Minh Thần có thể coi như uống say nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo, phản ứng lại lui về sau: "Không không không không được..."
"Tại sao không?"
"Như thế, không, không tốt lắm..."
Đùa giỡn kiểu gì vậy, bộ dạng say khướt như thế này mà người nhà Hoằng
Quang thấy thì chẳng khác nào tự mình lưu lại ấn tượng xấu ngay lần gặp
đầu tiên.
"Có cái gì mà không tốt" Hoằng Quang thấy như vậy rất
thuận tiện, cứ thế xách người đi ra ngoài: "Nhà tớ hay nhà cậu đều như
nhau cả thôi."
Hoằng Quang biết Minh Thần ngoại trừ chị gái đang hôn mê ở bệnh viện thì không có người nhà, hắn đã sớm tính toán muốn
mang Minh Thần về nhà ăn Tết, nếu hôm nay không có chuyện này thì hai
ngày nữa cũng sẽ đến kí túc xá đón cậu. Cảm thấy sớm mấy ngày muộn mấy
ngày cũng không khác biệt lắm. Dù gì bây giờ cũng đang ở ngoài, vừa lúc
mang luôn người về nhà.
Minh Thần vẫn còn giãy dụa: "Không được
mà, đã trễ như vậy rồi tớ không muốn quấy rầy người nhà cậu nghỉ ngơi,
hay là... cậu tùy tiện thuê cho tớ một phòng nghỉ, tớ trả tiền lại cho
cậu..." Hoằng Quang thay Minh Thần trả nợ cứ như một thói quen, không
cho làm thì nói Minh Thần không coi hắn là anh em, còn nói cái gì mà trừ trực tiếp vào học phí, lâu dần cậu ra ngoài cùng Hoằng Quang cũng sẽ
không nhớ mang theo bóp tiền. Hiện tại phải chi tiền ra nhất thời luống
cuống tay chân.
Hoằng Quang phì cười, xoay người lại, bẹo má
Minh Thần kéo ra hai bên: "Thi xong một cái liền mướn phòng là muốn làm
gì?" --- hắn có chút say rồi, nói chuyện hình như cũng không có dùng
não.
Không nghĩ tới vậy mà mặt Minh Thần rất nhanh đỏ lên: "Tớ... tớ..." ngập ngừng mãi vẫn không nói ra câu.
Hoằng Quang nhìn bộ dạng này của cậu không nỡ lòng mà đùa nữa, xoa xoa tóc
Minh Thần: "Tớ giỡn thôi, nhà tớ không có ai cả, cha không ở nhà, vú
Trương thì nằm viện, chỉ có hai chúng ta cũng giống như kí túc xá vậy.
Nếu cậu cảm thấy không ổn thì ở bên ngoài cũng được, tớ ở cùng cậu, một
mình cậu ngủ khách sạn tớ không yên lòng."
Minh Thần suy nghĩ một chút, mặt càng đỏ hơn, vội vàng lắp bắp nói: "... Vậy đừng tiêu tiền..."
Hoằng Quang gọi người lái thuê, tài xế rất nhanh đã tới. Minh Thần vốn rất
hay chóng mặt, hôm nay còn uống rượu đầu óc choáng váng nặng nề hơn.
Hoằng Quang thấy sắc mặt cậu không tốt, biết cậu không thoải mái, lập
tức ôm eo Minh Thần dựa vào lòng mình: "Nhịn một chút, sắp tới rồi."
Minh Thần có hơi men, tay chân đều không còn sức lực, không thể làm gì hơn là vùi vào hõm cổ hắn "Ừ".
Nhà của Hoằng Quang nằm trong khu dân cư xa hoa trong trung tâm thành phố.
Không gian yên tĩnh chỉ có một căn biệt thử nhỏ.
Tài xế đưa người tới cửa liền đi, Hoằng Quang tự mình chạy xe vào trong
gara. Minh Thần ở phía sau đã nhuyễn thành một đoàn. Hoằng Quang đậu xe
xong, mới vòng ra sau mở cửa, Minh Thần đầu óc choáng váng dùng cả tay
chân bò ra ngoài. Hoằng Quang thấp người đỡ cậu: "Đừng quấy, tớ ôm cậu." Nói rồi vòng tay qua đầu gối Minh Thần, muốn bế người lên.
Minh Thần sợ đến một giây nói năm, sáu chữ "không", chọc cho Hoằng Quang
cười ra tiếng: "Sợ cái gì, cũng không phải là chưa từng ôm, hơn nữa ở
đây chẳng có ai cả nên không cần sợ tổn hại đến hình tượng của chính
mình." Không để ý đến sự phản đối của Minh Thần, Hoằng Quang trực tiếp
đá cửa ôm Minh Thần đi vào.
Minh Thần thẹn thùng đến hít thở không thông.
