Hai ngày sau, Thiên Lý Thanh đưa Đường Ngọc Phỉ về nhà thăm bố mẹ.
Vợ chồng Tướng quốc nhận được tin đã đứng đợi từ sáng sớm. Nha hoàn trông cửa chạy vào báo Thái tử và Thái tử phi đã đến.
Cửa Tướng phủ mở ra, một chiếc kiệu xa hoa dừng lại. Vợ chồng Tướng quốc thấp thỏm nhìn nha hoàn xếp ghế đạp chân. Rèm kiệu bị một thanh niên
mặc đồ trắng kéo ra. Đôi mắt hắn lạnh lẽo như ánh trăng, xoay người đưa
tay vào bên trong, thần thái nhu hòa.
Bên trong kiệu vươn ra một bàn tay nõn nà nắm lấy tay hắn. Hắn nữa dắt
nửa ôm người bên trong xuống kiệu. Nữ tử với khóe môi mỉm cười ấy không
phải là nữ nhi của bọn họ sao?
Phu thê Tướng quốc nhìn đến ngẩn người. Sau đó mắt đầy ý cười nhìn nhau. Ngày chiếu thư ban xuống, họ còn sợ con gái đến phủ Thái tử sẽ bị bắt
nạt, ngày ngày lo lắng. Giờ xem ra Thái tử đối xử với nàng rất tốt, ân
ái mặn nồng. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cha! Nương!” Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy hai người liền xách váy chạy lại.
Phu thê Tướng quốc muốn hành lễ lại bị Đường Ngọc Phỉ ngăn lại. Thiên Lý Thanh chỉ ôn hòa dung túng nàng. Bọn họ cũng thoải mái bỏ đi chút lễ
nghi.
“Đứa nhỏ ngốc, con đã là Thái tử phi rồi, sao có thể lỗ mãng, thô bỉ như vậy? Cẩn thận bị người ta chê cười.” Phu thê Tướng quốc níu tay nữ nhi
không buông, ân cần thăm hỏi. Thấy sắc mặt nàng không được tốt, nhíu mày hỏi: “Ngọc Nhi, sao nhìn con xanh xao vậy?”
Mới nói ra câu, Đường Tướng quốc đã lo lắng nhìn sang, còn không nhịn được liếc Thiên Lý Thanh một cái.
“Hai ngày gần đây ta bị nhiễm phong hàn, may có Điện hạ chăm sóc mới
khỏi nhanh như vậy.” Đượng Ngọc Phỉ sợ Thiên Lý Thanh hiểu nhầm, nhỏ
giọng trách: “Cha, nương! Hai người còn định để bọn ta đứng bao lâu
nữa.”
“Là nương hồ đồ. Mau vào đi, mau vào đi. Đã ăn sáng chưa?” Tướng quốc phu nhân nhận ra, thân mật nắm tay nữ nhi đi vào trong.
Đường Tướng quốc dừng lại hai bước, đi song song với Thiên Lý Thanh.
Mạch Thanh Khoa đứng sau không ngừng sai người bưng quà to quà nhỏ tiến
vào.
Trên bàn cơm, Tướng quốc phu nhân ngại Đường Tướng quốc và Thiên Lý
Thanh nói chuyện khó hiểu, vừa gắp thêm đồ ăn cho Đường Ngọc Phỉ, vừa
lải nhải mấy việc vụn vặt trong nhà. Đường Tướng quốc vốn cảm thấy vị
Thái tử này cao ngạo khó gần. Nhưng mỗi câu hắn hỏi, đối phương đều tinh tế trả lời, thái độ khiêm tốn hữu lễ. Lại rất chăm chút nữ nhi của
mình, trong lòng cũng vui vẻ. Càng thêm vừa ý vị con rể này, đến tự xưng “Thần” cũng bỏ đi.
Đợi mãi mới ăn xong cơm, Đường Ngọc Phỉ châm chước nói: “Cha, nương.
Thật ra lần này nữ nhi trở về là có chuyện muốn thông báo cho hai
người.”
“Chuyện gì?” Tướng quốc phu nhân cười từ ái.
