Ổ khóa vang tiếng lạch cạch, cửa Thiên lao đột nhiên mở ra. Ninh Hoàn
giật mình nhìn ra bên ngoài, sống lưng không tự chủ cứng còng, hắn đè
thấp giọng "Có người tới".
Túc Tiển nhíu mày, bàn tay đặt trên
cán đao Diệt Hồn khẽ siết chặt thêm. Y kéo Ninh Hoàn lùi vào góc tối.
Dưới ánh nến mập mờ, hai bóng người đổ dài trên hành lang, tiếng bước
chân từng nhịp vang lên lộc cộc. Tim Ninh Hoàn đập thình thịch, hắn nín
hơi, hai mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Tiếng bước chân dừng
lại trước cửa phòng giam. Ninh Hoàn giật mình, chẳng lẽ bị phát hiện?
Nhưng ngay lúc này, Túc Tiển đứng chắn trước mặt hắn đột nhiên thả lỏng
người.
"Sư huynh?" Túc Tiển từ trong góc khuất bước ra, "Sao ngươi lại ở đây?"
Đứng trước cửa phòng giam là hai thân ảnh, một đạo bào trắng muốt, một thiếu niên gầy gò. Hư Không thấy bọn họ cũng ngạc nhiên vạn phần, "Sao các
ngươi lại ở chỗ này?". Y đảo mắt nhìn nam nhân bê bết máu nằm trên mặt
đất, rồi nhanh chóng nhìn Túc Tiển xác nhận, "Đây là Uông đại nhân?"
Túc Tiển gật đầu, "Giải quyết những kẻ bên ngoài chưa? Đại nhân bị trọng
thương cần rời khỏi đây ngay lập tức". Hư Không cau mày gật đầu, "Còn có thể duy trì nửa nén hương".
"Được" Túc Tiển chuyển mắt nhìn Canh Dương đứng bên cạnh, thiếu niên kia trốn sau lưng Hư Không, đầu cúi
thật thấp, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng. Ánh mắt Túc Tiển thoáng
qua tia do dự rồi biến mất, y cõng vị Chỉ huy sứ còn đang hôn mê rồi
xoay người nói với Ninh Hoàn, "Đi thôi".
Con đường trốn chạy
tưởng chừng khó khăn hóa ra lại suôn sẻ đến không ngờ, mấy chục gã Thanh Đồng đứng canh trước Thiên lao đột nhiên biến mất. Quang cảnh không một bóng người, chỉ có đám lá khô bị gió cuốn tung lên không trung rào rạc. Túc Tiển nghi hoặc nhìn Hư Không, "Sư huynh?'
Hư Không cũng mê man, y nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt lắc đầu, "Ta không làm".
Giữa khung cảnh vắng lặng đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, cuốn theo dải dây buộc tóc của Túc Tiển vuốt qua mặt Ninh Hoàn. Hắn giật mình ánh mắt đảo về phía Hoàng cung. Ninh Hoàn sửng sốt, tay giật mạnh vạt áo của
Túc Tiển. Túc Tiển nghi hoặc xoay người, tầm mắt Ninh Hoàn vẫn còn không rời khỏi hình ảnh kia, y khó hiểu nhìn theo hướng mắt của người kia.
Hai bàn tay giấu trong ống tay áo bất chợt siết chặt thành quyền, nét
bối rối khó hiểu dần rút đi, hoàn toàn thay đổi.
Mây đen áp
thành, cuồn cuộn như thể biển khơi dậy sóng. Dưới màn trời đỏ rực yêu
dã, một bản sao của Kinh thành lơ lửng trên không trung, không gian như
thể bị tách làm đôi, khoảng cách giữa hai thế giới song song chỉ cách
nhau như một sợi chỉ mỏng vô hình. Vậy nhưng nơi ấy lại phản chiếu một
khung cảnh hoàn toàn khác...lửa cháy hừng hực bao phủ vạn vật, khói đen
bốc lên nghi ngút, hàng trăm ngàn xác chết đội mồ sống dậy lùng sục đuổi bắt, người người la hét bỏ trốn.
