Ngày hôm sau, Đại Lý Tự nhận tin
báo Yến gia ở Nam thành xảy ra một vụ án mạng ngay lập tức phái người
đến điều tra, sau đó phát hiện hàng chục thi thể tan nát trong nhà
chính. Thảm án diệt môn Yến gia gây ra không ít sóng to gió lớn trong
Kinh thành, có người nói là do cừu gia tới cửa báo thù, cũng có kẻ lại
nói do đắc tội người trong giang hồ. Đáng tiếc là mấy ngày sau, một trận hỏa hoạn đã làm thảm án huyết tinh biến mất chỉ trong một đêm, mọi dấu
vết đều bị xóa sạch. Kể từ đó, sự kiện này trở thành một vụ án bí ẩn
chưa có lời giải của Đại Lý Tự.
Sau khi trở về từ Yến phủ, Ninh
Hoàn đem đầu đuôi ngọn ngàng nói cho phụ thân, Tiền Miện tạo phản đã là
chuyện ai cũng biết, Ninh phụ nghe xong chỉ thở dài một hơi "Nếu ta mở
miệng khuyên can, hắn cũng sẽ không rơi vào kết cục thế này". Nhìn phụ
thân nhiều ngày sầu não Ninh hoàn trong lòng cũng ê ẩm.
"Tiền Miện cuối cùng bị xử lý thế nào?" Ninh Hoàn gục xuống bàn, lơ đãng nghịch bộ trà sứ trắng trong tay.
"Người như thế chết không có gì đáng tiếc" Ninh Hoàn chống cằm, "Đúng rồi, tại sao ngày đó ở Yến trạch ngươi lại muốn ta giao ra Vu Quỷ Thần?" hắn
thắc mắc chuyện này đã lâu, thừa dịp ở cùng Túc Tiển thì muốn y nói rõ.
"Đương nhiên là vì diệt trừ Cổ mẫu vương", Túc Tiển nhấp một ngụm trà, cười
nhẹ, "Nếu không... Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thả nó trở lại Miêu Cương, chờ
Tiền Miện thứ hai xuất hiện?"
"Cổ mẫu vương chết?" Ninh Hoàn nhíu nhíu mày, "Ta còn tưởng rằng nó sẽ không chết"
Dưới lầu, thuyết thư tiên sinh đang kể chuyện nước miếng tung bay, Túc Tiển
tiện tay ném cho tiểu nhị một lượng bạc khen thưởng. "Lục thù Ngọc Quan
Âm vốn là vật chứa, cũng là nơi trú ngụ, cộng sinh của Vu quỷ thần và Cổ mẫu vương. Hổ phách bị phá nát, hồn phách của nàng ta được giải thoát,
không còn Vu quỷ thần, Cổ mẫu Vương tự nhiên sẽ chết"
"Như vậy a..." Ninh Hoàn khẽ thở dài.
"Không thì ngươi muốn thế nào?" Túc Tiển liếc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ninh
Hoàn "Bất quá ta nghĩ, nếu Vu quỷ thần báo mộng cho ngươi, nói vậy nàng
cũng hy vọng đạt được giải thoát"
Bên dưới thuyết thư tiên sinh
nói đến đoạn "Lỗ Đề một đấm hạ gục Trấn Quan Tây", quán trà nhất thời
tràn ngập tiếng hoan hô. Ninh Hoàn ngước mắt lên, ậm ừ hỏi "Ngươi hôm
nay sao lại thanh nhàn như vậy, còn có thời gian gọi ta uống trà"
("Lỗ Đề một đấm hạ gục Trấn Quan Tây" sự kiện diễn ra trong Thủy Hử. Lỗ Trí
Thâm tên thật là Lỗ Đạt, vốn làm chức Đề hạt ở Đông Kinh nên còn gọi là
Lỗ Đề. Thấy cảnh hai cha con Kim Thị bị Trịnh Đồ-Trấn Quan Tây
chèn ép, lăng nhục, đầu tiên ép buộc con gái làm thiếp, lại
đòi ba xâu tiền chuộc thân. Lỗ Đạt lập tức thấy chuyện bất
bình, ra tay tương trợ, bày kế khích tướng với Trịnh Đồ, ra tay đánh
chết tên bán thịt lợn vốn vô cùng hống hách này).
