Xe đẩy vừa rẽ qua góc đường thì tiếng lộc cộc cũng dừng lại. Ninh Hoàn
cuộn tròn trong thùng gỗ trong lòng khẽ lộp bộp, quãng đường vừa rồi so
với khoảng cách từ cổng thành vào tiểu viện kia còn gần hơn. Đúng lúc
này tiếng Túc Tiển vang lên, "Ra đây".
Ninh Hoàn giật mình hé mở
nắp thùng nhòm ra ngoài. Chỉ thấy cặp mắt của Túc Tiển ẩn dưới lớp áo
choàng đang sắc bén liếc về một góc tối. Đôi môi mỏng của y nhắc lại,
"Ra đây". Ninh Hoàn nhanh chóng liếc nhìn về phía đó, là ai?
Từ góc tối một thiếu niên chậm rãi đi ra, quần áo của hắn xộc xệch, mặt bê bết máu.
"Là ngươi!". Ninh Hoàn kinh ngạc lên tiếng. Thiếu niên kia chính là người
đã biến mất trong đoàn người tiến vào Quỷ thành. Vậy thì người mà bọn
chúng đang tìm kiếm chính là hắn?
Thiếu niên ngước mắt nhìn Túc
Tiển, hai chân như bị ghim xuống mặt đất không động đậy. Túc Tiển nhíu
mày thúc giục, "Còn muốn ta ném ngươi vào trong?".
"Vào đây".
Ninh Hoàn vội vàng vẫy tay từ trên nắp thùng. Tiểu tử kia thoáng do dự
rồi rời bước vịn thùng gỗ trèo vào trong. Nắp thùng được Ninh Hoàn đậy
lại, thi thể trong thùng đã được xử lý sạch sẽ, bên trong chỉ còn sót
lại đúng ba người Ninh Hoàn, Ninh Thịnh và thiếu niên.
Thân thể
của hắn không ngừng run rẩy. Bánh xe lăn qua vũng nước, thùng gỗ thoáng
chốc lắc lư tròng trành, Ninh Hoàn không tránh khỏi ngả người lại gần
phía thiếu niên. Thân thể của thiếu niên kia lạnh lẽo như trong hầm
băng, vừa áp sát Ninh Hoàn đã giật mình không khỏi nghi hoặc. Hắn nhíu
mày không nhịn được mà nhìn người kia chằm chằm, tại sao lại lạnh như
vậy?
Tiếng bước chân nặng nề từ xa truyền tới, bên ngoài vang
tiếng âm trầm, "Bà bà, có từng thấy người qua đây?". Ninh Hoàn vỗ nhẹ
lên bả vai run rẩy của thiếu niên, trong lòng hắn cũng không tránh khỏi
căng thẳng, liệu có bị phát hiện không. Bên ngoài, Túc Tiển ho nhẹ vài
tiếng, "Người? Không thấy có người đi qua. Đều là các ngươi đang cản
đường ta". Giọng nói trầm khàn già nua kia được y bắt chước không khác
chút nào.
Binh sĩ kia hoảng sợ vội vàng nói, "Sao dám trở ngại bà bà làm chính sự, ta..chúng ta đi nơi khác kiểm tra". Gã ta nhanh chóng
chạy mất, tiếng bước chân của đội binh sĩ Thanh đồng dần đi xa, mọi
người thở nhẹ một hơi.
"Lộc cộc, lộc cộc", tiếng bánh xe lại vang lên đều đều, Túc Tiển đẩy chiếc xe vào một góc không người. Xe dừng
lại, thùng gỗ hơi lảo đảo. "Ra ngoài thôi", Túc Tiển nói.
Ninh Hoàn mở nắp thùng, hít sâu một hơi, "Sao vậy? Sao lại dừng ở đây?". Hắn đưa mắt nhìn xung quanh.
Túc Tiển không đáp lại, y ôm quyền quan sát chăm chú thiếu niên trong
thùng. "Tại sao ngươi lại đến đây? Làm thế nào ngươi lẻn vào được?", Túc Tiển nghi hoặc.
Thiếu niên kia đứng lên, im lặng không muốn nói
ra sự tình. Túc Tiển mím môi sốt ruột, "Ta không có rảnh mà phí thời
gian cho ngươi. Nếu vẫn ngoan cố không nói, ta sẽ giao ngươi cho đám
Thanh đồng kia".
Đến lúc này thiếu niên kia vẫn quật cường không lên tiếng.
"Đừng sợ y", Ninh Hoàn thấy sắc mặt ai kia càng ngày càng thối mà tiểu tử này vẫn không chịu lên tiếng thì đứng ra giảng hòa. Hắn phải nhón chân vỗ
vỗ vai Túc Tiển, miệng thì cười hì hì. "Nào nào, y là người rất dễ nói
chuyện nha. Nếu ngươi có nỗi khổ trong lòng cứ mạnh dạn nói ra, Túc đại
nhân nhất định sẽ vì ngươi mà đòi lại công đạo". Vừa nói, Ninh Hoàn vừa
tròn vo mắt trừng trừng nháy nháy nhìn Túc Tiển, "Ta nói không sai chứ,
Túc đại nhân?".
Túc Tiển ôm quyền, liếc nhìn Ninh Hoàn lạnh lùng
nói, "Buông tay". Ninh Hoàn hắn đây quá quen với kiểu ngoài lạnh trong
nóng của ai kia rồi, đương nhiên là tay không thả, hắn cười cười nhìn
thiếu niên trước mắt. "Ý của Túc đại nhân là, nếu ngươi có oan khuất gì
thì mau nói nha, y sẽ giúp ngươi".