Một nữ nhân không kịp chạy
thoát thân bị túm lấy cánh tay, còn chưa kịp thét lên đã bị xác chết từ
phía sau cắn đứt cổ. Máu tuôn xối xả thấm đẫm mặt đường, hoạt thi buông
lỏng tay, người kia ngã xuống đất, mắt mở to không nhúc nhích. 'Lục
khục, lục khục' lúc này cái xác bất chợt vặn người bò dậy. Xương cổ bị
vặn gãy, vẹo sang một bên, lớp máu nóng còn vương đầy trên vạt áo, tròng mắt cô ta mờ đục, chậm chạp từng bước từng bước di chuyển theo đội ngũ
hoạt thi. Cửa thành từ từ đóng lại, trò chơi tàn sát vẫn tiếp tục...
Một nam nhân dưới ánh trăng bạc tiến tới, y vô cảm lướt qua từng xác chết,
máu tươi từ từ nhuộm đỏ thẫm bước chân. Nơi đáy mắt ánh màu yêu dị, niệm châu chậm rãi chuyển động trong lòng bàn tay, lớp áo cà sa cuồn cuộn
tung bay trong màu lửa. Y đột nhiên dừng chân quan sát cảnh tượng tựa
như luyện ngục trước mắt, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười...
"Đây...đây là cái gì?" Ninh Hoàn run rẩy hỏi. Túc Tiển không lên tiếng, thần sắc
ngưng trọng. Hư Không nhíu chặt mày, nói với mọi người, "Chỉ e là Hoàng
cung đã xảy ra chuyện, nhanh chóng trở về rồi nói tiếp". Ninh Hoàn gật
đầu lia lịa.
Trên đường trở về hắn đột nhiên nhớ đến kẻ giả
trang. Ninh Hoàn soi mói nhìn Hư Không, tò mò hỏi, "Hư Không đạo trưởng
cũng tiến vào đây qua 'cửa' kia sao?"
" 'Cửa'?" Hư Không bất ngờ, y nhìn Ninh Hoàn với vẻ đầy thắc mắc, rồi lắc đầu, "Ta từ Hỉ Nhạc phật
miếu kia tiến vào đây". Ninh Hoàn nghi ngờ quắc mắt, chỉ thấy y từ trong tay áo lấy ra một tấm phù đã hỏng, "Còn có một cánh cửa khác dẫn đến
Quỷ thành".
"Một cánh 'cửa' khác?" Ninh Hoàn kinh ngạc. Sau khi
nhìn thấy ảo ảnh kia Túc Tiển vẫn không yên lòng, y cau mày nhìn tấm phù trong tay Hư Không.
Hư Không cười trả lời, "Quả thật là hung
hiểm vạn phần. May mắn nhờ tử phù của sư phụ mới có thể bảo toàn tánh
mạng". Y thở dài một hơi, ngón tay khẽ miết qua tấm phù đã hỏng, trong
mắt ánh lên tia hoài niệm, tấm phù từ từ theo cuồng phong tan biến vào
không trung.
Túc Tiển mím môi quay đầu hỏi, "Sư huynh, rốt cuộc Hỉ Nhạc Phật kia có lai lịch thế nào?"
Hư Không đáp lời, "Từ sau khi nghe ngươi nói, ta đã tra cứu tất cả điển
tịch ở Tam Thanh Sơn nhưng không thể tìm ra. Bất quá, ta tìm thấy một
chi tiết trong điển tịch của người Xiêm La, nói về Quỷ phật rất giống
với thứ này". Hư Không nhìn Túc Tiển, giọng chần chừ. "Chúng đều là nửa
người nửa quỷ. Hài cốt của tăng nhân được chú vào tượng phật, cung phụng hương khói từ năm này qua năm khác thì có thể luyện thành Phật ma".
"Xiêm La?" Túc Tiển trầm tư suy nghĩ, nói đoạn y rút quyển sách cổ ném về phía Hư Không, "Có phải là thứ ghi trên này?".
Tiếng giấy lật mở sột soạt. "Không sai", Hư Không nhíu mày nhìn Túc Tiển, "Ngươi lấy được thứ này ở đâu?".
Túc Tiển dần lộ vẻ tường minh, y không đáp lời, rũ mắt lầm bầm, "Xiêm La,
Thực Tâm Trùng, Bán Đầu Cổ, ta đã sớm biết chính là hắn".