“Ta và Điện hạ muốn rời khỏi kinh thành.”
Đường Ngọc Phỉ vừa nói, vừa mỉm cười nhìn Thiên Lý Thanh. Hắn cũng đang
nhìn nàng. Đôi tay dưới bàn của họ lặng lẽ đan vào nhau. Lần này trở về
thăm phu thê Tướng quốc cũng coi như là lời từ biệt.
“Rời đi kinh thành? Các con muốn đi đâu?” Phu thê Tướng quốc kinh hãi.
“Trong triều rung chuyển, bọn ta không muốn bơi vào vũng nước đục này,
chỉ muốn sống một cách bình yên. Điện hạ đã mua một tòa nhà ở ngoại
thành, chúng ta sẽ dọn sang đó sống.” Đường Ngọc Phỉ chậm rãi nói.
Đường Tướng quốc nhíu mày nhìn Thiên Lý Thanh: “Thái tử điện hạ, đây
cũng là ý của ngài sao?” Hắn theo bản năng nghĩ nữ nhi nhà mình đang nói đùa. Đừng nói đến Thái tử. Đến hắn muốn rời khỏi kinh thành cũng vô
cùng khó khăn. Nếu Thiên Lý Thanh muốn rời khỏi Hoàng thất thì phải giải quyết rất nhiều phiền toái, muốn bình yên rời kinh còn phải trả một cái giá lớn? Hắn cam tâm sao?
Nhưng Thiên Lý Thanh chỉ yên lặng gật đầu: “Đúng vậy. Bổn cung sẽ dẫn Ngọc Nhi rời đi.”
Phu thê Tướng quốc liếc nhìn nhau, yên lặng không nói.
“Cha, nương. Hai người đừng lo. Rảnh rỗi chúng ta sẽ trở về thăm hai
người.” Đường Ngọc Phỉ thân mật ôm cổ Tướng quốc phu nhân làm nũng:
“Chúng ta chỉ rời khỏi kinh thành sống thôi, cũng đâu phải là không về
nữa.”
Sau một lúc lâu, Đường Tướng quốc mới thở dài một hơi: “Ngọc Nhi, chuyện con đã quyết định, cha và nương sẽ không ngăn cản.” Dứt lời, hắn ra
hiệu cho Tướng quốc phu nhân đưa Đường Ngọc Phỉ đi.
Biết Tướng quốc có việc muốn nói riêng với Thái tử, Tướng quốc phu nhân
liền mượn cớ kéo Đường Ngọc Phỉ đi thêu hoa. Đường Tướng quốc cũng dẫn
Thiên Lý Thanh đến thư phòng.
Cửa thư phòng đóng lại, bên trong yên tĩnh. Đường Tướng quốc nhìn thiếu niên trước mắt không nói nên lời.
Khó có thể gặp riêng Thái tử đương triều như thế này, hắn muốn hỏi rất
nhiều chuyện nhưng không ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng đã thông báo cho
hắn quyết định bất ngờ này.
Hắn biết nhìn người, biết biết Thái tử này không phải là vật trong ao.
Rõ ràng là người kinh tài tuyệt diễm lại như phù dung sớm nở tối tàn,
cam tâm làm một người nhạt nhòa. Nguyên nhân thì hắn không rõ. Hiện giờ
Tam hoàng tử đang được thế, gây sức ép rất lớn đến những vị Hoàng tử
khác. Nhưng Thái tử vẫn không có động thái gì. Vốn hắn cho rằng người
này chỉ đang ngủ đông. Giờ hai người đã là người cùng thuyền, nếu người
này có tâm đoạt vị, hắn sẽ dốc hết sức lót đường cho người này và nữ nhi nhà mình. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhưng hắn lại muốn từ bỏ ngôi vị Hoàng đế?
