Nhưng lòng người khó lường, "đồng tâm hiệp lực" bốn chữ này nói ra thì đơn giản nhưng làm được lại quá khó!
Tề Tư Nguyên nhíu mày, cậu định lên tiếng nói gì đó nhưng cánh tay đột
nhiên bị Tiếu Mạc Hàng nắm lấy. Cậu nghi hoặc quay đầu lại thì thấy Tiếu Mạc Hàng lắc đầu ra hiệu đừng nói gì cả.
Tề Tư Nguyên cảm thấy
khó hiểu nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm vào sinh ra tử giữa hai người
họ nên cậu nhịn xuống không lên tiếng.
Nhưng lần này không biết
là do vừa rồi quá hoảng sợ hay vì chuyện gì khác mà các thành viên trong đội của Yến Nam Thụy cư nhiên không có một ai đứng ra bênh vực hắn ta.
Tề Tư Nguyên biết trong lòng Yến Nam Thụy hiện giờ hẳn rất khổ sở, một Yến Nam Thụy như vậy cậu chưa từng thấy qua bao giờ. Yến Nam Thụy mà cậu
biết vẫn luôn tự tin, kiêu ngạo và thông minh nhưng Yến Nam Thụy lúc
này, đáy mắt hắn lại tràn đầy mất mát.
Nhìn thấy dáng vẻ của một người đã từng kiêu ngạo suy sụp đến vậy, Tề Tư Nguyên có chút không
đành lòng. Nhưng cậu vẫn nhớ tới lời nhắc nhở của Tiếu Mạc Hàng vừa rồi
nên từ bỏ ý định tranh luận với những người khác, cậu chỉ đơn giản sẽ
chuyển chủ đề, nói về quan điểm của bản thân về tình hình hiện tại.
"Thời gian trừng phạt của vòng thứ ba là 20 phút nhưng mới có 8 phút 41 giây
trôi qua, chúng ra vẫn có 11 phút 19 giây có thể tùy thời gặp nguy
hiểm." Giọng nói bình tĩnh của Tề Tư Nguyên phá vỡ bầu không khí kỳ lạ
hiện tại, cậu phớt lờ lời buộc tội của Tôn Thiến Thiến và Đinh Dục vẫn
đang gào khóc bên kia. Cậu đang cố gắng dùng giọng nói và lý trí của
mình kéo Yến Nam Thụy ra khỏi tâm trạng tồi tệ.
"Tiếu Mạc Hàng
và Phương Chi Du đã bật tất cả đèn trong thư viện lên vào một phút
trước. Đại sảnh thư viện - nơi chúng ta đang đứng bây giờ là địa phương
có đèn sáng nhất. Do đó, hiện tại chúng ta tạm thời an toàn. "
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Tề Tư Nguyên, cậu quả thực
thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Ngay cả Đinh Dục cũng ngừng
khóc.
Tuy nhiên có lẽ do Yến Nam Thụy đã có mấy lần đưa ra phán
đoán sai nên bọn họ có chút hoài nghi đối với phán đoán của Tề Tư
Nguyên. Ánh mắt bọn họ nhìn Tề Tư Nguyên không phải là tín nhiệm mà là
rối rắm và cảnh giác.
Mục đích của Tề Tư Nguyên khi nói những
lời này không phải để lấy lòng tin của bất kỳ ai, cậu chỉ đứng dưới góc
độ đạo đức của con người mà thẳng thắng nói ra điều mình nghĩ, xem như
tận lực giúp mọi người nâng cao tỷ lệ sống sót.
Còn việc có tin
hay không thì đó là sự lựa chọn của mỗi người. Vẫn câu nói cũ, là một
người trưởng thành bạn luôn phải chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của bản thân.
Bọn họ nghĩ gì cũng không liên quan đến cậu.
BẢN EDIT NÀY ĐƯỢC ĐĂNG TẠI CHANHHSIUNHUN17.WORDPRESS.COM VÀ WATTPAD:
ChanhhSiuNhun17, NẾU CÓ XUẤT HIỆN Ở NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP. XIN CẢM ƠN!
