Tuy rằng hỏi như vậy nhưng trong lòng Trình Soái lại hiểu được người như
Cao Gia Tuấn tất nhiên là không có khả năng nguyện ý hy sinh chính mình. Hắn cũng không có khả năng phái người của mình đi, nói cách khác, nhiệm vụ này rất có thể sẽ rơi xuống trên đầu hắn và Vệ Quốc Cường!
Trình Soái cũng không muốn lấy mạng của mình đi đánh cuộc vì có khả năng điểm tích lũy sẽ thuộc về người khác. Cho nên hắn hạ quyết tâm, nếu như Cao
Gia Tuấn dám để cho hắn đi, hắn liền cùng Vệ Quốc Cường rời đi. Thật sự
không được, liền...Tiên hạ thủ vi cường*! Bọn Cao Gia Tuấn tuy rằng có
ba người nhưng bọn họ cũng không có vũ khí đàng hoàng, mà trên người
mình cùng vệ quốc cường còn cất giấu một thanh chủy thủ và một cái rìu
nhỏ!
Chủy thủ được Vệ Quốc Cường mang theo trên người, rìu nhỏ cầm tay vốn thuộc về Tiếu Mạc Hàng.
Khi thời gian trừng phạt ở vòng thứ tư bắt đầu, Yến Nam Thụy đã trả lại dao găm quân sự cho Phương Chi Du mà Trình Soái phụ trách bảo quản rìu nhỏ
cầm tay, ma xui quỷ khiến liền nói dối lúc tay chạy trốn ở tầng hầm đã
để lại ở đó. Mà trên thực tế, cái rìu nhỏ này vẫn giấu ở bên hông Trình
Soái!
Trình Soái cũng không phải một chút tâm nhãn cũng không có liền cùng Cao Gia Tuấn đi. Hắn quan sát qua, trên người ba người Cao
Gia Tuấn hiện giờ cũng chỉ có Cao Gia Tuấn không biết từ đâu nhặt được
một đoạn ống nước làm côn sắt sử dụng, trên người Lý Văn Đào và Hàn Ái
đều là không có vũ khí.
Lúc này, Trình Soái nhìn chằm chằm Cao Gia Tuấn, làm cho Cao Gia Tuấn cũng cảm nhận được áp lực.
Dựa vào lương tâm mà nói, Cao Gia Tuấn đương nhiên không muốn bản thân mình mạo hiểm. Hắn nhìn thoáng qua Lý Văn Đào và Hàn Ái, nhưng nhìn thế nào
cũng cảm thấy hai người này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Trong lòng hắn tự nhiên hy vọng Trình Soái có thể đi làm chuyện này, thế
nhưng lúc này nhìn ánh mắt như lang như sói kia của Trình Soái, Cao Gia
Tuấn liền biết quyết định của hắn giờ phút này sẽ ảnh hưởng đến tương
lai đoàn đội tạm thời như bọn họ sẽ đi về đâu.
Cao Gia Tuấn suy
tư thật lâu, không khí hiện trường dần dần trở nên khẩn trương lên,
không chỉ có Trình Soái và Vệ Quốc Cường mà ngay cả Lý Văn Đào và Hàn Ái tựa hồ cũng nín thở khẩn trương nhìn chằm chằm Cao Gia Tuấn.
"Tôi sẽ đi!" Cao Gia Tuấn cắn răng nói, có lẽ bởi vì quyết định này dùng sức quá mạnh, gân xanh trên trán hắn đều hơi phồng lên: "Các người đi tìm
vũ khí, mai phục tốt. Sẽ tốt hơn nếu có thể bố trí thêm một số cạm bẫy!
Tôi đi vào rừng dẫn dụ Mã Tiểu Lộ ra! "
Cao Gia Tuấn nói những
lời này rất có khí phách, hiển nhiên cũng nhẫn tâm với chính mình. Hắn
biết vì sao những người đó đều nguyện ý đứng về phía Tề Tư Nguyên, quan
trọng nhất cũng không phải bởi vì Tề Tư Nguyên thông minh. Muốn nói
thông minh, chẳng lẽ Yến Nam Thụy và Tiếu Mạc Hàng không thông minh sao? Năm đó top 3 lớp 12 và top 3 toàn trường cũng không có gì khác nhau.
