt đầu tiên quay lưng về phía Bạch Ngôn Lê, rồi nhấc chân đá tan một cái ghế.
"Ta nguyện ý xin lỗi vì đã khiến người không vui, thế nhưng ta...."
"Đến bây giờ ngươi vẫn không cảm thấy mình đã sai." Chẳng biết khi nào, cây
quạt đã nằm trong tay Thương Phạt phát ra tiếng kẽo kẹt. Hắn không kiềm
chế được, khiến yêu khí chấn động ầm ầm.
Căn phòng vẫn tĩnh lặng như trước, nhưng Bạch Ngôn Lê không biết toàn bộ yêu quái trong phủ,
bất kể tu vi ra sao đều đã úp sấp trên mặt đất.
"Có gì không đúng ư?" Bạch Ngôn Lê không thèm để tâm, "Ta chỉ mong đồng bào của ta có sức phản kháng!"
"Ngươi không nên giấu ta!" Từng chữ từng chữ, Thương Phạt cố giữ lấy phong độ, nhưng quát câu này xong, hắn gần như nổi điên mà đạp bay từng cái ghế
trong phòng. Cái bàn cuối cùng còn lẻ loi sót lại cũng không thoát.
Bạch Ngôn Lê đứng cách hắn ba bốn bước, gian phòng tan nát không gây tổn hại cho y, màn chắn trong suốt kia ngăn y đến gần Thương Phạt nhưng đồng
thời cũng bảo vệ y.
"Mẹ nó, đây mới chính là tội lớn nhất của
ngươi. Ngươi không nên giấu ta, không phải ngươi thông minh lắm sao?
Không nghĩ ra à?" Cái gì mà mộ với chả không mộ. Tuy rằng hắn không
thích nhưng biết sao đây, làm cũng đã làm rồi, còn thế nào được nữa. Dù
Tuy Phục bất ổn, dù có thể khiến hai phục trung tâm chú ý đến, thì cũng
chỉ là thêm mấy chuyện phiền phức thôi, "Bạch Ngôn Lê!"
Tay chỉ thẳng vào đối phương, Thương Phạt đã sớm hạ cấm chế quanh người y, "Ngươi thật sự chọc giận ta."
Nếu y không phải là con người thì làm gì có chuyện hắn ở đây ầm ầm ĩ ĩ nói
nhảm. Đánh cho một trận, dở sống dở chết là thái bình như cũ. Lúc hắn ở
trong tộc, thấy nhiều đôi bạn lữ với nhau ở cùng nhau mấy trăm năm cũng
đâu có thuận buồm xuôi gió hết. Chuyện mấy đôi đánh nhau đến trời long
đất lở quá là điều bình thường. Nhưng Bạch Ngôn Lê thì không được. Y là
một con người nhỏ bé yếu đuối, đừng nói động tay, hắt xì một cái thôi
cũng có thể giết chết y rồi.
"Phu...."
"Câm miệng, con mẹ nó ngươi gọi thêm một tiếng có tin ta sẽ ra tay không?"
"...."
"Đi chết đi cho rồi." Giận quá mức, gương mặt Thương Phạt vặn vẹo, "Cũng
được, làm đung như ngươi tính đi, hai ngày nữa Tuy Phục đi, biết đâu lại khiến ngươi giác ngộ được điều gì. Ngươi cảm thấy toàn bộ yêu quái trên lục địa này đều hiền lanh như ta chăng?"
"Ta không...."
"Ngươi biết bao nhiêu về Hạo Nguyệt?" Đập nốt cái ghế tựa, Thương Phạt đành
phải biến hóa những đống đổ nát trong phòng xếp chồng lên nhau để ngồi
xuống, "Kẻ liên lạc với ngươi là ai?"
"Hạo Nguyệt chia làm thất
tinh." Bạch Ngôn Lê nghiêm chỉnh nói, "Trên có bốn bộ, chia thành Thiên
Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền. Dưới có ba bộ là Ngọc Hành, Khai Dương và Dao Quang. Kẻ liên hệ với ta là Hạo Nguyệt Khai Dương."
"Bọn chúng có bao nhiêu người?"
"Không biết." Trước ánh mắt ngờ vực của đối phương, Bạch Ngôn Lê lập tức thề thốt, "Ta thật sự không biết."
Được rồi, cả một mớ bòng bong như thế, Bạch Ngôn Lê biết mới lạ. Dù sao bạn
lữ của y cũng là đại yêu, đám người Hạo Nguyệt kia chưa chắc đã thật sự
tin tưởng y.