Đường Tướng quốc nghĩ mãi không ra, nhíu mày hỏi: “Điện hạ thật sự không hề lưu luyến vị trí kia sao? Ngọc Nhi còn nhỏ, nàng không hiểu chuyện
lớn. Nhưng thần chỉ có một nữ nhi này thôi, không muốn nàng phải tủi
thân.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt mang theo vài phần lãnh lệ: “Thần hy vọng
Điện hạ không lừa nàng. Nếu Điện hạ mưu cầu đoạt vị, vi thần sẽ dốc sức
tương trợ.”
Lời này tuyệt đối là đại nghịch bất đạo nhưng sắc mặt Thiên Lý Thanh vẫn bình tĩnh. Hắn nhìn Đường Tướng quốc một lúc, nói: “Không biết Tướng
quốc có biết chuyện mật vệ mười mất năm trước trong cung không? Còn cái
chế của Cảnh Đức Hoàng hậu nữa.”
Sắc mặt Đường Tướng quốc đại biến, kinh hãi.
Mắt phượng nhìn về nơi xa, Thiên Lý Thanh như chìm vào hồi ức đau
thương, nhàn nhạt nói: “Đường tướng quốc, bổn cung không sống được lâu
nữa.”
……
Sau một phen mật đàm, Đường Tước quốc như già đi vài tuổi, khuôn mặt âm
trầm, ngồi bất động. Thiên Lý Thanh cũng không nhìn hắn, rời khỏi thư
phòng, đến sân ngày xưa Đường Ngọc Phỉ ở để tản bộ. Ngựa quen đường cũ,
cực kỳ quen thuộc.
Hoa trong viện còn chưa nở, từ lớp vỏ cây khô cứng lú ra vài đọt chổi
non. Trên mặt đất không có lấy một phiến lá rụng, quả thật Tướng quốc
phu nhân rất thương yêu nữ nhi này. Hoa cỏ trong sân không hề bị di dời, bày biện y như khi nàng còn ở đây. Thật ra đây là lần đầu tiên hắn tới, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Hắn bước đi chậm rãi, ánh mắt thong thả nhìn từng thứ trong sân, trùng khớp với những lời miêu tả trong đầu hắn.
Thời gian Đường Ngọc Phỉ bị trúng độc, hắn sai Dạ Kiêu ở trong tối bảo
vệ nàng, báo cho hắn biết từng động thái của nàng. Bởi vậy hắn biết rõ
ràng hôm nay tiểu thư Tướng phủ chiết mấy nhành hoa, tạo ra thức ăn mới
nào trong phòng bếp, những bức thêu quái dị nàng học được từ nha hoàn,
còn có vết thương xấu xí ấy. Dạ Kiêu ra tay chiêu chiêu chí mạng, vậy mà khi nhắc tới nàng cũng phải lộ ra nụ cười khó giấu.
Dần dà, hắn có một thói quen mới là đoán xem hôm nay nàng sẽ làm gì.
Hắn chưa từng nghĩ vì sao hắn lại quan tâm một tiểu thư chẳng liên quan
gì như vậy. Hắn chỉ cảm thấy vì nàng thay hắn uống một bát thuốc độc nên nội tâm hắn áy náy. Nhưng hắn đã quên, từ trước đến nay hắn đều lạnh
lùng. Đã từng không chút do dự ra lệnh giết nàng, sao có thể sinh lòng
thương hại với người khác? Giờ nhớ lại, có lẽ từ khi đó hắn đã yêu nàng
rồi.
Thiên Lý Thanh nghĩ, trên gương mặt tái nhợt hiện lên ý cười. Hắn đẩy
cửa phòng ra, một hương thơm nữ tử lượn lờ quanh mũi hắn. Hắn nhìn một
vòng, đệm chăn đều xếp chỉnh tề, không hề có một chút bụi. Ánh mắt hắn
lưu luyến, nhìn từ giường ngủ, bàn trang điểm đến bàn luyện chữ. Thiên
Lý Thanh để ý thấy một xấp giấy ố vàng được chặn lại cẩn thận. Hắn đến
gần xem qua, tờ nào cũng có mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, thật sự
không nỡ nhìn.