Cậu vẫn giữ tốc độ nói thường ngày của mình:
"Như tôi đã nói trước đây, nơi có ánh sáng sẽ có cái bóng nhưng nơi không có ánh sáng thì tất cả đều là bóng tối. Nó có vẻ như một tử cục nhưng tôi
nghĩ người thiết kế ra trò chơi này, cũng chính là hệ thống, nó sẽ không để trò chơi kết thúc đơn giản như vậy. Vì vậy tôi đã nghĩ ra đèn mổ.
Đèn càng sáng bóng càng mờ, khi có đủ ánh sáng bóng tối sẽ biến mất. "
Tề Tư Nguyên nói xong giơ ngón tay lên đỉnh đầu. Mọi người nhìn lên phía
trên mới thấy trên đỉnh thư viện có một vòng tròn gồm những chiếc đèn
chùm cực sáng được xếp ngay ngắn. Vào lúc này tất cả đèn đều được bật
sáng, thật rất giống đèn mổ trong phòng phẫu thuật.
"Vì vậy trước mắt nơi này là nơi an toàn nhất." Tề Tư Nguyên kết luận.
"Có phải cậu mới nói "trước mắt?" Người vừa lên tiếng là Tôn Thiến Thiến,
cô ấy lúc này trông bình tĩnh hơn vài người đàn ông khác nhiều.
Phương Chi Du nhìn Tôn Thiến Thiến một cách cẩn thận rồi nhìn Tiếu Mạc Hàng
với ánh mắt mà chỉ Tiếu Mạc Hàng mới có thể hiểu được. Không nghĩ tới,
Tiếu Mạc Hàng khi tiếp thu ánh mắt của hắn lại lắc đầu.
Tề Tư
Nguyên không chú ý tới động tác ngầm của hai đồng đội. Cậu cũng nhìn Tôn Thiến Thiến một cách cẩn thận, dừng một chút rồi nói:
"Tôi đoán nơi này tuyệt đối sẽ không có tử cục nhưng cũng không có nơi nào tuyệt
đối an toàn. Đừng hỏi tôi tại sao, giải thích thật mệt mỏi. "
Tề Tư Nguyên không hề tỏ ra nóng nảy ngược lại khi nói rất nghiêm túc, cậu chỉ cảm thấy phải cẩn thận giải thích mọi phán đoán thật sự rất mệt.
Tôn Thiến Thiến nghẹn lời. Nếu Tề Tư Nguyên có biểu hiện không kiên nhẫn,
cô ta còn có thể nói một hai câu nhưng dáng vẻ Tề Tư Nguyên lại nghiêm
túc làm trong lòng cô ta lại sinh ra vài phần tán thành, cảm thấy giải
thích nhiều thật sự rất mệt mỏi, tức khắc không còn gì để nói.
"Cậu vì sao lại nghĩ ra nó sợ ánh sáng?"Yến Nam Thụy hỏi, hắn tựa hồ có chút rối rắm, lúc này biểu tình cũng không còn lạnh lùng bình tĩnh. Phán
đoán trước đó của hắn và phán đoán của Tề Tư Nguyên hoàn toàn tương phản với nhau.
Tề Tư Nguyên liếc Yến Nam Thụy một cái rồi giải thích:
"Đầu tiên, nó tấn công Hoàng Tư Văn, người bị cậu đặt trong góc tối. Nó tấn
công cô ấy không phải vì cô ấy bị trói mà là vì trong tình huống đó, để
giảm khả năng Hoàng Tư Văn bị quái vật tấn công, cậu đã đặt cô ấy vào
một góc không dễ chú ý tới. Ở nơi như vậy, ánh sáng thường mờ hoặc thậm
chí không có ánh sáng. Về mặt tâm lý mà nói đây là suy nghĩ quán tính
của con người khi tìm kiếm cảm giác an toàn. "
Giải thích thật
là mệt! Tề Tư Nguyên thở dài. Lúc đó Yến Nam Thụy vì để nói ngắn gọn nên đã giảm bớt quá trình xảy ra vì thế sẽ không nói kỹ càng nguyên nhân
Hoàng Tư Văn như thế nào lại tiếp tục bị trói cũng như nơi hắn an bài
cho cô ta. Mọi việc đều được Tề Tư Nguyên phán đoán dựa trên những manh
mối rất nhỏ.
