Thanh Sơn dìu Hư Không đứng lên. Đầu lâu trong tay Ninh Hoàn không ngừng trào máu tươi hai bên khóe miệng, "Lần này sư phụ thật sự phải đi". Y
quay người, bàn tay còn dính đầy máu khẽ xoa đầu đồ đệ.
Hư Không
nghẹn ngào, dùng sức lau mắt. Thanh Sơn lắc đầu nói, "Người chết đã chết rồi, người sống còn tại, ngày sau ngươi càng phải kiên cường hơn".
Thanh âm của y đã rất nhẹ nhưng vẫn kiên trì lên tiếng, thở hổn hển một
hồi sau, y tự giễu mà cười một tiếng. "Còn nhớ ngày ta quyết định lên
Tam Thanh sơn, mẫu thân cũng kéo tay nói lải nhải cả đêm, đến hôm nay ta mới thực sự cảm nhận được tâm trạng của người lúc đó. Hư Không a, nếu
có thể sư phụ còn muốn cùng ngươi nói nhiều hơn...".
Thanh Sơn
khẽ nâng khóe môi thành một đường vòng cung tựa như vô hình, y cười buồn bã, "Ta không phải một sư phụ xứng chức, ngày sau chỉ có thể dựa vào
chính ngươi..."
Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy mờ mịt nhìn về phía Thanh Sơn. Môi y khẽ run khó khăn hô một tiếng "Sư phụ", luống
cuống nhìn máu tràn ra càng nhiều từ khóe môi Thanh Sơn. "Tách" một giọt lệ trong veo chảy dài theo gò má, thấm vào nền đất...
Cửa đá bị
Tương Ninh khóa chặt đã mở ra. Khuôn mặt tái nhợt rốt cuộc cũng lộ vẻ
thư thái mỉm cười, chậm rãi khép mắt. Hư Không ngước đầu hít một hơi
thật sâu, y chậm rãi lui về sau một bước vén đạo bào cung kính quỳ sụp
xuống trước đầu người. Trán chạm vào nền đá lạnh như băng, nước mắt từng giọt từng giọt hòa cùng bùn đất. Thiếu niên run rẩy, giờ phút này cuối
cùng cũng vang lên tiếng gào khóc nức nở...
Bỗng nhiên thân thể
như thoát lực ngã xuống, Ninh Hoàn nhanh chóng được một vòng tay ấm áp
vững vàng tiếp lấy. "Ninh Hoàn", Túc Tiển nhẹ giọng hô tên hắn. Ninh
Hoàn mơ màng mở hai mắt, chỉ thấy một bóng trắng mơ hồ ngay trước mặt.
"Thanh Sơn đạo trưởng?", Ninh Hoàn kinh ngạc nói, "Ngài...".
"Ta
đã mắc kẹt ở nơi này hơn mười năm, cũng đã đến thời điểm phải rời đi".
Thanh Sơn cười một tiếng lại nói tiếp, "Lần này may mắn có ngươi". Y đưa tay điểm vào mi tâm Ninh Hoàn, một dòng nước ấm chậm rãi lan tỏa khắp
người hắn. "Ngươi vốn có mệnh cách nhẹ, đây coi như là phần quà cảm ơn".
"Ninh Hoàn! Ninh Hoàn!". Túc Tiển dường như không nhìn thấy bóng trắng trước
mặt, chỉ thấy Ninh Hoàn mở to mắt mê man chăm chú nhìn phía trước. Túc
Tiển nhẹ giọng lay hắn vài tiếng mà chẳng thấy đáp lại.
Thanh Sơn đạo trưởng quay mặt lại, đôi mắt lặng lẽ ngắm nhìn Túc Tiển. "Mười năm
rồi, nguyên lai Vô Uyên cũng đã lớn như vậy". Y cong khóe môi, ánh mắt
thoáng chút hoài niệm, y khẽ thở dài, "Nếu sư huynh ở dưới suối vàng có
biết nhất định cũng sẽ yên tâm vui vẻ".
"Ninh Hoàn!", Túc Tiển lo lắng hô thêm vài tiếng. Thanh Sơn đạo trưởng cười lắc đầu, "Giống y hệt sư huynh thiếu kiên nhẫn của ta. Thôi, ta cũng không giữ ngươi nữa".
Bóng trắng tan thành từng mảnh vụn như lông ngỗng xoay tròn rồi tan biến.
Bạch quang từ cửa đá tràn vào. Bỗng chốc, Ninh Hoàn tựa như thấy hai
bóng người dắt tay nhau bước vào trong ánh sáng.
Mật thất biến mất, Cổ trạch cũng không còn, trên đinh đầu là màn trời thanh minh, quang đãng...
Ninh Hoàn bất giác mỉm cười khép mắt. "Ninh Hoàn?", tiếng Túc Tiển vang bên tai.
"Suỵt", Ninh Hoàn thì thầm, gò má dụi vào lồng ngực Túc Tiển. "Cho ta ngủ một
lát". Túc Tiển bất ngờ dừng tay, tùy ý cho ai kia dựa vào người mình.
