Đêm hôm đấy Ninh Hoàn gặp một giấc mơ kỳ lạ đưa hắn đến dự một hỉ yến
(tiệc cưới). Trên xà nhà treo hai chiếc đèn lồng hình vuông khổng lồ,
bốn mặt đều dán chữ Hỉ đỏ chói. Ninh Hoàn ngồi ở vị trí khách mời, xung
quanh hắn không có một bóng người, mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ có ngọn nến đỏ ở tiền sảnh dưới gió lạnh lập lòe đung đưa, sáp nến từng
giọt từng giọt nhỏ xuống mặt bàn bày đầy trái cây trông như một bàn tế
lễ, không khí quỷ quyệt rợn người.
Bất chợt bên ngoài có người hô lớn "Giờ lãnh đã đến!". Ninh Hoàn nhăn mày nhìn ra ngoài nhà.
Bà mối bước vào, trên gương mặt trắng bệch là đôi gò má được tô đỏ rực, nữ nhân khoác trên mình chiếc áo đen hoa đỏ quá khổ nhìn như thể treo trên người, đôi mắt to bằng hai đồng tiền xu đen như mực vô hồn nhìn thẳng
vào trong nhà.
"Cô dâu chú rể đến!". Âm thanh phát ra từ khuôn miệng không hé một kẽ hở.
Hai đôi giày một đen, một bên thêu uyên ương sóng bước qua ngưỡng cửa. Tân
nương đội khăn trùm lụa đỏ lóng lánh chỉ vàng, giá y đỏ thẫm khẽ quệt
trên nền đất. Ninh Hoàn quét ánh mắt lướt qua gương mặt của chú rể, nhất thời hắn kinh ngạc đến sững sờ. Người này chẳng phải ai xa lạ mà chính
là sư huynh của Túc Tiển, Hư Không đạo trưởng người đang mất tích.
Ninh Hoàn giãy giụa muốn đứng dậy nhưng tay chân như bị một sợi dây vô hình
trói chặt trên ghế. Hắn há miệng muốn hét lên cũng chỉ phát ra vài tiếng ú ớ mơ hồ.
"Chớ vùng vẫy, không có ích gì". Ninh Hoàn giật mình quay người nhìn sang, chẳng biết từ lúc nào khán phòng đã ngồi đầy
khách. Biểu tình của họ vẫn duy trì trạng thái yên tĩnh chết lặng. Mặt
mũi ai cũng tái nhợt, cứng ngắc, ngồi đó trong tư thế ngay ngắn nghiêm
trang đến kỳ cục.
Ninh Hòan nhìn sang bên cạnh đột nhiên thấy
lạnh toát sống lưng. Giờ phút này, người ngồi ngay cạnh hắn chính là
Khương Thiết đã chết ngay từ đêm đầu tiên. Hai mắt hắn vô thần nhìn Ninh Hoàn, cổ như tượng gỗ cứng ngắc quay lại.
"Nhất bái cao
đường!". Bà mối đứng giữa tiền sảnh hô lớn. Ninh Hoàn khẽ nuốt nước
miếng, nhìn sang bên còn lại...bên cạnh hắn là Hầu tử và Cố lão đầu.
"Nhị bái Thiên địa!". Tân lang xoay người ánh mắt đảo qua Ninh Hoàn, bên
dưới y phục đỏ thẫm là vạt đạo bào màu trắng, y khẽ nhăn mày ngạc nhiên
khi nhìn thấy Ninh Hoàn.
"Phu thê giao bái!" Hư Không chần chừ
không hành lễ, tân nương thấy vậy liền bái lại một lần. Bên này Ninh
Hoàn đang giãy giụa không ngừng thì bất chợt một ánh nhìn âm lãnh bắn về phía hắn. Ninh Hoàn giật mình, hắn cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng
nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh nến đỏ trong phòng chập chờn. Một cơn gió
lạnh thổi tới hất tung khăn trùm của tân nương. Không biết ả ta đã quay
người từ lúc nào, gương mặt tái nhợt vằn vện bao phủ bởi tia máu chằng
chịt, trông chẳng khác gì chiếc mặt người đã bị lột da chỉ để lại hai
tròng mắt đen sâu hoắm. Mà ngay lúc này đôi mắt chết chóc kia đang chiếu thẳng về phía Ninh Hoàn...
Thân thể Ninh Hoàn như rơi vào hầm
băng, cả người cứng đờ không thể động đậy, mà ánh mắt kia như thể ma
trảo bóp nghẹn luồng không khí xung quanh hắn.
