Tiếng vó ngựa dần dần tản ra trong không khí, bóng dáng Túc Tiển hoàn
toàn biến mất khỏi tầm mắt Ninh Hoàn. Hai người Cẩm y vệ vẫn đang thẩm
vấn bên cạnh, Ninh Hoàn nghe trưởng thôn trả lời câu được câu mất. Thôn
trang yên tĩnh đến kỳ lạ, xung quanh thoang thoảng mùi máu tanh. Tiếng
máu rơi "Tí tách", "Tí tách" như vẫn còn vang vọng bên tai hắn. Xác
không đầu, mất tích, Đường ca... Ninh Hoàn đang ngẫm nghĩ thì sau lưng
đột nhiên ớn lạnh, hắn cảm thấy như có một đôi mắt vẫn đang chăm chú
theo dõi mình. Ninh Hoàn quay phắt đầu lại...sau lưng không có một bóng
người...
Ninh Hoàn nhíu mày, tầm mắt lại rơi vào ngôi miếu thờ
đằng xa. Nơi đó sao? Ninh Hoàn do dự, hắn liếc mắt nhìn mọi người. Hai
vị Cẩm y vệ kia vẫn đang tập trung thẩm vấn, lão trưởng thôn vẻ mặt phờ
phạc tái mét, ánh mắt thất thần, có vẻ như ngoài việc sợ hãi bởi phát
hiện mấy cái xác, thì lão ta còn đang giấu diếm điều gì đó. Ninh Hoàn
thấy không có ai chú ý liền nhấc chân hướng về chỗ miếu thờ.
Không biết có phải do ảo giác, Ninh Hoàn thấy nhiệt độ xung quanh bỗng giảm
xuống từng chút một. Hắn nhíu mày ngẩng đầu, trời vừa quá trưa, mặt trời còn sáng tỏ, vậy mà cảm giác như đi vào hầm băng, lạnh đến run rẩy.
Phiến cửa vào miếu khóa chặt, tấm bảng "Hỉ Nhạc Phật Miếu" được sơn son thiếp vàng rực rỡ. Cửa miếu, mái ngói đều được sơn đỏ, mà thứ màu này hoàn
toàn bất đồng với những ngôi miếu bình thường. Màu sắc đỏ thẫm như thể
được nhuộm bởi quỷ khí, tưởng chừng chỉ cần lấy ngón tay miết nhẹ là tứa máu.
Gió lạnh sàn sạt thổi qua từng kẽ hở trên tấm cửa sổ giấy
bồi của ngôi miếu. Ninh Hoàn khẽ chần chờ rồi tiến gần hơn, ngón tay dấp nước chọc nhẹ lớp giấy dầu tạo thành một lỗ thủng nhìn vào trong.
Bên trong điện miếu là mười sáu bức tượng Ác quỷ sống động như thật, những
cánh tay khẳng khiu đồng loạt vươn về chính giữa điện thờ, như thể đang
giãy giụa. Mà ở trung tâm là bức tượng "Hỉ Nhạc phật". Ninh Hoàn đã từng nhìn thấy tượng Quan Âm, hay La Há điện, nhưng đây là lần đầu hắn thấy
một vị "Phật" như vậy. Một đầu, bốn tay, tám chân, gương mặt chia làm
hai nửa, một bên là người một bên là quỷ, nửa bên mặt mũi hiền lành, nửa còn lại thì hung thần ác sát, ánh mắt "phật" nhìn xuống dưới đám ác
quỷ, bốn tay cầm bốn cái đầu người hỉ nộ ái ố không giống nhau, tám chân đan chặt vào nhau.
Ninh Hoàn ngừng thờ, hắn vừa muốn rời đi đã
thấy vị "Hỉ Nhạc phật" kia chuyển động ánh mắt nhìn thẳng về phía mình.
Một loạt thanh âm "lạch cạch" vang lên cũng là lúc đám ác quỷ bên dưới
tỉnh lại từ từ đứng dậy, cánh cửa đỏ chói của Hỉ miếu "két" một tiếng hé mở...
"Đại nhân? Ngài có sao không?". Cảm giác lạnh như băng đột nhiên biến mất, Ninh Hoàn thấy mình như quay trở lại trần gian, hắn hồi thần, trước mắt vẫn là cửa miếu, cánh cửa giấy dầu nguyên vẹn không một khe hở.