Lông mi y khẽ run lên, do dự đưa tay ra, từng ngón tay mảnh khảnh vuốt
nhẹ gương mặt mềm như bông.
"Cho ta ngủ một lát nhé". Ninh Hoàn
ngây ngô lên tiếng, hô hấp ấm áp lướt nhẹ cần cổ Túc Tiển khiến sợi tóc
mai khẽ đung đưa. Túc Tiển cụp mắt, siết chặt vòng tay ôm Ninh Hoàn thở
ra một tiếng như có như không, "Ừ".
...
Ninh Hoàn mơ mơ
màng màng mãi mới giùng giằng tỉnh lại, chiếc giường gỗ chạm trổ hiện ra trước mắt khiến hắn bối rối hồi lâu, Ninh Hoàn đưa tay lên xoa xoa đôi
mắt còn kèm nhèm.
"Tỉnh nha?". Bên tai truyền tới giọng nữ nhân,
Ninh Hoàn nghiêng đầu liền nhìn thấy bóng hình nhân giấy ngồi cạnh mép
giường đang giơ gương đồng lên đánh phấn tô son. Hắn giật nảy cả mình,
bật tanh tách như cá chép, mãi rồi mới định thần lại nhận ra bóng hình
nhân này có chút quen mắt.
"Tiền đồ", Hình nhân mỉa mai hừ lạnh một tiếng.
"Ngân Xuyên?". Ninh Hoàn lúng túng hỏi, "Sao cô nương lại ở đây?". Ninh Hoàn
ngồi dậy quan sát căn phòng xa lạ, trong lòng toàn là thắc mắc, "Đây là
đâu?".
Ngân Xuyên cầm gương đồng dặm phấn, chẳng thèm ngẩng đầu
lên mà đáp, "Đây là phòng ngủ của đại nhân, đúng rồi, ngươi đang nằm
trên giường của đại nhân".
"Túc Tiển?". Ninh Hoàn lúc này mới nhớ lại Thất nhân cục lúc đó, Tương Ninh, Công chúa, Thanh Sơn đạo trưởng.
Hắn nhăn chặt mi, vậy thì bọn họ đã thoát ra rồi sao? Túc Tiển lúc này
cũng không ở trong phòng, Ninh Hoàn hỏi tiếp, "Vậy y đi đâu rồi?".
Ngân Xuyên chép chép miệng lắc đầu nói, "Mấy ngày gần đây kế cận Kinh thành
có không ít người bị mất tích, đại nhân phụng mệnh đi điều tra". Nàng
liếc nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ một chút rồi lại tiếp, "Đại nhân đi
được một lúc rồi, ắt hẳn cũng chuẩn bị quay trở lại".
Bất chợt
hai mắt nàng lóe lên, "Đại nhân về rồi". Nói xong thì ôm gương đồng bay
thẳng ra ngoài không thèm ngoái đầu lại, "Ta đi đây, không thèm quấy rầy hai vị". Ninh Hoàn run rẩy khóe miệng, mới không gặp có mấy ngày mà cô
nương này ngày càng khó đoán.
"Ngươi khá hơn chút nào không?" Túc Tiển đi tới, nhìn Ninh Hoàn đang ngồi trên giường ôm chăn ngẩn người,
liền hỏi. Sau lưng y là Hư Không khoác đạo bào.
Ninh Hoàn gật
đầu, "Ta tốt hơn nhiều". Ánh mắt hắn ngó về phía Hư Không, trong lòng
Ninh Hoàn còn khúc mắc về Thanh Sơn đạo trưởng, hắn do dự chốc lát há
miệng muốn nói nhưng mãi chưa biết như thế nào cho phải. "Thanh Sơn đạo
trưởng y...".
Hư Không cười, "Ta đặc biệt tới đây nói lời từ
biệt, chuyến này trở về Tam Thanh sơn, ta dự định xin phép sư bá cho ta
thủ hiếu sư phụ ba năm". Hư Không cười nhẹ, tuy gương mặt còn xanh xao
mệt mỏi nhưng nhiều phần thư thái. "Lần này may mà có Ninh Hoàn mới
thuận lợi trở về", Y đưa tay xoa xoa đầu Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn xấu hổ gãi gãi đầu, "Thật ra thì ta đâu có làm gì". Hắn chợt nhớ lại bóng
người đỏ chói trong mật thất, Ninh Hoàn ngẩng đầu chần chờ khẽ hỏi, "Vậy còn Lạc Ninh công chúa, nàng..."
"Ta định đem nàng an táng cùng
sư phụ". Hư Không cười nhẹ, tựa hồ chẳng để tâm đến giới luật của người
xuất gia, đáy mắt ấm áp, y khẽ lắc đầu, "Không nghĩ tới, sư phụ sau khi
chết còn có duyên trở thành Phò mã".
Hư Không cùng Ninh Hoàn hàn
huyên mấy câu liền vội vã rời đi. Cả căn nhà chỉ còn lại hai người. Túc
Tiển nhìn Ninh Hoàn mất tự nhiên mà ho khẽ một tiếng, "Đi".
Ninh Hoàn giật mình, ngẩng đầu lên hỏi, "Đi nơi nào?".