Vì sợ bị phát hiện, nên đầu cũng không dám ngẩng lên, mặt chôn ở ngực
Hoằng Quang, chỉ lộ ra cái tai hồng hồng và nửa cái cổ màu đỏ.
Hoằng Quang dùng gót chân đóng cửa lại, thả Minh Thần ở ghế sa lon, Minh Thần lệch hướng quỳ sấp cả người xuống, Hoằng Quang kéo cậu dậy: "Đừng có
buồn bực, ngồi cho tỉnh rượu nếu không sẽ rất khó chịu."
Tim
Minh Thần đập cực kì nhanh, mặt cũng nóng hơn, trầm thấp "Ừ" một tiếng
mới ngồi xuống nhưng chẳng mấy chốc vì đầu óc quay cuồng mà ngã xuống.
Cậu uống hơi nhiều, nhưng suy nghĩ vẫn có chút rõ ràng, lá gan ngược lại so với bình thường cũng lớn hơn, tâm cơ bị chất cồn dẫn dắt, tất cả đều bay nhảy lung tung, cố ý hướng đến Hoằng Quang ra oai.
Minh Thần mượn rượu làm nũng: "Tớ hiện tại rất khó chịu..."
Hoắng Quang cau mày nhìn dáng vẻ của cậu, sờ trán thăm dò một chút: "Lần sau
không cho cậu uống rượu nữa." Nói rồi vỗ vỗ lưng cậu "Tớ đi lấy nước
nóng cho cậu."
Minh Thần dùng sức lắc đầu: "Không muốn, cậu đừng đi..." Cuối cùng chính mình chưa nói xong đã muốn nôn: "Tớ muốn ói..."
—— lần này thật sự khó chịu.
Hoằng Quang lật đật ôm cậu vào nhà vệ sinh, nhưng vẫn không kịp, một nửa phun ở bồn rửa, nửa kia trực tiếp phun trên người Hoằng Quang.
Minh Thần lúng túng cực kì, mặt đỏ như muốn chảy máu. Hận không tìm cái lỗ để chui xuống.
Ngược lại Hoằng Quang không cảm thấy gì, tiện tay đem áo cởi ra vứt vào thùng rác gần đó, một tay che chở Minh Thần sợ cậu ngã sấp xuống, một tay cầm cốc của chính mình lấy nước ấm cho cậu súc miệng: "Không có cốc mới,
cậu dùng tạm đi."--- Minh Thần có hơi khiết phích, không quá thích người khác chạm vào đồ của mình, cũng không thích dùng đồ của người khác.
Hoằng Quang biết, nên lúc này cảm thấy có hơi oan ức cho đối phương.
Đầy trong đầu Minh Thần giờ đây chỉ nghĩ đến "gián tiếp hôn môi." Mặt nóng
như muốn phát sốt tới nơi, hô hấp dồn dập càng khó chịu hơn. Cứ súc
miệng là muốn nôn, cứ nhiều lần như vậy căn bản không có cách nào ra
khỏi đây, buổi tối ăn bao nhiều đều ra hết không sót lại gì.
Hoằng Quang gấp đến đau lòng, tới tới lui lui mang nước, lấy khăn mặt cho cậu, chân mày nhíu chặt như sắp dính lại với nhau.
Không dễ dàng gì Minh Thần mới nôn xong, cả người đều uể oải, ngốc ngốc ngồi
trên tấm thảm gần bồn rửa tay mà ngẩn người, mắt mũi đều hồng hồng, đáng thương đến đòi mạng.
Hoằng Quang quỳ xuống, lau mặt cho Minh Thần, lau xong thì muốn cởi nút áo.
Minh Thần giật mình, theo bản năng tóm chặt ngực áo. Hoằng Quang nhẹ nhàng
vỗ vỗ tay cậu, ôn hòa nói: "Đi tắm nào, cậu như vậy làm sao mà ngủ
được?" Minh Thần lúc này mới phát hiện trên người cũng dính đầy thành
phẩm của chính mình "Tớ, tớ tự mình tắm được rồi."
"Không được"
Ngữ khí Hoằng Quang rất ôn hòa, thái độ cũng rất kiên trì "Cậu uống
nhiều như vậy, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao, tớ không yên tâm
được. Ngoan, nghe lời."
Minh Thần làm sao có thể chịu được lời dỗ dành như vậy.
Còn hơn so với uống rượu váng đầu, lòng bị rót mật ngọt đến cả người hoảng loạn.
Ngây ngốc mà buông tay ra.
Lập tức bị lột sạch quần áo bỏ vào bồn tắm, độ ấm nước vừa phải, rất thoải mái làm cho người ta có chút buồn ngủ.
Nhưng mà...
Chờ một chút.
Minh Thần nháy mắt mấy cái.
Cảm giác này là?
... Có người ôm cậu từ phía sau!?
Minh Thần ý thức được chuyện gì xảy ra, một giây liền tỉnh táo —— trời ạ, Hoằng Quang cởi áo ngâm mình cùng cậu???