"Đại nhân, ngài không sai chứ?". Ống tay áo của Ninh
Hoàn bị kéo nhẹ, hắn nhìn lại thì ra là thiếu niên khi nãy nói chuyện
với Túc Tiển, tiểu tử kia đang lo lắng quan sát hắn. "Vừa nãy ta ở đằng
sau gọi mãi cũng không thấy ngài trả lời, ta lo lắng nên...".
Ninh Hoàn khẽ cười, "Ta không sao. Mới vừa rồi...cảm ơn ngươi". Ninh Hoàn
hít sâu một hơi, nơi này quả thực có quỷ, đáng tiếc Túc Tiển lại không ở đây, nhất thời Ninh Hoàn không biết nên tìm ai thương lượng.
Hắn chăm chú quan sát ngôi miếu, biểu tình lộ rõ vẻ bất an, Ninh Hoàn quay
sang hỏi thiếu niên, "Nơi này được xây dựng từ bao giờ?".
"Mới
mấy ngày trước". Thiếu niên không biết nghĩ tới điều gì đột nhiên biến
sắc, y kéo tay Ninh hoàn ra xa vài bước nhẹ giọng nói bên tai hắn,
"Những người đến đây tế bái Hỉ Nhạc phật đều mất tích".
Ninh Hoàn nhíu mày nhìn lão trưởng thôn phía xa đang nôn nóng, hắn lại hỏi, "Tại
sao trưởng thôn các ngươi lại cho xây dựng miếu này?".
Thiếu niên suy nghĩ một chút trả lời, "Trước đây vài ngày có một quái nhân đến
đây. Đúng lúc thê tử của Vương mặt rỗ mắc quái bệnh, đại phu nào cũng
hết cách nói nàng ta sắp chết. Thế nhưng mà quái nhân kia liền nói, chỉ
cần Vương mặt rỗ thờ phụng Hỉ Nhạc phật thì thê tử hắn sẽ khỏi bệnh. Lúc đầu vốn là Vương mặt rỗ không tin, nhưng cũng chẳng còn biện pháp nào
khác nên đành thử nghe theo lời quái nhân. Không nghĩ tới ngay ngày hôm
sau thê tử của hắn đã khỏi bệnh. Từ đó người trong thôn bắt đầu thờ
phụng Hỉ Nhạc phật, trưởng thôn còn nghe lời quái nhân kia xây dựng miếu thờ cho Hỉ Nhạc phật".
Ninh Hoàn gật đầu, suy tư chốc lát rồi
hỏi, "Thì ra là vậy. Thế nơi này ngoại trừ ngươi còn ai không cung phụng Hỉ Nhạc phật?". Thiếu niên khẽ mím môi lắc đầu.
Ninh Hoàn nhìn thiếu niên đột nhiên tò mò, "Vậy tại sao ngươi không cung phụng? Ngươi không có sở cầu gì sao?".
Thiếu niên trừng mắt trả lời, "Ta không tin phật, nếu trên đời này có thần
phật phổ độ chúng sinh, vậy tại sao chúng sinh vẫn gặp nhiều đau khổ như vậy?". Con ngươi của y khẽ lóe lên tinh quang, Ninh Hoàn nghe câu hỏi
cứng đầu cứng cổ của tiểu tử kia thì cũng ra điều suy nghĩ nghiêm túc
rồi giảo hoạt cười, "Ta cũng không tin". Thiếu niên nghe vậy thì sửng
sốt.
Ninh hoàn thu lại nụ cười, quay người nhìn thôn trang trước
mặt, lại nhìn thiếu niên gầy gò, "Nơi này không an toàn, ngươi có muốn
theo ta về Kinh thành ở vài ngày?". Thiếu niên trầm mặc rồi dứt khoát
lắc đầu. Ninh Hoàn thấy y kiên quyết nên cũng không tiếp tục thuyết
phục. Phía sau hai Cẩm Y vệ chuẩn bị hồi kinh, Ninh Hoàn vội vàng dặn dò thiếu niên vài câu rồi lên ngựa.
