Bộ Thanh Sơn Khán Ngã Ưng Như Thị hay nắm quý bạn ơiii
- ----------
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một bóng đen dài từ từ xuất hiện trên nền đá xanh, bước từng bước theo sát phía sau Ninh Hoàn. Bước chân im lặng dường như không phải của người sống. Ninh Hoàn cứng người, như muốn ngừng thở,
hắn không dám nhúc nhích, tay nắm chặt đoản đao. Bóng đen vừa chạm đến
gót chân, hắn bất ngờ xoay người vung đao về phía sau.
"Túc
Tiển?" Động tác của Ninh Hoàn khựng lại, hắn kinh ngạc thu hồi đao nhìn
người phía sau. "Sao ngươi lại ở đây?" Trong góc tối mờ mịt, Túc Tiển rũ mắt, tóc mái che khuất gần hết gương mặt y, khiến người ta không thể
đoán được biểu tình. Y khẽ lắc đầu không lên tiếng.
Đám "người"
như thể rối gỗ hí kịch đi đi lại lại trong màn sương xanh quỷ dị. Ninh
Hoàn dè dặt liếc nhìn sau lưng, nhẹ giọng hỏi, "Những thứ này là thế
nào?". Túc Tiển không lên tiếng, y lẳng lặng nâng mắt quét một vòng Ninh Hoàn rồi quay lưng đi vào màn đêm.
"Ngươi sao vậy?" Ninh Hoàn
cau mày đuổi theo Túc Tiển không ngừng truy vấn, "Sao lại không trả lời
ta?". Bạn đang đọc truyện tại _ TRUM truyeЛ. V n _
"Túc Tiển?"
Ninh Hoàn gọi nhỏ vài tiếng, người kia vẫn không lên tiếng. Hắn tiến lên kéo lấy tay Túc Tiển, đột nhiên hắn phát hiện, quan phục y mặc trên
người lúc ra ngoài đã được thay thành một bộ thường phục. Người ngợm ướp nhẹp như vừa chui ra từ đầm nước, nước trên vạt áo không ngừng nhỏ tong tỏng xuống nền đất. Khắp người y bốc mùi tanh tưởi. Ninh Hoàn không
khỏi nhíu mày, ánh mắt hắn chú ý đến vết bùn dính trên góc áo. Thân thể
Ninh Hoàn bất chợt run rẩy, nếu hắn nhớ không lầm, bộ y phục này chính
là bộ mà Túc Tiển mặc khi thoát khỏi Quỷ thành.
Lúc này Túc Tiển
kia cũng dừng bước, nước nhỏ giọt từ trên người y tạo thành vũng nhỏ
trên nền đất, y chậm rãi xoay người, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trống
rỗng vô thần, tựa như ác quỷ bò ra từ đầm nước. Y từ từ cúi đầu, tầm mắt rơi vào khuôn mặt có chút cứng ngắc của Ninh Hoàn, lên tiếng hỏi, "Sao
vậy?"
Ninh Hoàn lắc đầu, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy người
kia. Hắn không đổi sắc mặt lùi một bước, khẽ nhếch miệng nói, "Ta theo
sau ngươi". Túc Tiển gật đầu, quay người đi tiếp.
Ninh Hoàn nhìn
chằm chằm bóng lưng "Túc Tiển", thầm nghĩ không đúng. Hắn định nhân cơ
hội bỏ trốn thì khóe mắt va phải những bóng người thấp thoáng trên
đường, thân thể đột nhiên cứng đờ. Toàn bộ những 'con người' kia đang
dừng lại mọi động tác, đồng loạt nhìn về phía Ninh Hoàn. Trên mặt 'Túc
Tiển' bất chợt nở nụ cười quỷ dị, y bước tiếp ra bên ngoài.