Mà Bạch Ngôn Lê quá sức nhiệt tình, không màng đến
an nguy của bản thân, đám người ẩn nấp lâu năm này không nghĩ tới sao?
Bọn chúng làm như thế, cái mộ ở Hoang Phục đó che giấu được bao lâu? Sau khi bị phát hiện, việc làm của Bạch Ngôn Lê cũng lộ ra, cho nên không
cho y biết nhiều tin tức mới phải đạo.
"Lúc ngươi giúp đỡ đám đồng tộc này." Thương Phạt chế nhạo, "Đầu óc rõ là sáng suốt."
"...."
"Xưa nay ngươi chưa từng nghĩ tới việc nói cho ta?"
"Phu quân..." Không thể đến gần, Bạch Ngôn Lê chỉ có thể ngồi xổm xuống bên
vách tường trong suốt, ngước nhìn lên hắn, "Ta chỉ sợ người khó chịu."
"Ngụy biện." Thương Phạt nham hiểm nhếch môi, "Bịa đặt cũng không biết đường
mà bịa cho hay. Trước khi đưa ngươi đi Tuy Phục, ta kiểu gì cũng cắt cái lưỡi ngươi đi." Kẻo lại khiến hắn tức chết.
"Người có thể thay
ta giết yêu quái, cũng có thể giúp ta thành lập một yêu phủ nơi yêu quái và con người được bình đẳng." Bạch Ngôn Lê đổi ngồi thành quỳ, ngước
nhìn Thương Phạt, nghiêm túc nói, "Nhưng nếu ta đưa cho người một thanh
đao để chêm giết yêu quái, dù người bằng lòng...dù người bằng lòng..."
Thở dài một hơi, y tiếp tục nói, "Tận sâu trong thâm tâm, người cũng
không dễ chịu. Ta không muốn tình cảm giữa hai ta khiến cho người như
thế...."
"..." Lần này lại thành Thương Phạt không có gì để nói. Quả thực Bạch Ngôn Lê hiểu hắn rất rõ.
Y biết rõ sở dĩ mình được tùy tiện quản lý đông phủ là vì có hắn đứng bên, mà cụ thể hơn là do hắn không thèm để ý.
Coi như làm chủ mấy phục, bắt ép đưa ra quy định yêu nhân bình đẳng thì làm sao, đó chẳng qua cũng chỉ là một "mộng cảnh" mà thôi. Có thể nói bên
ngoài Đông phủ, thế giới ra sao thì vẫn y như vậy.
Nhưng mộ xuất hiện, tính chất hoàn toàn thay đổi. Như Bạch Ngôn Lê nói, đó là thanh
đao giết yêu quái. Đưa nó cho con người, các thế lực trên đại lục sẽ dần dần rung chuyển, biến đổi.
Con người nắm giữ phù khí, thế giới nơi yêu quái nô dịch con người sẽ không còn như trước nữa.
Người giết yêu vốn là thứ khái niệm không nên tồn tại.
"Bạch Ngôn Lê..." Lửa giận vơi đi, Thương Phạt vẫn rất phức tạp. Hắn đứng
dậy, xuyên qua lớp cấm chế, cúi người xuống, chạm tay lên gương mặt Bạch Ngôn Lê.
Nước mắt trên mặt y còn chưa khô. Hắn nhẹ nhàng lau
đi, thở dài nói, "Cứ để ta cưng chiều ngươi như vậy không tốt sao? Tiếp
tục mơ giấc mộng đẹp của ngươi đi, ta bằng lòng kéo dài giấc mộng của
ngươi lâu một chút. Không phải vẫn chưa chinh phục được Yếu Phục sao?
Chúng ta sẽ làm như Hoang Phục, biến tất cả thành Đông phủ, quy củ do
ngươi đặt ra, ngươi tùy ý quản, không tốt sao?"
"Ta...."
Đứng thẳng dậy, thu tay về, không chờ Bạch Ngôn Lê nói một câu đầy đủ,
Thương Phạt hờ hững nhìn ra ngoài, "Đi Tuy Phục đi. Khi lừa gạt ta,
ngươi hẳn phải biết mình sẽ trả một cái giá đắt."
"Phu quân..."
"Nếu ngươi có thể sống sót." Thương Phạt nghiêng người sang, không phải nhìn mà chỉ cho y một cái liếc mắt, "Dù chỉ còn dư nửa hơi thở, ta cũng đến
đón ngươi."