Thanh âm của ai kia bỗng cao lên mấy độ, y hừ một tiếng, "Đương nhiên là đưa
ngươi về nhà. Ngươi ngủ giường của ta thì tối nay ta biết ngủ ở đâu...".
Ninh Hoàn bĩu môi, vòng chăn chặt hơn một tầng, "Không muốn. Bây giờ mà trở
về kiểu gì mẫu thân cũng lải nhải một hồi. Hơn nữa đâu phải chúng ta
chưa từng ngủ chung? Mà nơi này của ngươi không có khách phòng sao?".
"Không hẳn". Túc Tiển lắc đầu, y nghĩ một chút rồi nở nụ cười đầy gian xảo,
"Nhưng mà ngươi có thể hỏi ý kiến Ngân Xuyên, đống son phấn của nàng
chất đầy khách phòng, biết đâu nàng lại nguyện ý nhường cho ngươi một
gian...".
"Ngân Xuyên...". Bất chợt Ngân Xuyên từ chấn song cửa
sổ hé vào, nàng trợn mắt nhìn Túc Tiển lại quay sang đăm đăm nhìn Ninh
Hoàn. Ninh Hoàn rụt đầu vào trong chăn nhỏ giọng lầu bầu, "Ta cảm thấy
chúng ta chen một chút cũng tốt vô cùng nha, lại không phải lần đầu
tiên". Dứt lời, Ninh Hoàn nở nụ cười vô cùng chân chó, hắn dịch người
vào trong nhường ra một chỗ trống. Lại quay ra lôi kéo ống tay áo người
ta vỗ vỗ bên cạnh mà hào phóng bày tỏ, "Túc đại nhân, ngài ngủ ở đây
nha".
Ninh Hoàn hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại, lúc này quần áo đã
xê dịch chút ít, lộ ra lồng ngực trắng nõn. Bên tai Túc Tiển đỏ ửng, y
vội vàng giật lại tay áo nhưng chả biết lúc này Ninh Hoàn lấy đâu ra sức lực nắm chặt không buông.
"Ngủ qua người đều biết!", Lồng ngực
nho nhỏ của Ninh Hoàn ưỡn lên đầy kiêu ngạo. (Câu này là "睡过的人都知道!"
宁桓挺着小胸膛, 骄傲地道. T không hỉu lắm ;__;)
Túc Tiển nhất thời vừa tức
vừa buồn cười, y nghiến răng hừ một tiếng nữa rồi quay sang thổi tắt nến nhảy lên giường. Ninh Hoàn chợt bị đẩy thẳng vào trong, ai kia hung
hung hãn hãn đưa lưng về phía hắn giận dỗi nói, "Ngủ".
"Rồi". Túc Tiển trả lời,dứt khoát không có chỗ cho thương lượng.
Ninh Hoàn bọc chăn bông chậm rãi cọ qua, trong bóng tối hai mắt lóe lên sáng ngời, "Ta ngủ không được...".
Túc Tiển đảo mắt trong cơn buồn ngủ. Trằn trọc cả ngày, đương nhiên không
ngủ được, ai như mình vật lộn mấy ngày còn chưa được yên giấc. Túc Tiển
ậm ừ một tiếng chiếu lệ, "Ninh thiếu gia, ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi kể chuyện cho ta đi", Ninh hoàn hưng phấn trả lời.
"Ngươi mấy tuổi?", Túc Tiển lật cả người, y híp mắt nhìn ai kia còn lầm bầm
không tha, nhắm mắt nhét Ninh Hoàn vào trong chăn, "Ngủ".
"Ngô... Ngô..." Ninh Hoàn vất vả lắm mới chui được nửa đầu ra khỏi chăn bông,
hắn hít một hơi, vươn người lấy tay chọc vào mặt Túc Tiển. "Túc Tiển,
chăn này toàn là mùi của ngươi".
Ninh Hoàn bất chợt áp sát y,
giống như phát hiện một sự vật gì lạ lắm mà mừng rỡ tuyên bố, "Ngửi mà
xem. Ngay cả ta cũng toàn mùi của ngươi".
Túc Tiển đẩy mặt ai kia ra xa, y chẳng biết "mùi của Túc Tiển" là mùi gì nhưng nếu cứ để nhóc
này lải nhải thêm nữa y sẽ phát điên mất. "Ngươi muốn nghe chuyện gì?".
Túc Tiển nhắm mắt hỏi, lại nghĩ một chút nói tiếp, "Ta kể cho ngươi nghe chuyện về..."
"Ta muốn nghe chuyện của Vương Thượng Thư, cái
chuyện mà tiểu thiếp của hắn tò te tí te với phu xe đó đó!". Ninh Hoàn
một câu cắt ngang luôn lời Túc Tiển.
"Không, như vậy ngủ thế nào
được". Túc Tiển mở mắt hoài nghi nhưng lại thấy đôi mắt ai kia nhấp nha
nhấp nháy trong đêm tối như pha lê. Y bĩu môi trở mình, tay phải kê dưới gáy lười biếng nói, "Được rồi, chuyện về tiểu thiếp của Vương Thượng
thư và phu xe..."