Hắn cẩn thận lật từng trang, nhìn những chữ nàng viết “Tình bất tri sở
khởi, nhất vãng nhi thâm”, lại viết “Sống chết có nhau, cùng người thề
ước, nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc”, toàn là mấy câu thơ tình
ngọt đến rụng răng. Khó trách sẽ khiến Mạch Thanh Khoa ghét bỏ như vậy.
Thiên Lý Thanh không nhịn được nghĩ, trong lòng buồn cười nhưng lại ưu
phiền nhiều hơn. Cuối tờ giấy nào cũng sẽ thấy ba chữ – Thiên Lý Thanh.
Một chồng giấy thật dày, tờ nào cũng viết tên hắn. Nghiêm túc có, qua loa có, tùy ý cũng có, phảng phất như ma chú.
Bàn tay cầm tờ giấy của Thiên Lý Thanh run rẩy, dạ dày và ngực quặn đau. Hắn lảo đảo thân mình, cuối cùng cũng không nhịn được mà phun ra một
ngụm máu tươi trong cổ họng. Tất cả đều thấm vào những tờ giấy trong tay hắn. Đỏ đen đan xen, thấy mà ghê người.
Hắn nhíu chặt lông mày, chống bàn thở dốc. Cảm giác khó thở ngày càng
nặng, đến mức hắn muốn xé toạc lồng ngực mình ra. Trước mắt hắn chỉ còn
lại một mảng sương mù.
Bất lực và đau đớn trào ra, truyền đến khắp cơ thể. Thiên Lý Thanh khép
đôi mắt lại, đến sức để nhấc đầu ngón tay hắn cũng không còn nữa. Gương
mặt hắn tái nhợt, giấu đi giọt nước mắt còn vương.
Hắn nhớ nàng, Ngọc Nhi. Ngọc Nhi, phải làm thế nào mới có thể khiến nàng quên đi ta? Phải làm thế nào mới có thể khiến nàng hạnh phúc sống tiếp?
Hắn phải nghĩ cách khiến mình lặng lẽ chết đi nhưng lại khiến nàng không hận hắn?
Vất vả lắm Đường Ngọc Phỉ mới thoát được Tướng quốc phu nhân. Biết Thiên Lý Thanh đến tiểu viện của mình, nàng lập tức hưng phấn chạy tới. Nàng
gấp gáp muốn nói cho Thiên Lý Thanh biết, phu thê Tướng quốc đã đồng ý
rời đi cùng bọn họ rồi. Rất nhanh thôi, bọn họ có thể rời khỏi nơi thị
phi này, sống một cuộc đời nhàn tản.
Nàng đã nghĩ đến viễn cảnh này hàng trăm hàng nghìn lần. Giờ nó sắp
thành hiện thực rồi, trái tim nàng nhẹ nhàng như muốn bay lên.
Trong viện có một cái sập gỗ hoa lê. Khi Đường Ngọc phỉ tiến vào, Thiên
Lý Thanh đang nằm trên đấy, biểu tình bình yên dưới ánh mặt trời. Gương
mặt hắn tái nhợt, quần áo trắng tinh như tiên hạ phàm. Một khắc ấy,
Đường Ngọc Phỉ đột nhiên nhớ lại gần đầu nàng nhìn thấy hắn. Hắn từ xa
bước tới, tay áo rộng tung bay, lạnh lùng như trích tiên. Nàng còn có
cảm tưởng chỉ ngay phút sau thôi, hắn sẽ đạp lên ánh trăng mà bay đi
mất. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nàng đến thế giới này, dùng hết toàn lực, chỉ vì đem lại cho trái tim giá lạnh của hắn chút ấm áp.
Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, Đường Ngọc Phỉ nhanh chân tiến lên, ngồi xuống bên gối hắn, lẳng lặng dựa vào.
Thiên Lý Thanh cảm nhận được, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng. Đầu ngón tay còn vòng lấy một lọn tóc.
“Điện hạ, xuân sắp sang rồi.” Đường Ngọc Phỉ cọ gương mặt vào lòng bàn
tay hắn, nhẹ giọng nói. Trong mắt nàng chan chứa bao mong đợi với mùa
xuân. Những ngày tháng tươi đẹp của bọn họ sắp đến rồi.