Ninh
Hoàn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng cung đằng xa. Gạch ngói vàng
tươi, lăng trụ đỏ tía, thứ màu sắc ấy lại càng thêm yêu dị dưới ánh
trăng, lầu đài nguy nga tựa hồ thêm một tầng bóng mờ, như thể một Hoàng
cung khác được phục khắc mà ra. Hắn híp mắt nhìn bóng lưng kẻ trước mặt, xem ra gã ta sẽ không bỏ qua cho mình. Ninh Hoàn siết chặt nắm đấm, cắn răng đi theo...
Phía sâu trong màn sương đêm xuất hiện một vệt
sáng mờ, mông lung như ảo ảnh, sâu thẳm phía cuối cùng là một cánh cửa
gỗ. Lớp sơn đỏ trên đó đã bong tróc gần hết, chỉ để lại khối ruột gỗ đen kịt. 'Túc Tiển' lẳng lặng ngước mắt, ánh mắt y trống rỗng mà bi thương, tay phải từ từ vuốt ve cánh cửa rồi 'két' một tiếng mở ra.
'Túc
Tiển' bước qua ngưỡng cửa thấp vào bên trong. Nơi này giống như là biệt
viện của một hộ gia giàu có, cây ngô đồng rậm rạp cành lá bao phủ nửa
sân nhà. Bên dưới ánh trăng, hồ nước trong viện lóe lên ánh lân quang,
mà sâu bên trong hành lang là một gian noãn các ngập tràn ánh nến óng
ánh.
Chính giữa noãn các bày một chiếc gương đồng, 'Túc Tiển' đi
ra sau lưng Ninh Hoàn, dưới ánh mắt cảnh giác của hắn, y lên tiếng hỏi,
"Ngươi có thấy không?".
Thấy cái gì? Ninh Hoàn chợt xoay người,
nhìn vào gương đồng. Bên trong là một bóng hình mơ hồ. Ninh Hoàn thoáng
kinh ngạc, thứ này lại không soi thấy bóng của chính mình.
Ninh Hoàn quay đầu lại, nhìn 'Túc Tiển', "Ta... ta thấy cái gì?"
"Ngươi có thấy không?" Người kia không trả lời, chỉ lặp lại câu hỏi. Ngũ quan
của hắn dần dần hòa tan, lớp da mặt bỗng chốc sưng phù tựa như một thi
thể chết đuối trương phềnh lâu ngày. "Tí tách", "tí tách". Y phục trên
người từ lúc nào đã đổi thành trắng muốt, từng giọt nước không ngừng
thấm ướt rơi trên sàn nhà. "Ngươi có thấy không?".
Bình hoa trên
bàn đột nhiên rơi xuống đất, "rầm" một tiếng vỡ thành nhiều mảnh. Ánh
nến lập lòe chớp tắt, không gian bên trong noãn các bỗng chốc lạnh lẽo,
mọi đồ vật dần dần biến thành đổ nát. Đàn hương trên án nứt gãy, trấn
song trạm khắc phủ đầy bụi bặm, từng lớp mạng nhện giăng đầy trần nhà.
"Ngươi có thấy không?". Từng giọt nước tí tách rơi xuống đất. Bạch y nhân vừa
hỏi vừa áp sát Ninh Hoàn từng bước. Hắn hoảng loạn lùi lại. Cơ thể tựa
như chết chìm trong lồng nước, khoang phổi đau đớn vì không thể hít thở
nổi.
"Ninh Hoàn".
Đúng lúc này bên tai Ninh hoàn phát ra
tiếng gọi quen thuộc. Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện mình đã ngâm trong nước từ lúc nào. Xiêm y ướt đẫm, trong đêm chớm xuân lạnh đến
thấu xương. Ánh trăng trắng bệch tan vào mặt nước, cuốn theo từng mảnh
lá ngô đồng, không khí ngập tràn mùi tanh tưởi.
"Ngươi xuống dưới ao làm gì!" Túc Tiển đứng cách hắn mấy trượng phía trên bờ, nhăn mày hỏi.
Ninh Hoàn từ từ trồi người lên, dưới ánh trăng, bóng ngược của hắn đổ dài
trên mặt nước. "Ngươi nhìn thấy gì?" Sống lưng hắn chợt lạnh toát, trong đầu bỗng hiện lên một câu hỏi quỷ dị.