Thiếu niên nhìn hai người,
thật ra thì hắn đã nhận ra người kia chính là Cẩm Y vệ khi ấy. Rất lâu
trước đây, khi mà trong thôn còn chưa xảy ra chuyện, hắn đã từng thấy
một Cẩm Y vệ ngồi uống rượu ở khu Mộ Tướng Quân. Người đó đứng dưới gốc
hòe già, nơi chôn xác Tướng quân, một bầu rượu cho mình, một bầu rượu
cho người. Nguyên lai, nơi mà người trong thôn vẫn đồn đại là dơ bẩn ấy
vẫn còn có người đến tế bái. Nguyên lai, kẻ bị thế nhân coi là tội đồ,
cũng vẫn còn người kính nể.
Nhưng mà chuyện đó đã xảy ra quá lâu rồi, về sau hắn cũng không còn gặp lại Cẩm Y vệ kia.
"Là Quỷ Tướng quân". Thiếu niên lên tiếng, sắc mặt của Túc Tiển thoáng đổi. "Binh phù của y lưu lại bị những kẻ đó trộm mất, cho nên ta...ta muốn
lấy về".
"Quỷ Tướng quân?", Ninh Hoàn kinh ngạc hỏi. "Có phải
chính là người được chôn ở sau núi ngươi đã từng kể với ta?". Thiếu niên gật đầu.
"Bọn chúng lấy binh phù của Quỷ Tướng quân để làm gì?". Ninh Hoàn nghi hoặc chuyển mắt nhìn Túc Tiển, lại thấy y đầy vẻ trầm tư.
"Ngươi đã tìm thấy binh phù chưa?", lúc sau Túc Tiển lên tiếng hỏi.
Thiếu niên mím môi, mất mát lắc đầu. Hắn ngước mắt nhìn tòa cung điện chìm
vào trong sương mù. "Ta nghi ngờ bọn họ giấu ở nơi đó".
Cung điện kia sao? Túc Tiển híp mắt, mâu quang thoáng phức tạp, trầm mặc một hồi
mới lên tiếng, "Trước mắt ngươi cùng chúng ta ra ngoài rồi tính tiếp".
Thiếu niên nhăn mày tựa như do dự. Túc Tiển lạnh lùng ngắt lời, nhếch mép mỉa mai, "Nếu ngươi có đi, cũng chỉ là đi tìm chết".
Thiếu niên há miệng muốn nói mà chẳng thể tìm được lời phản bác. Đúng vậy, hắn chẳng thể làm gì.
"Vậy đại nhân cảm thấy Quỷ Tướng quân là người tốt sao?", thiếu niên cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi.
Túc Tiển ngẩn người, y không nghĩ rằng tiểu tử kia sẽ hỏi như vậy. Túc Tiển bĩu môi, nghĩ một hồi tựa như nhớ lại chuyện cũ thì cười nhẹ. Chẳng
phải một nụ cười giễu cợt, "Hắn ta cũng chẳng phải người tốt gì". Thiếu
niên kinh ngạc ngẩng đầu, lại nghe Túc Tiển nói tiếp, "Nhưng hắn quả
thật là một Anh hùng".
Thân thể hắn khẽ run lên, tựa như hỏi câu
này đã dùng hết sức lực, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn là
cắn chặt đôi môi tái nhợt, khô khốc đáp lại, "Phải..phải không?". Âm
thanh mang theo tiếng nghẹn ngào, thiếu niên hơi ngẩng đầu thở dài thật
nhẹ, ánh mắt đỏ hoe mà sáng ngời như thể đã trút được một nỗi bận tâm
thật lớn trong lòng. Hắn nở nụ cười nhẹ nhõm, tự hỏi tự trả lời, "Đúng
vậy".
"Sau khi thoát khỏi đây, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra
biện pháp lấy lại binh phù". Ninh Hoàn lên tiếng trấn an thiếu niên kia.
Thấy thiếu niên gật đầu, Ninh Hoàn nhẹ lòng, hắn đưa tay vỗ vỗ bờ vai gầy yếu.
Túc Tiển liếc mắt, bĩu môi gạt luôn cánh tay còn tựa trên vai y. Bờ mi dài
che đi ánh mắt lấp lóe, Túc Tiển khẽ thầm thì vào tai Ninh Hoàn. "Bộ y
phục này của Quỷ bà kia, không biết chừng bên trên còn thứ ô uế".
Ninh Hoàn cứng đơ người, trợn mắt, tay chợt buông lỏng khỏi vai ai kia. Nhớ
lại cái con quái vật khổng lồ nhớp nhúa ban nãy, hắn cau có nhìn Túc
Tiển, "Sao ngươi không nói sớm".
Túc Tiển chẳng thèm lên tiếng,
chỉ ôm quyền mỉa mai nhìn người ta, miệng còn nở nụ cười hả hê. Ninh
Hoàn bực hết cả mình trừng trừng nhìn lại.
Túc Tiển chép chép
miệng nói với hai người kia, "Những thứ kia nếu không tìm thấy ngươi
chắc chắn sẽ quay lại lần nữa. Các ngươi nhanh trốn vào trong, thoát ra
ngoài đã rồi nói tiếp".
Ninh Hoàn gật đầu, hắn nhìn bóng lưng gầy yếu của thiếu niên, đột nhiên hắn nhớ ra còn chưa biết tên người kia,
"Ngươi tên gọi là gì?".
"Ta?". Thiếu niên kinh ngạc chỉ chỉ chính mình. Ninh Hoàn gật đầu, gương mặt của thiếu niên bỗng kinh ngạc, lâu
sau hắn mới nở nụ cười, "Canh Dương, ta tên là Canh Dương".