Người khác nguyện ý lựa chọn Tề Tư Nguyên phần lớn là vì cậu ta không có lòng hại người, khi cậu ta thừa lực còn nguyện ý giúp đỡ người khác một
phen. Cậu ta thoạt nhìn lạnh lùng nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện bỏ đá xuống giếng, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất người khác lựa
chọn cậu ta.
Cho nên Tề Tư Nguyên, tất cả mọi chuyện cũng không
thể để cho mày chiếm hết tiên cơ được! Cao Gia Tuấn oán hận nghĩ, lúc
này coi như là bất chấp tất cả.
Quyết định này của Cao Gia Tuấn làm hai bên ở đây đều biểu hiện ra cảm xúc khác nhau.
Lý Văn Đào và Hàn Ái liếc nhau một cái, trên mặt đều là biểu tình thở phào nhẹ nhõm.
Trình Soái và Vệ Quốc Cường ngược lại có vẻ thập phần kinh ngạc, bọn họ quả
thật thật không ngờ Cao Gia Tuấn lại đưa ra quyết định như vậy, họ đoán
Cao Gia Tuấn nếu như không gọi được hai người bọn họ thì sẽ ép buộc Lý
Văn Đào hoặc là Hàn Ái đi. Cùng lúc đó, không khỏi bởi vậy đối với Cao
Gia Tuấn cũng xem trọng hơn vài phần, hai người nhìn thoáng qua hắn.
Không có bố trí đặc thù cùng kế hoạch chi tiết, Cao Gia Tuấn liền cùng những
người khác tách ra. Hắn muốn đi rừng cây tìm Mã Tiểu Lộ, hơn nữa tùy cơ
ứng biến, nghĩ biện pháp dẫn cô ta ra ngoài.
Mà bốn người còn
lại phải dựa vào bọn họ tự mình thương lượng, nghĩ biện pháp, tận lực
tìm được một ít vũ khí và ở bên ngoài rừng cây tìm kiếm địa điểm có thể
mai phục để khi Cao Gia Tuấn dẫn dụ Mã Tiểu Lộ ra, mau chóng phát hiện
và chế phục cô ta.
Một vụ giết chóc thuộc về bạn học cùng lớp cùng trường ngày xưa sắp bắt đầu.
Lúc này, Mã Tiểu Lộ đã đi tới mép rừng cây nhỏ, cô ta giấu mình ở phía sau
một bụi cây u ám, quan sát động tĩnh bên ngoài. Chuyển ngữ:
Chanhhsiunhun17
Cô ta lựa chọn ẩn nấp ở vùng ven phía đông rừng
cây, vị trí này đối diện với bức tường phía nam của khu dạy học thứ hai, dư quang hướng đông có thể quét tới tiền viện ký túc xá sinh viên,
hướng tây có thể nhìn thấy tường phía đông của tòa nhà thực nghiệm và
một phần vị trí của khu dạy học thứ nhất, mà toàn bộ sân thể dục lớn lại vừa vặn nhìn không sót một chút nào.
Vị trí quan sát tuyệt vời.
Mã Tiểu Lộ vững vàng điều chỉnh hô hấp của mình một chút, làm cho mình
càng thêm ẩn giấu trong bóng tối. Cô ta đang suy nghĩ xem hiện tại Cao
Gia Tuấn đại khái sẽ ở vị trí nào.
Phía tây của rừng cây nhỏ là
thư viện, lúc này ngọn lửa vẫn chưa tắt hẳn, chiếu sáng rừng cây nhỏ ở
phía tây, nơi đó đã không dễ dàng ẩn giấu. Giữa thư viện và rừng cây nhỏ có một quảng trường nhỏ làm khoảng cách, ít nhất ngọn lửa hẳn là không
lan đến được đầu này.
Trước khi vòng trừng phạt đợt trước bắt
đầu, Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du chạy khắp trường học, đem đèn bật
lên gần như toàn bộ. Vì vậy, bây giờ tầm nhìn bên ngoài rất là xa.
Mã Tiểu Lộ suy tư, còn chưa nghĩ ra phải đi đâu tìm người trước, liền nhìn thấy trong khu dạy học thứ hai đột nhiên có một bóng người.
Người nọ đi cũng không nhanh, trong tay cầm một cây côn sắt, bộ dáng có chút do dự cùng cảnh giác.