"Chỉ huy sứ
cho ta trường giả (nghỉ dài ngày). Đã nhiều ngày ngươi cũng ở nhà cũng
nhàm chán, ngày mai có muốn cùng ta xuất môn giải sầu hay không?" Túc
Tiển một tay chống má liếc nhìn ninh Hoàn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Xuất môn? Đi đâu a?" Ninh Hoàn nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay, vừa
nghe thấy lời này thì kinh ngạc ngẩng đầu lên. Từ sau lần gặp gỡ sơn phỉ kia, hắn vẫn không dám chạy loạn, ở nhà mãi đúng là phiền muộn thật sự, lên học đường thì chịu không nổi chi, hồ, giả, dã. Chủ ý xuất môn của
Túc Tiển đúng là một ý kiến hay a.
"Vậy là ngươi đáp ứng?" Túc Tiển xoi mói "Nhưng mà phải nói trước, ta đây xuất môn nhưng vẫn có nhiệm vụ trên người"
"Nhiệm vụ gì?" Ninh Hoàn nghĩ đến tràng cảnh gặp gỡ lúc trước không khỏi cảnh giác.
Túc Tiển nhếch mép "Yên tâm --". Y nhấp một ngụm trà, ngước mắt "Thượng đầu phái ta đi tìm một món đồ mà thôi"
Ninh Hoàn nghe y cam đoan không phải chuyện gì kỳ quái liền vui vẻ đáp ứng.
Hỏi đến đoạn đi đâu thì Túc Tiển qua loa trả lời còn ra vẻ bình chân như vại.
Bữa tối, Ninh Hoàn đề cập đến việc muốn đi chơi xa cùng
Túc Tiển thì được nhị vị lão gia ở nhà cực kỳ tán thành "Túc Thiêm sự*
tuổi trẻ tài cao a, ngươi thân cận với y là chuyện tốt. Trước khi ra
ngoài nhớ bảo Ninh Tứ chuẩn bị thêm chút ngân lượng mang theo".
(Thiêm sự: là chức quan phụ tá cho Đô Chỉ huy sứ trong Cẩm y vệ)
Ninh Hoàn có chút kinh ngạc "Thiêm sự? Hắn thăng chức?" Nhớ lúc mới gặp
nhau, kim bài của y mới chỉ là quan tứ phẩm, giờ đã thành Chỉ huy Thiêm
sự, thăng chức nhanh như vậy.
Ninh phụ gật đầu "Nghe nói là nhờ lập đại công từ vụ án của Tiền Miện"
Ninh Hoàn cảm khái, quả nhiên là bán mạng vì..chức a (edit láo). Đương nhiên là chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, chứ mà nói ra cha hắn nghe được kiểu
gì cũng bị mắng là không có tiền đồ.
Sớm hôm sau, Ninh Hoàn thu
dọn ít hành lý đơn giản liền lên đường xuất phát, vừa ra đến cửa đã thấy Túc Tiển cưỡi ngựa đứng chờ.
"Hiện tại có thể nói cho ta biết là đi đâu chưa?" Hai người vừa cưỡi ngựa ra khỏi thành Ninh Hoàn đã gấp gáp thắc mắc.
"Đàm Châu. Đi lúc này có lẽ đã qua mất hội Hoa triều*" Túc Tiển trả lời.
(Hoa triều: tương tuyền là ngày 12 tháng 2 hoặc ngày 15 tháng 2 âm lịch, là ngày trăm hoa đua nở)
Ninh Hoàn nghe đến đây thì tràn trề phấn khích "Hoa triều, hẳn là có rất nhiều thứ ăn ngon chơi vui đúng không?"