Chạng vạng tối, Ninh hoàn rốt
cục cũng trở lại Ninh phủ. Vừa đặt chân vào cửa đã thấy Ninh Tứ đón đầu, "Ôi chao, thiếu gia cả ngày nay người chạy đi đâu vậy? Ở Kinh thành có
yêu quái ăn thịt người, sao còn đi lung tung khắp nơi thế này".
Ninh Hoàn không khỏi đau đầu, yên lặng trợn tròn mắt. Cái thói quen lải nhà
lải nhải của Ninh thúc hắn không thể quen hơn được nữa, nói mãi không
dứt. Ninh Hoàn không còn cách nào khác cắt ngang câu chuyện, "Đường ca
thế nào rồi?".
Ninh Tứ vỗ chán một cái kêu lên, "Ôi ta quên mất. Đường thiếu gia đã trở lại".
Ninh Hoàn bất ngờ, ngẩng đầu hỏi, "Đã trở về?". Ninh Hoàn chưa kịp vui sướng đã lo lắng vặn mi hỏi nhỏ. "Y đang ở nơi nào?".
Ninh Tứ bị phản ứng của thiếu gia nhà mình làm cho bối rối, "Đường thiếu gia đương nhiên là đang ở quý phủ, vừa rồi Đường lão gia có cho người sang
đây báo bình an".
Ninh Hoàn suy nghĩ giây lát rồi hạ quyết tâm,
rút nửa bước chân về xoay người. "Ninh thúc, ta đi xem Đường ca, tối nay không về, ngươi không cần chờ ta".
"Thiếu gia! Thiếu gia!" Ninh Tứ từ phía sau hô to, chỉ thấy thiếu gia nhà mình chẳng thèm quay đầu mà đi luôn.
..
"Hoàn nhi, sao con lại tới đây?", Ninh Ngọc Chương thúc phụ Ninh Hoàn lên tiếng hỏi.
Ninh Hoàn chắp tay cúi đầu chào thúc phụ đón từ ngoài cửa, "Ta nghe gia nhân báo Ninh Thịnh Đường ca đã trở về, lòng lo lắng không thôi liền chạy
tới".
Ninh Ngọc Chương cười nói, "Chỉ có con là nhớ đến hắn".
Ninh Thịnh là độc đinh của Ninh Ngọc Chương, từ nhỏ đã được sủng ái, lần này y có thể thoát hiểm trở về, trong lòng Ninh Ngọc Chương cũng mừng
rõ vô cùng. Y khoát tay cười, "Ta xem tối nay Hoàn nhi đừng trở về, để
ta nói với phụ thân con ngủ lại đây".
Ninh Hoàn mỉm cười đáp ứng
nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi, nên chỉ hàn huyên vài câu với
thúc phụ rồi đứng dậy hướng về sương phòng ở hậu viện. Ninh Ngọc Chương
cũng đi cùng hắn. Ninh Hoàn thấp thỏm tay đổ đầy mồ hôi lạnh, trong đầu
không ngừng hiện ra cảnh tượng ban ngày. Những cái xác không đầu kia,
nếu như đường ca hắn...
Trời đã tối sầm, ánh trăng thanh lãnh bị
bóng cây rậm rạp ở hậu viện che khuất, bóng tối làm người ta hít thở
không thông. Từ nhiều năm trước hậu viện này chỉ có Đường ca ở vì Ninh
Thịnh có thói quen luyện công buổi sáng, Ninh Ngọc Chương cũng chiều
theo ý hắn. Thỉnh thoảng Ninh Hoàn cũng sẽ ở lại đây vài ngày.
Đến khi Ninh Hoàn tới nơi, hậu viện không có lấy một bóng người, chỉ còn
căn sương phòng của Ninh Thịnh là sáng đèn. Ninh Hoàn hít một hơi thật
sâu, men theo hành lang u ám đi tới.
Cửa phòng đóng kín, dưới ánh nến, một bóng người đổ dài trên phiến cửa. Có một khe hở nhỏ dọc theo
chấn song cửa sổ. Ninh Hoàn từ từ tiến đến nhìn vào. Phía bên trong, một nam nhân ngồi trước gương đồng, tóc đen xõa dài, đường đường một nam
nhi cao tám thước lại tựa như nữ tử ngồi tô vẽ lông mày, lộ ra vẻ âm nhu kỳ quái...