Mã Tiểu Lộ nhìn thấy hắn tức khắc quá đỗi vui mừng. Người kia chính là Cao Gia Tuấn mà cô ta muốn tìm!
Cô ta nguyên bản cũng không có kế hoạch và biện pháp nào tốt, cô ta có thể nghĩ tới nhiều nhất chính là, trước tiên tìm được người, sau đó lấy bản thân làm mồi nhử, mạo hiểm để đám người Cao Gia Tuấn đồng thời vây
công, liều mạng đem bọn họ tiến vào rừng cây.
Đổng Phi chỉ để
cho cô ta dẫn người qua mà thôi, từ lần hắn ta đâm vệ quốc cường, Mã
Tiểu Lộ tin tưởng, cho dù đám người Cao Gia Tuấn toàn bộ đi theo, Đổng
Phi cũng có thể một mình đối phó với bọn họ.
Huống hồ lúc trước
Mã Tiểu Lộ rời đi sớm nên không biết Trình Soái và Vệ Quốc Cường đã gia
nhập vào đội ngũ của Cao Gia Tuấn. Tùy tùng của Cao Gia Tuấn mà cô ta
biết chỉ có Lý Văn Đào và Hàn Ái, cảm thấy độ nguy hiểm của hai người họ rất nhỏ, nếu như bọn họ cũng tới thì vừa vặn dâng điểm tích lũy cho
mình và Đổng Phi!
Nếu vậy, chính mình và Đổng Phi sẽ có điểm tích lũy dư dả đổi được hai lần miễn trừ trừng phạt.
Mã Tiểu Lộ nghĩ đến điểm tích lũy và quyền miễn trừ trừng phạt, đại não lập tức lại hưng phấn.
Càng làm cho cô ta cảm thấy cao hứng chính là, Cao Gia Tuấn cư nhiên ở một mình, chậm rãi đi về phía rừng cây nhỏ.
Phía sau hắn cũng không có Lý Văn Đào cùng Hàn Ái, nói như vậy, cho dù cô ta lao ra ngoài, độ nguy hiểm cũng sẽ trở nên nhỏ hơn rất nhiều! Mã Tiểu
Lộ nghĩ như vậy.
Cô ta mạnh mẽ đè nén tâm tình hưng phấn nhìn Cao Gia Tuấn từng bước từng bước đi về phía rừng cây nhỏ.
Cao Gia Tuấn từng bước từng bước tiến về phía trước, trong tay gắt gao nắm
chặt côn sắt. Mỗi một bước tiến về phía trước, tâm tình hắn càng thêm
nặng nề, đồng dạng vũ khí trong tay cũng theo tâm tình của hắn mà nặng
nề hơn.
Càng đi về phía trước, càng tới gần rừng cây nhỏ, Cao
Gia Tuấn lại càng hối hận chính mình vì sao lại đưa ra quyết định hiên
ngang lẫm liệt này.
Hiện nay, rừng cây nhỏ là nơi duy nhất trong khuôn viên trường không có ánh sáng. Cây cối lờ mờ, yên tĩnh đến mức
khiến người ta kinh hãi.
Cao Gia Tuấn luôn cảm thấy rừng cây nhỏ trước mắt lúc này tựa như một vực sâu vô tận, tùy thời sẽ hút hắn đi,
sau đó tan xương nát thịt.
Hắn rất muốn quay lại nhưng hắn biết
nếu mình trở lại phòng học vào lúc này tương đương với việc tuyên bố từ
bỏ kế hoạch. Như vậy, một tia tôn nghiêm cùng kiêu ngạo cuối cùng của
hắn đêm nay cũng sẽ cùng kế hoạch bị từ bỏ cùng nhau hoàn toàn biến mất!
Tuyệt đối không được! Hắn tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra! Sự kiêu ngạo của hắn hơn hai mươi năm qua!
Cao Gia Tuấn cắn răng, mạnh mẽ ức chế cơ bắp muốn run rẩy, từng bước từng bước đi về phía trước.
Nhanh lên! Nhanh lên! Tiến vào một chút, vào một chút nữa! Ánh mắt Mã Tiểu Lộ tỏa sáng, toàn bộ thân thể hưng phấn căng thẳng, cả người cô ta hiện
tại đều lao vào trạng thái săn bắt, loại trạng thái hưng phấn này, ngay
cả chính cô ta có lẽ cũng không ý thức được.