Túc Tiển "Ừ" khẽ một tiếng, y liếc nhìn Ninh Hoàn trêu đùa "Cả ngày chỉ biết ăn chơi, Ninh công tử chỉ có chút tiền đồ này?"
Ninh Hoàn đã quá quen với kiểu trào phúng của ai kia, không thèm để ý hất
tóc phản pháo "Làm sao, Túc đại nhân muốn làm thê tử của ta hay sao?"
Túc Tiển bị hỏi đến ngẩn người, đôi lông mày hiện vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Ninh Hoàn hứ một tiếng, híp mắt công kích "Ngươi xem, ngươi không phải
thê tử của ta thì quản ta làm gì --" Vừa dứt lời thì nhe răng về phía y, đôi mắt trong veo nhìn thẳng Túc Tiển, khóe miệng còn nở nụ cười khiêu
khích.
Túc Tiển sầm mặt, ngây người lạc trong đôi mắt đen láy,
lát sau mới nặn ra cái "Hừ" lạnh khinh thường. Y kéo ngựa vòng lên trước không thèm nhìn vẻ đắc ý của người kia.
Hai người đi đường cũng chẳng vội vàng, du sơn ngoạn thủy, ăn, mặc, ở, đi lại đều theo ý Ninh
Hoàn, đúng là vui đến quên cả trời đất. Vài ngày sau, lần đầu tiên họ
chuyển qua thủy lộ, sắc trời dần tối, hai người ghé vào khách điếm gần
sông nghỉ chân. Trước cửa là một con chó mực đang nằm ngủ, thấy khách
tới cũng chẳng thèm động đậy, he hé mắt rồi lại đóng chặt nằm bẹp dưới
đất.
Vừa đến cửa, từ bên trong đã truyền ra âm thanh huyên náo.
Hơn mười đại hán vạm vỡ la hét đứng chắn lối ra vào, bên cạnh là chồng
chất vò rượu bị đập vỡ. Thấy hai người trước cửa, tiếng huyên náo liền
im bặt, đám đại hán quay đầu, mắt lóe hung quang nhìn Túc Tiển và Ninh
Hoàn như hai con cừu non béo bở.
Ninh Hoàn giật giật ống tay áo Túc Tiển, nhỏ giọng nói "Chúng ta nên đổi nơi khác a!"
"Ôi chao, vị tiểu huynh đệ này" Từ giữa đám người một lão đầu gầy còm với
ra, đôi mắt cáo già đảo quanh đầy vẻ gian xảo, "Quanh đây năm dặm chỉ có một mình khách điếm của chúng ta thôi a"
"Chọn nơi này đi!"
Ninh Hoàn vừa muốn cự tuyệt thì đã nghe Túc Tiển tùy tiện đáp ứng. Hắn
quay đầu đang muốn mở miêng phản đối thì đã thấy y đẩy cửa đi vào. Ninh
Hoàn chẳng còn cách nào khác đành bám theo đuôi.
"Hảo a, hai vị khách quan là nghỉ chân hay là ở trọ?" Lão đầu gầy còm lên tiếng hỏi.
"Nghỉ chân nghỉ chân" Ninh Hoàn vội trả lời, bọn họ dự định sẽ ở đây một đêm, sáng mai tiếp tục lên đường. Nhưng mà vừa nhìn thấy cảnh tượng kia Ninh Hoàn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. "Hai bát mì Dương
Xuân, chúng ta còn đang vội"
"Được được, khách quan ngài chờ"
Hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, Ninh hoàn chẳng kịp thở mà ghé vào tai
Túc Tiển thầm thì "Xem kìa quầy của chưởng quỹ còn chẳng có đến một cuốn sổ sách đúng không? Đây là hắc điếm a, ngươi đừng nói với ta là không
phát hiện ra"
"Ta biết" Túc Tiển cầm ấm nước rót cho mình một ly.