Tầm mắt Ninh Hoàn dần dần mơ hồ, ngay lúc này một vệt bóng trắng lóe lên đứng ngay cạnh
hắn. Quỷ tân nương bất ngờ thốt lên, "Ngươi...". Thanh âm khàn khàn tựa
hồ cổ họng đã lâu không được sử dụng. Tấm khăn trùm rơi xuống đất, tân
nương cuống quýt cúi người nhặt lên vội vàng đội lên đầu...
Nàng ta chậm rãi đứng thẳng người, hai hàng huyết lệ tuôn rơi trên gương mặt chằng chịt máu thịt. Bóng trắng khẽ thở dài không nói một lời...
Thoáng chốc Ninh Hoàn nghe thấy bên tai có ai đó gọi tên hắn. "Ninh Hoàn, Ninh Hoàn!". Thanh âm cực kỳ quen thuộc làm hắn nhớ tới...
Là ai
đang gọi ta? Ninh Hoàn mê man thầm nghĩ. Bóng trắng kia khẽ cử động,
ngón tay y lạnh như băng khẽ điểm lên trán Ninh Hoàn, "Trở về đi thôi,
có người tìm ngươi"...
Ninh Hoàn chậm rãi mở mắt, bên cạnh là Túc Tiển cau mày lo lắng.
"Sao vậy?", Ninh Hoàn còn đang choáng váng, hắn bối rối xoa đầu hỏi mơ hồ.
Rút cuộc cũng thấy hắn tỉnh lại, Túc Tiển mới thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi đổ
mồ hôi lạnh toàn thân, ta có gọi thế nào cũng không tỉnh". Y nhăn mày,
giọng nói lo âu, "Sao vậy? Gặp ác mộng?".
Ninh Hoàn lắc đầu,
cảnh tượng trong mộng hiện lên đứt quãng, hắn mơ màng nói, "Ta mơ thấy
mình tham dự một hỉ yến, ngồi bên cạnh ta là Khương Thiết, Cố lão đầu và Hầu tử. Sau đó tân nương đi vào..". Bất chợt đầu hắn đau như kim châm,
Ninh Hoàn ôm đầu co quắp cả người, "Sau đó... Sau đó..."
Túc
Tiển nhíu mày cắt lời hắn, "Mấy ngày nay phát sinh quá nhiều việc, ngươi gặp ác mộng là bình thường, đừng nghĩ bậy nghĩ bạ nữa".
Ninh Hoàn cắn môi, "Nhưng mà ta cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó rất quan trọng".
"Chuyện trong mộng sao có thể coi là thật". Túc Tiển cầm chiếc gối bị Ninh Hoàn làm rơi đặt dưới đầu hắn, "Vẫn còn sớm, ngươi ngủ thêm đi".
"Nhưng mà..."
"Không nhưng mà. Ngủ đi, chẳng biết chừng lại có thể mơ lại lần nữa".
"Còn có thể như vậy sao? Thế lát nữa nhớ nhắc ta không lại quên mất". Ninh
Hoàn vận chuyển đầu óc, thoạt nghe thì lời của Túc Tiển cũng có chút đạo lý nha. Hắn vừa nằm xuống khép mắt vừa không quên dặn dò người kề chăn
kề gối một phen.
" Ừ, ta sẽ nhớ." Túc Tiển vỗ nhẹ lưng Ninh Hoàn, thuận tay gói ghém lại góc chăn lộn xộn, miệng thúc giục, "Mau ngủ đi".
Giấc ngủ thứ hai không chút mộng mị, khi Ninh Hoàn tỉnh lại bên ngoài trời
đã sáng choang. Túc Tiển ngồi ở bên cạnh lên tiếng, "Tỉnh rồi?".
Ninh Hoàn gật gật đầu ngượng ngùng, "Sao ngươi không gọi ta".
Túc Tiển hứ một cái liếc ai kia, "Gọi rồi, ngủ như heo vậy, còn ngáy, ta gọi thế nào cũng không tỉnh".
"Không thể nào!". Túc Tiển nhướn mày nhìn Ninh Hoàn, hắn liền chột dạ gãi gãi
cổ, giảm mấy tông giọng, "Thì..ý ta là, chưa bao giờ ta ngủ ngáy nha".
"A~" Túc Tiển nhếch mép lộ ra điệu cười bông đùa. Ninh Hoàn vừa muốn phản
bác thì bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên. Hắn liền im bặt, hai người lặng lẽ trao đổi một ánh mắt. Túc Tiển xuống giường, người đứng bên ngoài là Tương Ninh.
"Túc tiểu huynh đệ." Tương Ninh nhìn quanh một hồi, hắn ghé người vào cửa nói thầm, "Ta có thể vào một lát không".