Hư
Không cau mày nhìn Túc Tiển cũng không cố truy hỏi. Y cúi đầu tiếp tục
lật xem điển tịch, trầm giọng nói, "Thứ này nói rằng, sau khi Quỷ phật
luyện thành sẽ có được thân thể bất tử, bất diệt".
"Bất tử bất diệt?" Túc Tiển cau mày, "Không có cách nào diệt trừ sao?".
Hư Không nhíu mày, trả lời "Có lẽ có". Y giơ cuốn sách đã bị xé mất hai
trang cuối, khẽ nhếch mép gượng gạo lên tiếng, "Nhưng hiển nhiên có
người không muốn chúng ta biết được".
Mọi người trở lại Tiểu viện trong Hoàng cung. Cảnh vật so với lúc Túc Tiển và Ninh Hoàn rời đi đã
hoàn toàn thay đổi. Tiểu viện tiêu điều hoang vu, chỉ còn lại gốc liễu
héo rũ như thể một bộ xương khô khốc đứng lặng lẽ giữa đình viện. Hồ sen với làn nước trong veo đã trở nên đục ngầu, bùn đất đen sì bốc mùi hôi
thối. Họ mới chỉ rời đi chưa đến hai nén nhang...
Dẫm lên lớp
gạch ngói vỡ vụn, đoàn người đi qua dãy hành lang dài tiến vào noãn các. Mạng nhện cơ hồ đã bao phủ toàn bộ không gian, nghiên mực, án kỷ, chấn
song phủ đầy bụi, chỉ có tấm gương chính giữa phòng là hoàn toàn sạch
sẽ, nguyên vẹn y như lúc ban đầu. "Nơi này sao lại thay đổi như vậy?"
Ninh Hoàn nhìn khung cảnh xung quanh không thể tin được mà lầm bầm.
"Nơi này đã tương thông với Hoàng cung, dòng thời gian lưu chuyển giống như
bên ngoài". Túc Tiển cau mày nhìn mặt gương, "E là Kinh Thành đã có biến chuyển".
Y phất tay áo lên mặt gương, theo từng dòng niệm chú mặt gương khẽ khàng xao động...
"Khụ khụ" Ninh Hoàn mờ mịt, quay đầu nhìn theo thanh âm ở phía sau lưng,
vầng sáng quen thuộc lúc trước lại hiện lên. Trước án kỷ là một vị tăng
nhân, trên mình khoác lớp áo xám giản dị, bàn tay nắm thành quyền đặt
trước miệng che đi tiếng ho khan. Ánh nắng ấm áp xuyên qua chấn song,
lưu màu ố vàng trên từng lớp giấy trước mặt.
'Két', cánh cửa khe
khẽ mở ra, lão bộc cong lưng bưng khay thuốc tiến vào. Nhất thời mùi
thuốc đắng ngắt tràn ngập căn phòng, Ninh Hoàn không khỏi cau mũi. Lão
bộc đè thấp thanh âm lên tiếng, "Công tử, nên dùng thuốc rồi".
Tăng nhân trước án kỷ nhẽ ngẩng đầu, ánh mắt từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hạnh hoa trong sân đã nở chưa?", chất giọng khàn khàn run rẩy như người đã lâu không cất tiếng. Ninh Hoàn nhìn dung nhan trước mắt bất chợt
giật mình, vị tăng nhân này...chính là thư sinh bạch y kia. Chỉ là thân
hình y giờ đây tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, trán thêm nhiều nếp nhăn.
Lão bộc trầm mặc, đặt thuốc lên bàn chậm rãi nói, "Công tử, ngài quên, nơi này không có Hạnh hoa".
Tăng nhân chợt ngẩn ngơ, hồi lâu y mới đáp lời, "Đúng vậy, là ta đã quên, hậu viện nơi Hoàng cung này không có Hạnh hoa".
Lão bộc xúc động, "Công tử nếu thích, ngày mai ta liền nhờ người đưa Hạnh hoa vào cung trồng ở hậu viện".
Lá khô nơi chấn song cửa xào xạc vang dội. Tăng nhân ngắm nhìn vẻ tiêu điều bên ngoài khẽ lắc đầu, "Không cần".