"Ngươi biết mà còn vào? Một mình ngươi đánh thắng được nhiều người như vậy
sao?" Ninh Hoàn lo lắng nhìn hơn mười gã đại hán lưng hùm vai gấu ở cửa, lại quay về nhìn gương mặt lạnh lùng phớt lờ của y, hắn thở dài não nề
"Ngươi nói có bao nhiêu khả năng chúng sẽ bỏ thuốc vào đồ ăn a? Liệu có
bị băm thành bánh bao nhân thịt người không??"
"Yên tâm, ta ăn mặn hơn ngươi"
Ninh Hoàn khinh thường khịt mũi "Thôi đi, là do ngươi khẩu vị nặng"
'Đinh linh, đinh linh' Đúng lúc này, từ bên ngoài khách điếm có tiếng chuông
lanh lảnh vang lên, con chó mực đang ngủ trước ngưỡng cửa đột nhiên đứng dậy sủa về đằng xa. Túc Tiển đặt chiếc cốc xuống, nheo mắt nhìn ra cửa.
"Hỉ thần mượn đường, người dương mau tránh"
"Đinh linh, đinh linh"
"Hỉ thần mượn đường, người dương mau tránh"
Tiếng chuông càng ngày càng gần, trong bóng tối xa xăm xuất hiện hai bóng
người, đi trước là một nam nhân trung niên, mặc áo choàng bạc màu, nước
da ngăm đen, một vết sẹo dữ tợn từ giữa chân mày kéo dài như muốn phân
chia gương mặt y. Nam nhân cầm một xấp tiền giấy dày cộp trên tay, vừa
hô lớn vừa ném tiền lên không trung. Phía sau y là một người đàn ông
khoác áo liệm trắng trơn, đầu đội đấu lạp không thấy mặt, chân tay phù
nề, bàn chân cứng đờ di chuyển.
Chưởng quỹ vừa nhìn thấy tiền
giấy bay tán loạn trên mặt đất thì đổi sắc mặt, hướng ra phía cửa nhổ
nước bọt "Xúi quẩy, quấy nhiễu buôn bán của gia gia ngươi". Nói xong đã
muốn phái đám đại hán ra thu thập người.
"Chưởng quỹ ăn nói cẩn
thận, xúc phạm Hỉ thần không có kết quả tốt" Túc Tiển nhếch miệng, nhìn
hai bóng người ở ngoài không có nửa điểm vui cười.
Nam nhân
trung niên kia ngừng lại, đôi mắt từ từ trở nên nghiêm nghị, giọng nói
cực kỳ tối tăm, khàn khàn, như thể đã lâu không nói chuyện "Hành gia*?
Trên người ngươi có mùi tử thi, chẳng lẽ cũng là cản dạ lộ?"
(Hành gia: Người cùng nghề)
Túc Tiển lắc đầu "Sự phụ nói đùa, chúng ta hai người chỉ là đi ngang qua dừng nghỉ chân mà thôi"
Mấy gã đại hán vừa muốn vén tay áo đuổi người, chưa kịp đến gần nam nhân
kia đã nghe thấy từ sau lưng y vang lên tiếng 'khằng khặc' giống như âm
thanh phát ra từ trong cổ họng bị vật gì làm tắc nghẽn. Túc Tiển run mắt nói "Đường xá gập ghềnh, mời sư phụ an tâm đi thôi, tích thêm âm đức"
Gió thổi tung bay đấu lạp của người phía sau, lộ ra gương mặt tái nhợt,
sưng tấy của người chết. Hắn nhắm chặt hai mắt, thất khiếu bị giấy vàng
chặn lại. Nhất thời khách điếm trở nên yên ắng, nam nhân trung niên quan sát Túc Tiển trong chốc lát đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nói với lão
đầu đang co rúm ở trong góc "Chưởng quỹ, ta khuyên ngươi nên thành thật
buôn bán, người ngồi trong khách điếm của người là một Sát quỷ"
Nói xong, hắn lại rung vang chuông trong tay "Đinh linh, đinh linh"
"Hỉ thần mượn đường, người dương mau tránh" một trước một sau dần hòa vào màn sương mù trong đêm tối.