Túc Tiển lạnh lùng, y đưa tay chỉnh lại đai lưng, "Có chuyện gì thì nói ngay tại đây".
"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết chân tướng sự việc mười năm trước?".
Túc Tiển dựa vào thành cửa, nghe vậy y nghiêng đầu nhướng lên ánh mắt khinh thường, "Sự tình mười năm trước chẳng phải Tương sư gia đã sớm nói cho
chúng ta rồi sao?".
"Vậy còn Huyết Linh Chi thì sao?". Tương
Ninh nhìn chằm chằm Túc Tiển, giọng quyết đoán, tựa hồ hắn cho rằng
người kia sẽ không thể cự tuyệt.
Quả nhiên Túc Tiển giương mắt, y lạnh lùng đánh giá Tương Ninh, lâu sau mới lạnh lùng nói, "Đi vào". Dứt lời y quay người vào phòng. Tương Ninh khẽ thở phào, hắn cẩn thận nhìn
xung quanh thêm lần nữa rồi mới theo sau Túc Tiển.
"Nói đi." Túc Tiển ngồi ở cạnh bàn tự rót một ly nước không ngẩng đầu nói.
Tương Ninh thở dài, "Ta..ta thực sự là quản trướng của Lý Vận, chẳng qua là
có mấy năm làm ở tiệm cầm đồ nên học được ít thứ liên quan đến Bảo vật.
Chuyện mười năm trước đầu tiên phải kể đến việc Cố lão thuê Lý Vận vào
núi. Lúc đó ta cũng đi theo, vốn là muốn tranh thủ tìm bảo vật mang về".
"Đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Huyết Linh Chi. Nó tỏa
ánh sáng đỏ sẫm như máu, có nhiệt độ thậm chí chúng ta còn có thể cảm
nhận được từng mạch đập bên dưới. Cố lão đầu nói hắn ta tìm thấy Huyết
Linh Chi trong lăng mộ của một vị Công chúa. Thứ này mọc trên thi thể
nối liền với tâm mạch của nàng ta".
"Huyết Linh Chi lấy máu tươi làm thức ăn, màu càng đỏ, phẩm chất càng cao. Mà Huyết Linh Chi lúc đó
màu như máu, ngàn năm mới có một cây. Nếu ngươi ăn vào thì có thể trường sinh bất lão. Từ xa xưa để nuôi Huyết Linh Chi phải lấy người làm dược
nhân, không ngừng cung cấp máu tươi cho nó. Máu tươi không thể đứt đoạn, cho nên lúc đó chúng ta chỉ có thể luyện hóa nó cùng thi thể công
chúa". Ánh mắt hắn ta thoáng u ám, tiếp tục nói, "Nhưng mà đến ngày thứ
mười, Huyết Linh Chi biến mất".
"Vậy thì ngươi muốn chúng ta làm gì?" Túc Tiển híp mắt hỏi.
Tương Ninh sầm mặt, mâu quang lóe tia ác nghiệt, "Cục này có lẽ là do Công
chúa năm xưa bày ra. Nếu các ngươi muốn phá cục thì người bày phải chết. Oan hồn của ả ta tuy tà ma nhưng cũng chỉ là thứ mượn máu của Linh Chi
mà thôi. Những kẻ chết kia đều gặp chuyện ở Tiểu viện phía Nam, ắt hẳn ả ta trốn ở đó".
"Ngươi muốn ta đến đó tìm chân thân của nàng ta?"
"Đương nhiên ta sẽ đi cùng".
Túc Tiển nhếch khóe miệng, y cụp mắt, tóc mái che khuất nửa khuôn mặt giấu đi biểu tình,"Được", y nói.
Đợi Tương Ninh ra khỏi cửa, Ninh Hoàn bèn gọi nhỏ, "Ngươi tin lời hắn?".
Túc Tiển hừ lạnh, "Một chữ cũng không tin".
Ninh Hoàn nhíu mày, "Vậy...".
"Ngươi biết thứ quan trọng nhất khi luyện Huyết Linh Chi là gì không?". Ánh
mắt Túc Tiển tối sầm, khóe miệng hiện lên một tia khát máu, "Huyết nhục
của một kẻ có mệnh cách cứng cỏi".
"Năm đó Sư bá vì mệnh cách mà bị người nhà ruồng bỏ, sau đó thì được Sư tổ thu lưu". Gương mặt y lộ
vẻ thê lương, ánh mắt sâu thẳm.
Ninh Hoàn nghe vậy thì sững sờ, "Ý của ngươi là...".
"Chúng ta cùng xem Tương Sư gia còn muốn giở trò gì". Túc Tiển khẽ mở mắt,
chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, "Người đáng chết một kẻ cũng không
trốn thoát".