Lão bộc nhất quyết trồng một cây Hạnh hoa tại hậu viện, "Chờ hoa nở, bệnh
của người cũng tốt hơn một chút...". Hắn cầu xin rất nhiều người, dập
đầu rất nhiều lần, rốt cuộc cũng có người đáp ứng đưa cho hắn một bụi
cây héo tàn. Nhưng chẳng chờ cho Hạnh hoa nở rộ, người đã sớm nỏ mạnh
hết đà.
Bệnh của y, đã đến hồi kết. Chỉ là...y không cam lòng, ít nhất là trước lúc ra đi y muốn gặp người đó một lần nữa...
"Ngươi nhìn thấy cái gì?" Hư Không lên tiếng, cắt đứt cảnh tượng trước mắt Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn giật mình quay đầu đã thấy y lên tiếng, "Đây là 'Cửa', kẽ hở giữa
hai thời không, có thể dựa vào nó mà nhìn thấy cảnh tượng đã phát sinh ở đây". Hư Không nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Ninh Hoàn thì bất chợt cười lên tiếng vỗ đầu hắn một cái, "Đi thôi". Ninh Hoàn ngơ ngác gật đầu.
Xuyên qua mặt gương, trở lại tiểu viện trong Hoàng cung.
"Đại nhân, ngài đã trở lại!" Âm thanh quen thuộc vang lên, Ngân Xuyên ngồi
xổm trong góc sân không biết đã bao lâu, khẩn trương lên tiếng. "Kinh
thành đã xảy ra chuyện".
Lúc này, màn trời phía trên Kinh thành
bị sương mờ bao phủ, Quỷ thành như thể hợp nhất với Kinh thành. Sấm chớp rền vang như cự thú gầm thét, phía chân trời nhuốm màu đỏ thẫm.
Hoàng đế mất tích, cảnh luyện ngục trong Quỷ thành đan xen. Lửa bùng cháy,
nhà cửa hoang tàn đổ nát, trên đường hoạt thi lang thang vô định, máu
tanh ngập tràn...
"Phụ mẫu ta" Ninh Hoàn hoảng hốt lên tiếng, "Ta phải hồi gia".
Ninh Hoàn tay nắm chặt, lùi về sau một bước, kiên định lặp lại, "Ta phải hồi gia".
"Ninh Hoàn!" Túc Tiển tức giận hét to. Y cau mày nhìn bóng lưng người kia,
thấp giọng mắng rồi nhanh chóng giao Uông Chấn Ninh còn đang bất tỉnh
cho Hư Không, quay người đuổi theo.
..
Ninh Hoàn thở hổn
hển, vất vả lắm hắn mới trốn được đám hoạt thi kia về đến Ninh phủ. Bên
ngoài phủ lúc này hoàn toàn im ắng, không có một bóng người. "Ninh bá!", Ninh Hoàn nắm lấy tay nắm đập cửa thật mạnh nhưng lâu sau cũng không
thấy có người đáp lại. Hắn càng thêm lo lắng, nhìn bức tường bao quyết
định trèo vào trong.
Vừa vượt qua tường bao, ngay phía dưới là
một con hoạt thi đang lững thững đi không có chủ đích. "Ninh Hỉ", hắn
nhận ra gương mặt kia, tiếng vừa cất lên hoạt thi ngay lập tức quay
người lao về phía Ninh Hoàn. Tiếng nó phát ra không còn là tiếng nhân
loại, mà tựa như tiếng của một con thú hoang đang gào thét, hai chiếc
răng nanh sắc nhọn lấp lóe bên môi.
"Ninh Hỉ?" Ninh Hoàn chặn đao trước ngực, thận trọng lùi lại, kêu tên người kia một lần nữa. Hoạt thi nghe tiếng người, ánh mắt dần khôi phục một tia thanh minh. Hắn nhìn
Ninh Hoàn, mâu quang lấy lại chút ít tỉnh táo còn sót lại, cổ học khùng
khục. Con ngươi chớp tắt giữa đục ngầu và trong trẻo, hắn khó khăn lên
tiếng, "Thiếu gia, chạy mau!".