Hắn quay phắt người nhìn
Túc Tiển, lại thấy y vẫn mặc quan phục, lưng dắt loan đao. Đêm khuya giá rét, y còn khoác thêm một lớp áo lông cáo thật dày. Túc Tiển thấy ai
kia mặt mũi mờ mịt thì tức giận nói, "Ninh Hoàn, mặc kệ ngươi đang làm
gì, lên ngay đây cho ta!".
Ninh Hoàn nghe xong thì ngây ngốc gật
đầu, bơi vào trong bờ. Ánh trăng tái nhợt phản chiếu bóng của hắn trên
mặt nước nhất thời tan vỡ, đúng lúc Ninh Hoàn vừa quay đi thì ngưng tụ
lại thành một bộ dáng hoàn toàn khác.
"Ngươi vào Hoàng cung làm gì?" Túc Tiển hỏi. Y vừa muốn xuất cung thì bắt gặp một bóng người quen thuộc.
"Nơi này là Hoàng cung?" Ninh Hoàn nhất thời mờ mịt, "Sao ta lại ở trong Hoàng cung?".
"Hỏi ta?! Tại sao ngươi lại chạy đến đây?" Y nhìn y phục đẫm nước của Ninh Hoàn thì nhăn mũi, "Ban nãy ngươi sao vậy?".
Ninh Hoàn vắt khô y phục trên người, nhấp nhấp môi kể mọi chuyện vừa xảy ra
cho Túc Tiển. Y cau mày nói, "Mấy ngày này ngươi đừng hồi gia, trước mắt cứ ở chỗ của ta. Hỉ Nhạc Phật kia ta đã cho người theo dõi".
NInh Hoàn kinh ngạc nhìn Túc Tiển, "Vậy ngươi không cần vào cung sao?"
Ánh mắt Túc Tiển lóe lên, y bĩu môi nói, "Ừ, đến phiên ta được nghỉ".
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Ninh Hoàn thấy vẻ mặt bất thường của y thì nghi hoặc.
"Ngươi quản thật nhiều" Túc Tiển không nhịn được mà hừ hừ, y liếc mắt nhìn
Ninh Hoàn rồi giải thích, "Hoàng Thượng muốn thu hồi nha môn của Tuần
phủ ti, sau này đều do Đông Xưởng tiếp quản".
"Vậy ngươi..." vậy ngươi vẫn còn được làm quan sao?
Túc Tiển cởi áo choàng, khom lưng ngồi bên cạnh hồ sen, y ngẩng đầu nhìn
Ninh Hoàn cười khẩy, "Đúng vậy. Ninh công tử, ngài xem, ta cứu mạng ngài nhiều lần như vậy. Hay là cuộc sống sau này của tiểu nhân... nhờ công
tử nuôi ta đi". Vừa nói, y vừa ném áo choàng về phía Ninh Hoàn, tức giận quát, "Mặc vào!"
Ninh Hoàn phồng má thì thào không phục, "Ta
nuôi ngươi không phải là không được nha". Hắn chậm rãi cầm lấy áo
choàng, bên trên còn lưu lại hơi ấm và mùi hương chẳng thể quen thuộc
hơn.
"Nơi này là Hoàng cung, hay chúng ta ra ngoài cái đã" Ninh
Hoàn mặc xong áo choàng, gió lạnh rốt cuộc cũng bị cấm cửa bên ngoài,
hắn bất an nhìn xung quanh.
Túc Tiển cười một tiếng, nhìn đình
viện hoang vu tựa hồ có điều suy nghĩ. Y khẽ nhếch miệng, "Đừng lo lắng, nơi này là cấm địa của Hoàng cung, không có kẻ nào dám tới". Túc Tiển
nhíu mày nhìn Ninh Hoàn, "Ngươi có biết tại sao không?".
Ninh Hoàn ngơ ngác nhìn Túc Tiển, lại nghe y lạnh lùng nói tiếp, "Bởi vì, bào đệ của Hoàng Thượng chết đuối ở chính nơi này".