"Ai?", giọng nữ the thé từ trong truyền ra, Ninh
Thịnh nghiêng đầu. Bước chân Ninh Hoàn như bị đóng đinh, hít sâu một
hơi, hắn cố gắng ngăn đi tiếng tim đập bình bịch trong lồng ngực.
"Là ta, Ninh Hoàn!". Tay phải của hắn giấu trong y phục, nắm lấy xấp phù
Túc Tiển để lại. Ninh Hoàn vô tư đẩy cửa, "Nghe nói Đường ca đã trở lại, đệ đệ tới thăm ngươi a!".
Ninh Thịnh đặt chiếc lược gỗ xuống
bàn, hắn đứng lên tiến về phía Ninh Hoàn, tiếng bước chân gần như không
có. Hắn đưa ngón tay nhè nhẹ vuốt tóc mai bên tai Ninh Hoàn, động tác
đầy nữ khí, "Đường đệ thật có tâm". Hắn nghiêng người nhích lại gần Ninh Hoàn, tròng mắt đen bỗng nhiên lộn trắng, nhưng chớp mắt đã trở lại
bình thường, âm u hỏi, "Mới vừa rồi, đường đệ đã nhìn thấy gì rồi?".
Sau lưng Ninh Hoàn đã thấm mồ hôi lạnh, hắn lắc đầu, "Thấy cái gì?". Ninh
Hoàn giả vờ thoải mái mà nói, "Hay là Đường ca kim ốc tàng kiều, giấu
cái gì mà đệ không được nhìn?".
"Đường ca làm gì vậy?", Ninh Hoàn bóp chặt tấm phù trong tay áo...
"Đại thiếu gia, Ninh công tử!", một tên gia nô thở hồng hộc chạy vào, cắt
đứt bầu không khí căng thẳng. Tay Ninh Thịnh bỗng buông lỏng. Gã gia nô
thấy gương mặt trang điểm của đại thiếu gia không khỏi sững sờ, "Thiếu
gia, ngài đây là...".
Ninh Hoàn bây giờ đã vạn phần xác định, kẻ
đứng trước mắt hắn không phải Đường ca. Nhưng hắn muốn làm gì? Đường ca
đang ở đâu? Ninh Hoàn ngẫm nghĩ, động thủ bây giờ chưa phải lúc, trước
tiên cứ ổn định hắn đã. "Không sao, ta đang bày trò với Đường ca thôi".
Gã gia nô lúng túng lên tiếng, "Lão...lão gia nói khai tiệc a!".
"Đã biết". Ninh Thịnh trầm mặt, chuyển mắt nhìn Ninh Hoàn, "Đường đệ, mời đi trước".
Trong bữa tiệc, Ninh Thịnh không biểu lộ gì khác thường, chỉ âm trầm dùng
bữa. Điều này khiến Ninh Hoàn càng nghi hoặc, không biết hắn ta có ý đồ
gì. Ninh Ngọc Chương thấy hai người im lặng liền lên tiếng nói với Ninh
Hoàn, "Hoàn nhi đừng trách biểu ca ngươi. Hắn là bị kinh hách quá độ nên mới như vậy".
Ninh Hoàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hắn rũ mắt liếc
nhìn "Ninh Thịnh" mặt không chút cảm xúc. Những hộ gia có người chết
thảm kia, xác không đầu, người mất tích trở lại...Trái tim Ninh Hoàn
thắt lại, nhất định hắn phải nghĩ ra biện pháp trước khi mọi chuyện tệ
hơn.
Trời về đêm, phu canh gõ trống canh ba. Ninh Hoàn mặc nguyên quần áo nằm trên giường, mở to mắt. Ban nãy, hắn đã lén lút phái người
truyền tin cho Túc Tiển, nếu y đã xuất cung liền nắm được ngay chuyện
xảy ra hôm nay.
Màn đêm yên tĩnh, ngọn nến đã tàn, bóng trăng
chiếu vào ô cửa hắt bóng cây lan tràn trên mặt đất. Ninh Hoàn nằm trong ổ chăn, nhẹ thở phì phì, tay trái cầm phù, tay phải nắm chặt đoản đao...
"Lạch, cạch...". Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng động như có như không. Chốt mở, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra...