Cái lạnh vẫn đang lan tỏa, từ cổ chân đến đầu gối rồi đến đùi....
Mọi người đi khoảng hai mươi bước thì rẽ trái rồi tiếp tục đi xuống, lại đi hơn hai mươi bước nữa mới chính thức vào tầng hầm.
Bởi vì xung quanh toàn là bóng tối nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tầng hầm đã lâu không được mở ra, không khí tràn ngập mùi hôi thối và ẩm ướt, còn có một số mùi vị kỳ quái.
Tề Tư Nguyên thử đem cánh
tay sờ loạn một hồi, ngón tay liền chạm vào mặt tường. Đây là một lối đi hẹp, cậu đột nhiên cảm thấy tức ngực dữ dội. Loại áp lực này làm Tề Tư
Nguyên nhịn không được ho nhẹ hai tiếng.
"Cậu làm sao vậy?"Tiếu Mạc Hàng hỏi ngay.
"Không sao đâu. Chỉ là cảm thấy không thoải mái lắm." Tề Tư Nguyên thấp giọng đáp.
"Cậu sợ không gian kín?"Tiếu Mạc Hàng đầu tiên nghĩ đến điều này, nói như vậy chỉ sợ có chút phiền phức.
"Cũng không có. Chỉ là hơi khó thở."Tề Tư Nguyên lại giải thích.
"Nơi này thời gian dài không được thông gió, lại dưới mặt đất. Không khí ẩm
ướt mốc meo, cửa trên mới mở ra không lâu. Mọi người không thoải mái là
chuyện bình thường. Một lúc sau sẽ ổn thôi." Yến Nam Thụy cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người nên cũng nói thêm.
Mấy người bọn họ tiến về phía trước, Tiếu Mạc Hàng nắm tay Tề Tư Nguyên càng chặt hơn.
Khoảng hai mươi giây sau, có tiếng bước chân đột nhiên vang lên có chút trống
trải, Tề Tư Nguyên đoán rằng phía trước hẳn là một khoảng không gian
tương đối lớn.
Quả nhiên nghe được tiếng bước chân, người ở phía trước liền hỏi:
"Nam Thụy, là anh sao?"
Bởi vì tất cả đều ở trong bóng tối, Tề Tư Nguyên và hai người còn lại không thể xác định được đối phương là ai nhưng đội Yến Nam Thụy nhớ rõ giọng
nói của nhau, họ có thể biết người bên kia là ai.
"Là tôi."Yến Nam Thụy vừa trả lời vừa bước vào.
Đây là một nơi giống như đại sảnh ở tầng 1. Theo tiếng vang của âm thanh,
nó khá trống trải cũng không biết nó được xây dựng để làm gì. Bên trong
trống trải là vậy nhưng lối đi lại hẹp, hẹp đến mức gần như mỗi lần chỉ
có hai người có thể đi qua.
"Trình Soái đâu?" Có người hỏi lại.
Lúc đầu, tất cả đều tận mắt nhìn thấy cái bóng đuổi theo Trình Soái. Yến Nam Thụy để họ đi trước, bản thân quay lại cứu Trình Soái.
"Tôi không sao."Trình Soái đi chậm lại khi đến tầng hầm, rốt cuộc đã có thể
mở miệng nói chuyện. Chỉ là vừa rồi hắn một nửa là sợ hãi, một nửa là do chân bị kéo mạnh, đến bây giờ vẫn thấy chân mềm nhũn.
"Không có việc gì là tốt rồi."Người hỏi thăm Trình Soái thực sự quan tâm đến hắn, có chút nhẹ nhõm khi biết Trình Soái không sao.
"Vì cái
gì...... Vì cái gì Trình Soái có thể cứu được còn Tư Văn anh lại không
cứu?"Một giọng nữ yếu ớt đột nhiên vang lên từ một góc nào đó, mang theo tiếng vọng không gian, thoạt nhìn có chút rùng rợn làm người khác sởn
tóc gáy.
Yến Nam Thụy nghe vậy thở dài:
"Đó là lỗi của tôi. Tôi không ngờ rằng lần này chế tài giả lại xuất hiện theo cách đó..."
Tuy nhiên giọng nữ yếu ớt đó đã ngắt lời Yến Nam Thụy trước khi hắn nói
xong. Thanh âm cô ta cũng không có đặc biệt kích động mà bình tĩnh chậm
rãi. Ngược lại chính bởi vì như vậy mà làm người nghe da đầu tê dại.
"Nếu anh không ra lệnh trói cô ấy, cô ấy vẫn có cơ hội chạy trốn. Nhìn xem,
Trình Soái không phải chạy thoát rồi được anh cứu trở lại sao?"
"Tôn Thiến Thiến, ý cô là gì? Cô nghĩ chúng tôi cố tình hại chết Hoàng Tư
Văn sao? Thật quá đủ rồi. Cả hai người các cô đều mắc chứng ảo tưởng- ảo tưởng bản thân thành nạn nhân đó."
Một giọng nam vang lên,
giọng nam này Tề Tư Nguyên rất quen thuộc, chính là người đã cãi nhau
với Hoàng Tư Văn ở cổng thư viện và suýt bị Hoàng Tư Văn bắn chết, cuối
cùng bị thương ở tai.
"Haha."Tôn Thiến Thiến cười cười cũng
không định tranh cãi với người đàn ông, nhưng tiếng cười"Haha"mang đầy
vẻ trào phúng cực độ.
Vì cô ta không cãi lại, người đàn ông có vẻ hơi cáu kỉnh, thở hổn hển.
"Được rồi. Vấn đề này thực sự là lỗi của tôi!" Yến Nam Thụy lại lần nữa nói.
Ngay cả khi thừa nhận sai lầm của mình, thanh âm của hắn vẫn như cũ duy
trì tính nhất quán lý trí cùng ổn định:
"Mọi người bình tĩnh.
Tôi chỉ thấy tài năng hóa học của Cao Phàm nhưng bỏ qua sự yếu ớt của
anh ấy khi đối mặt với sợ hãi. Tôi đã đem theo anh ta đến tòa nhà thực
nghiệm, đó là quyết định sai lầm đầu tiên của tôi. "
"Điều thứ
hai tôi phán đoán sai là đánh giá sai điểm an toàn. Tôi không nghĩ chế
tài giả sẽ xuất hiện với hình thức và cách thức như thế này. Vì vậy,
Hoàng Tư Văn đã chết. Tuy nhiên tôi không hối hận vì đã trói cô ấy lại.
Với trạng thái của cô ấy vào thời điểm đó, nếu không kiểm soát, kết quả
những người cùng đội là chúng ta sẽ chịu thương tổn. Việc mất kiểm soát
của cô ấy có thể giết chết tất cả mọi người." Yến Nam Thụy nói.
Tôn Thiến Thiến lại cười cười, tiếng cười không có chút âm dương quái khí gì, thanh âm vẫn như cũ chậm rãi bình tĩnh:
"Là anh nói có thể đưa chúng tôi an toàn rời đi, chúng tôi mới quyết định
gia nhập đội. Anh thừa nhận anh đã sai nhưng tại sao, sai lầm của anh
phải trả giá bằng mạng sống của người khác? Còn bản thân anh thì sao?"
Trong nháy mắt, Yến Nam Thụy không nói nên lời.
Nhưng ngay sau đó, một người khác lại nói:
"Tôn Thiến Thiến, cô không thể nói như vậy được. Nam Thụy vẫn luôn giúp
chúng ta nên chúng ta mới còn sống sau hai hiệp đầu tiên. Anh ấy đã cố
gắng hết sức rồi. Nếu không phải có Nam Thụy ở đây, hai người các cô có
lẽ vào hai hiệp trước đã mất mạng. Thế mà bây giờ cô còn ở đây mà nói
mấy lời lạnh lùng làm người khác thất vọng thế sao?"
"Có lẽ?"Tôn Thiến Thiến tựa hồ cảm thấy cách dùng từ của đối phương khá buồn cười:
"Nếu nói như vậy có lẽ chúng tôi đã đủ may mắn, nếu không gia nhập cùng các người thì không thể sống cho đến bình minh à? "
Giọng điệu của cô ấy dường như không chứa đựng những cảm xúc khác như thể
đang trò chuyện về việc nhà, điều này tạo nên sự tương phản đối lập với
sự điên cuồng của Hoàng Tư Văn vào thời điểm đó. Nhưng là cố tình, người nói chuyện với cô ấy sẽ cảm thấy tức giận không thể giải thích được.
"Đã là con người thì có quyền được đánh giá sai. Nếu không có tỉ lệ phán
đoán sai thì con người đã là thượng đế. Thời điểm đưa ra lựa chọn ai
cũng muốn được lợi, đồng thời phải gánh chịu nguy hiểm do lựa chọn mang
lại. Trên thế giới này không có thứ gì mang đến lợi ích mà không có nguy hiểm. "
Tề Tư Nguyên nói xong. Theo cậu, cuộc tranh chấp hiện
tại của họ là vô nghĩa. Nhìn bọn họ, Hoàng Tư Văn hẳn đã chết. Từ lúc
bắt đầu chế tài giả thời gian đến bây giờ, Tề Tư Nguyên đã lập bàn tính
giản lược trong lòng, không cần biết là bao lâu, trên thực tế chuyện xảy ra vừa rồi vẫn chưa vượt quá 8 phút!
Những người này thực sự nghĩ rằng họ đang an toàn sao?
Tiếp theo, sẽ có mười hai phút dài như một thế kỷ phải cố mà sống sót!
Tề Tư Nguyên vốn không muốn bận tâm về cuộc tranh chấp của họ nhưng lúc
này cậu phải can thiệp vì cậu cần thêm thông tin quan trọng từ Yến Nam
Thụy.
Tề Tư Nguyên đã kết thúc chủ đề này. Tôn Thiến Thiến cũng
ngừng tranh luận, không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của người khác
trong bóng tối cũng không biết người khác đang nghĩ gì vào lúc này.
"Yến Nam Thụy, mọi chuyện bắt đầu thế nào?"Tề Tư Nguyên thấy không còn ai
tranh cãi nữa bèn hỏi Yến Nam Thụy chuyện đã xảy ra trước đó. Chỉ là,
lúc này tình trạng tức ngực của cậu ngày càng trầm trọng, trong nhất
thời chỉ có thể chịu đựng được một lúc.
Vì thế, Yến Nam Thụy kể lại ngắn gọn sự tình đã xảy ra trên tầng hai của thư viện khi đợt trừng phạt thứ ba bắt đầu.
Mặc dù sau hai lượt trải nghiệm cùng trao đổi thông tin với Tề Tư Nguyên,
Yến Nam Thụy đã có phán đoán nhất định về sự thăng cấp quy tắc.
Nhưng Yến Nam Thụy như thế nào cũng không nghĩ tới hệ thống thăng cấp quy tắc lại chơi lớn như vậy. Phán đoán của hắn dựa trên những con quái vật
xuất hiện trong hai hiệp đầu, thì lần này quái vật mới sẽ có tốc độ
nhanh hơn, sức lực mạnh hơn. Một con quái vật có kích thước nhỏ hơn,
nhưng linh hoạt với vũ khí sát thương trong tay.
Vì vậy hắn đã
chọn tầng hai của thư viện. Nơi đó không có ngăn cách và toàn bộ không
gian đều liên kết với nhau. Hơn nữa nơi này không phải một nơi trống
trải mà có đầy giá sách, những giá sách được sắp xếp giống như một ma
trận phòng ngự.
Ở một nơi như vậy, không chỉ có đủ không gian để thoát thân mà còn đầy đủ chướng ngại vật, thuận tiện cho mọi người
thoát khỏi sự truy đuổi từ quái vật.
Đội của Yến Nam Thụy đã
xuống đến tầng hầm và bật đèn ở tất cả các hành lang. Đèn ở các hành
lang không gây chói mắt mà còn có thể chiếu sáng khu vực xung quanh,
cung cấp cho mọi người một tầm nhìn nhất định còn giúp mọi người né
tránh được công kích từ chế tài giả.
Yến Nam Thụy suy nghĩ rất chu đáo, chuẩn bị mọi thứ kĩ càng.
Nhưng anh ta hắn vạn lần không ngờ tới việc chế tài giả thăng cấp sẽ trực
tiếp từ một con quái vật hữu hình thành một nỗi khiếp sợ vô hình.
Lúc đó vì an toàn, cả bảy người cùng lúc tản ra ở nhiều nơi trên tầng hai
để tránh quái vật mới thăng cấp "một lưới bắt hết". Tuy nhiên vì quá sợ
hãi nên họ cũng không tản đi quá xa.
Hoàng Tư Văn đã không giữ
được bình tĩnh từ trước khi thời gian trừng phạt của chế tài giả bắt
đầu, thậm chí chỉ cần Yến Nam Thụy lấy miếng vải chặn miệng cô ta ra, cô ta liền bắt đầu nhục mạ, bỏ ngoài tai lời khuyên bảo từ mọi người, căn
bản chẳng nghe lời người khác.
Vì sự an toàn của mọi người,
Hoàng Tư Văn luôn bị trói nhưng Yến Nam Thụy không vì thế mà không quan
tâm đến sự sống chết của Hoàng Tư Văn. Luôn đặt cô vào vị trí mà Yến Nam Thụy cho là an toàn nhất. Hắn còn sợ rằng đến lúc đó cô ấy sẽ không thể trốn thoát được nên Yến Nam Thụy và Trình Soái luôn canh giữ bên cạnh
Hoàng Tư Văn để họ có thể giải cứu cô ấy khi cần thiết.
Thời
gian trừng phạt đã đến, mọi người đều nín thở hồi hộp. Không có sự tình
gì xảy ra trong một phút đầu tiên, không có động tĩnh gì cả. Không có
tiếng la hét thảm thiết bên ngoài cũng không có tiếng gào rống của quái
vật.
Khi đó mọi người hầu như đều rơi vào trạng thái tâm lý kỳ
lạ, ai cũng hy vọng quái vật xuất hiện ở chỗ của người khác, đuổi bắt
người khác, để họ được an toàn.
Trong sự im lặng quỷ dị này, một bóng đen chậm rãi xuyên qua góc tường, trượt dài trên sàn nhà, xuyên
qua khe hở dưới giá sách và lặng lẽ quấn lấy hai chân của Hoàng Tư Văn.
Hoàng Tư Văn là người đầu tiên trên tầng hai cảm nhận được sự bất thường. Từ
hai chân cô truyền đến một cơn lạnh buốt đến tận xương, cái lạnh kia vẫn còn lan tỏa, từ mắt cá đến đầu gối rồi đến đùi...