Có lẽ là Cao Gia
Tuấn cảm ứng được suy nghĩ của cô ta, cũng có lẽ là cảm giác được nguy
hiểm theo bản năng con người nên khi hắn cách rừng cây còn khoảng năm
mét thì dừng bước. Một lần nữa, hắn do dự.
Mã Tiểu Lộ biết mình không thể ẩn nấp tiếp nữa, lại ẩn nấp, Cao Gia Tuấn có lẽ sẽ quay đầu rời đi.
Đầu óc Mã Tiểu Lộ giờ phút này đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, tựa như
nhiều năm như vậy khi cùng nam nhân chu toàn trên tình trường, cô ta suy nghĩ một chút liền đưa ra quyết định nhẫn tâm, cô ta dùng chủy thủ
trong tay cắt qua bả vai cùng bắp chân của mình.
Sau đó cô ta
đứng dậy, lấy máu lau vào chỗ dễ thấy trên quần áo, làm bộ bị trọng
thương, thất tha thất thểu mà chạy về phía Cao Gia Tuấn.
Trong
rừng cây đột nhiên truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt khiến Cao Gia
Tuấn giật mình hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên của hắn là xoay người bỏ
chạy, nhưng vừa mới chạy vài bước lại không cam lòng quay đầu lại, vừa
quay đầu lại hắn cư nhiên vừa vặn nhìn thấy nhân vật mục tiêu của hắn —— Mã Tiểu Lộ!
Trạng thái lúc này của Mã Tiểu Lộ thoạt nhìn phi
thường không tốt, tóc dài rối tung, tay phải ôm vai trái, trên người có
vết máu. Quan trọng nhất chính là cô ta còn kéo chân trái gian nan chạy
từng bước một ra ngoài khu rừng nhỏ. Chuyển ngữ: Chanhhsiunhun17
Trời cũng giúp ta! Cao Gia Tuấn lập tức hưng phấn. Hắn cũng không cần tiến
vào rừng cây nhở nữa vì có lẽ ở chỗ này, hắn có thể trực tiếp bắt được
Mã Tiểu Lộ!
Mà Mã Tiểu Lộ lúc này tựa hồ cũng phát hiện Cao Gia
Tuấn ở phía trước, cô ta cảnh giác dừng bước, sau đó lại quay đầu nhìn
rừng cây, tựa hồ đang do dự nên tiếp tục đi về phía trước hay là xoay
người trở về.
Không thể để cô ta chạy!
Cao Gia Tuấn lập
tức xoay người hướng Mã Tiểu Lộ giơ ống sắt trong tay lên. Hắn muốn gọi
người, gọi Trình Soái và Lý Văn Đào đi ra hỗ trợ, khoảng cách hiện tại
của hắn với khu dạy học thứ hai, trong hoàn cảnh yên tĩnh này, đủ để cho người trong phòng học nghe thấy thanh âm.
Nhưng nhìn Mã Tiểu Lộ bị thương, hắn lập tức bỏ đi ý niệm gọi người trong đầu.
Lúc trước, hắn đã nói với những người khác, ai giết được Mã Tiểu Lộ thì
điểm tích lũy chính là của người đó, mà hệ thống cũng tính toán như vậy. Một Mã Tiểu Lộ bị thương, một nữ nhân suy yếu bị thương, ba điểm tích
lũy đủ đổi được một lần miễn trừng phạt!
Cao Gia Tuấn làm sao có thể vứt bỏ cơ hội tuyệt hảo như vậy.
Hắn cơ hồ không do dự nữa, nhanh chóng hướng Mã Tiểu Lộ vọt tới.
Trong lòng Mã Tiểu Lộ cũng mừng rỡ, hắn ta đã mắc câu rồi! Hơn nữa hắn còn
không gọi đồng bọn! Tuy rằng không biết là bởi vì nguyên nhân gì mà đồng bọn của Cao Gia Tuấn không ở bên cạnh, hắn lại không có gọi những người khác, nhưng đối với Mã Tiểu Lộ mà nói, đây quả thực chính là trời cũng
giúp cô ta.
Mã Tiểu Lộ lập tức làm bộ như bị kinh hách, lần thứ hai xoay người chạy về phía rừng cây nhỏ.
Đuổi theo tôi! Mau đuổi theo tôi! Đổng Phi đang ở phía trước chờ cậu!