Tuy nhiên nếu cậu không giải thích chi tiết, người
khác sẽ không biết cơ sở phán đoán của cậu là gì và suy luận của cậu sẽ
có vẻ vô căn cứ.
"Thứ hai, cậu có nhắc tới một chuyện." Tề Tư Nguyên chỉ vào Yến Nam Thụy nói:
"Khi giá sách đập trúng bóng đen, nó đã tránh đi. Lúc đó cậu cho rằng công
kích vật lý có tác dụng nhưng tôi lại không nghĩ như vậy."
"Cậu
từng đề cập đến việc đã bật tất cả các đèn LED nhỏ ở lối đi trên tầng 2. Khi giá sách đổ xuống, ánh sáng từ hành lang ban đầu bị giá sách che
lấp đã chiếu sáng trúng nó. Đây mới là lý do vì sao nó tránh đi. Tôi
đoán được chuyện này là vì cậu nói khi nó đuổi theo người khác, nó vẫn
luôn xuyên từ dưới giá sách lên. "
Sau khi Tề Tư Nguyên nói xong liền nhìn biểu hiện của những người khác. Nhưng rõ ràng chỉ có Yến Nam
Thụy và Tiếu Mạc Hàng là hai người duy nhất hiểu những gì cậu nói.
Phương Chi Du cười toe toét khi thấy Tề Tư Nguyên nhìn mình, bộ dáng "cậu nói cái gì cũng đúng" khiến Tề Tư Nguyên cứng họng.
Về phần những người còn lại, khi Tề Tư Nguyên giải thích đến lần thứ hai
có lẽ họ vẫn đang cố gắng nhớ lại và lý giải nội dung của lời giải thích đầu tiên.
Chẳng qua, Tề Tư Nguyên không có ý định đợi họ hoàn toàn hiểu rõ mà tiếp tục:
"Thứ ba, bóng đen từng muốn cắn nuốt Trình Soái trên cầu thang nhưng đã bị
ba người chúng tôi phá hỏng. Kỳ thật dựa theo tình huống khi nó nuốt
chửng Hoàng Tư Văn, nó cũng có thể bao trùm Trình Soái và thậm chí mượn
cơ hội đó nuốt chửng cả ba người chúng tôi, những người đã cướp Trình
Soái với nó. Nhưng tại sao nó không làm điều này? "
"Tôi nhớ khi đó đèn ở hành lang và cầu thang trên tầng ba luôn sáng nên nó mới không lao lên."
"Khi súng lục bắn trúng nó, viên đạn đã bắn xuống mặt đất... Mọi việc là như thế..." Tề Tư Nguyên mệt mỏi không nói nên lời, sau khi nghĩ lại cậu
vẫn quyết định nói ngắn gọn. Dù sao người thông minh cũng không cần cậu
nói thêm nhiều nhưng còn người ngu ngốc... dù có nói nhiều đến thế nào
họ vẫn không hiểu được...
Tất cả những gì Tề Tư Nguyên nói vừa
rồi đủ để cậu nhận định được một điều là bóng đen sợ ánh sáng. Khi những tình tiết này xảy ra, trong đầu cậu cứ quay cuồng cho nên sau khi vào
tầng hầm, Tề Tư Nguyên vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, luôn cảm thấy
có gì đó không ổn thậm chí còn khó thở. Đó là vì, vào lúc này tiềm thức
của cậu đã đưa ra một số phán đoán.
Mãi cho đến khi nói chuyện
cùng Yến Nam Thụy, thì tất cả các chi tiết đã được kết nối tạo thành một manh mối rõ ràng, Tề Tư Nguyên mới trước tiên đưa ra phán đoán và nhanh chóng chạy trốn!
Trong suốt quá trình này, Tề Tư Nguyên cảm thấy hài lòng nhất là việc cậu có hai đồng đội đáng tin cậy và mạnh mẽ.
Khi đó ba người họ cùng nhau chạy ra khỏi tầng hầm với tốc độ cực nhanh, Tề Tư Nguyên cũng chỉ hô một câu: "Bật đèn lên" thì hai người còn lại rất
tự nhiên đặt cậu ở đại sảnh sau đó mới rời đi tìm công tắc.
Ngay cả Phương Chi Du cũng chạy lên lầu ba bật hết đèn trong phòng phân phối điện, hơn nữa cũng không biết hắn tìm được mấy cây gậy huỳnh quang ở
đâu mà toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một phút, Tề Tư Nguyên cũng
không biết hắn làm thế nào làm được.
Ngược lại Tiếu Mạc Hàng có
lẽ không yên tâm khi để Tề Tư Nguyên một mình trong đại sảnh, anh ấy đã
không chạy quá xa khi tìm công tắc.
BẢN EDIT NÀY ĐƯỢC ĐĂNG
TẠI CHANHHSIUNHUN17.WORDPRESS.COM VÀ WATTPAD: ChanhhSiuNhun17, NẾU CÓ
XUẤT HIỆN Ở NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP. XIN CẢM ƠN!
"Vì... Nếu
thứ đó sợ ánh sáng, tại sao... tại sao nơi này lại tuyệt đối không an
toàn?" Trình Soái run giọng hỏi. Tề Tư Nguyên giải thích quá nhiều khiến hắn lúc nghe như lọt vào trong sương mù nhưng hắn vẫn nhớ được ý chính. Nói một cách ngắn gọn, đồ vật kia sợ ánh sáng!
Tề Tư Nguyên mấp máy môi nhưng không biết phải nói như thế nào vì cậu đã giải thích vấn
đề này rồi. Cho nên muốn cậu giải thích lại nữa sao?
"Cậu là heo à? Nguyên Nguyên không phải đã nói tuyệt đối không có tử cục cho nên sẽ không có nơi tuyệt đối an toàn. Nói cách khác, người điều khiển trò
chơi được Nguyên Nguyên tạm gọi là" hệ thống" sẽ không để một nơi luôn
tồn tại trong vùng an toàn trên bản đồ của nó. Có hiểu chưa? Bình thường có chơi game không? "
Phương Chi Du hướng về phía Trình Soái
nói một câu dài với vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng khi quay sang Tề Tư
Nguyên, hắn lại thay đổi sắc mặt và lập tức nở một nụ cười rạng rỡ:
"Tôi nói đúng không Nguyên Nguyên?"
"..." Tề Tư Nguyên nhìn Phương Chi Du với vẻ mặt không nói nên lời, "Nguyên Nguyên" là cái quỷ gì? Chúng ta rất thân sao?
Tất nhiên Tề Tư Nguyên sẽ không rối rắm với loại chuyện nhàm chán này, sau
khi không nói nên lời, cậu chọn cách phớt lờ Phương Chi Du.
Tiếu Mạc Hàng không chút khách khí tặng cho Phương Chi Du ánh mắt sắc như
dao, sau đó quay lại hỏi Tề Tư Nguyên với vẻ mặt ôn hoà:
"Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?"
Tề Tư Nguyên nhìn Yến Nam Thụy, phát hiện Yến Nam Thụy vẫn đang chìm trong suy nghĩ, cậu không khỏi thở dài.
Cậu lại nhìn nhóm người cùng đội với Yến Nam Thụy, hầu hết họ đều có vẻ mặt nghi ngờ, thần sắc bất định. Tề Tư Nguyên lại thở dài, xem ra những
người này không thể trông cậy vào.
Không nói đến những điều
khác, Tề Tư Nguyên thấy Tôn Thiến Thiến có một câu nói rất đúng, Yến Nam Thụy muốn mọi người đoàn kết lại cùng nhau thoát khỏi trò chơi, xác
thực là ý tưởng tốt đẹp hơn nữa hắn cũng đã cố gắng thực hiện lời hứa
của mình.
Nhưng lòng người khó lường, "đồng tâm hiệp lực" bốn chữ này nói ra thì đơn giản nhưng làm được lại quá khó!