Càng quỷ dị hơn là, một đám người đang đứng ở cửa nhà nhìn chằm chằm bà ta.
Trưởng thôn dẫn đầu sắc mặt rất khó coi, bà ta có thể nhìn thấy ánh lửa trong mắt ông.
Sau lưng Dương Kim Đệ phát lạnh, người khác cho rằng lão già này là người
mặt mũi hiền lành, chỉ có bà ta biết, lão già này rất âm ngoan.
"Trưởng thôn, sao các người lại tới đây?" Dương Kim Đệ vừa lên tiếng liền phát
hiện cổ họng của mình khàn khàn, bà ta giật giật, đang chuẩn bị đứng
lên, chợt phát hiện hạ thể hơi khác thường.
Vừa nhìn, bà ta bỗng nhiên hét lên dịch ra. Đây, đây là chuyện gì xảy ra? Sao bà ta và Vương Cường lại...
Ký ức chậm rãi ùa về, mặt Dương Kim Đệ tái nhợt, xong rồi xong rồi, lần này làm sao mới tốt đây?
Trưởng thôn đôi mắt đục ngầu liếc nhìn hai người trước mắt, khiến cho người ta cảm thấy mấy phần âm trầm.
Tần Nhất như có điều suy nghĩ, mắt nhìn trưởng thôn, khóe môi hơi vểnh, tóc rối màu đen dưới ánh mặt trời hơi lay động, đôi mi thanh tú hơi nhếch,
không nghĩ tới, một cái thôn nho nhỏ, vậy mà cũng không đơn giản.
"Thu thập xong đến từ đường cho tôi." Trưởng thôn vứt lại câu này liền rời đi.
Trưởng thôn đi rồi, mọi người lập tức lại bùng nổ, phải tới từ đường đó, từ
đường này là lúc bọn họ vào ở nơi này cùng nhau xây dựng lên. Khi đó
trưởng thôn nói một thôn xóm không thể không có quy củ và nghiêm phạt,
chỉ cần người phạm sai lầm đều phải đi từ đường.
Thế nhưng từ
đường lại không phải nơi tốt lành gì, người bình thường đến đó cuối cùng đều khó thoát khỏi cái chết. Nhắc tới cũng tà môn, người tới từ đường
chẳng qua là bị phạt quỳ ở bên trong mấy ngày, thế nhưng sau khi ra
ngoài, người nào người nấy cũng đều sẽ nhiễm bệnh, sau đó chết bệnh.
Tuy trưởng thôn nói là ngoài ý muốn, nhưng mọi người vẫn cảm thấy rất quỷ dị.
Dương Kim Đệ nhìn ánh mắt đồng tình của đám người, trong lòng không mấy để
tâm. Trong tay bà ta có nhược điểm của lão già kia, bà ta ngược lại muốn xem xem lão dám động tới mình hay không.
Lúc trước bà ta không
nói, cũng là biết sau khi mình nói ra nhất định sẽ trở thành cái đinh
trong mắt lão già kia, không phải vạn bất đắc dĩ, bà ta không muốn
dùng tới con át chủ bài này, nhưng bây giờ không có biện pháp khác.
Tần Nhất đứng ở vòng ngoài khẽ vuốt cằm cười, không nghĩ tới cô ngoài ý
muốn chọc ra được một đại Boss, cũng không biết bên trong thôn nho này
cất giấu bí mật gì.
Từ đường của thôn không mở ra cho người ngoài, nhưng đây đối với Tần Nhất mà nói lại không có tác dụng gì.
Dễ dàng trèo lên nóc nhà, từ đường là nhà ngói, Tần Nhất tìm vị trí tốt,
lật một viên ngói nhỏ lên, tình cảnh bên trong từ đường cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Kỳ quái, xây từ đường ở phía sau cùng, rốt cuộc là có bí mật gì
Bên trong từ đường, gương mặt mo âm tàn hung ác của trưởng thôn nhìn Dương
Kim Đệ phía dưới: "Dương Kim Đệ, có biết mình phạm sai gì không?"
Quét mắt nhìn xung quanh, giọng nói trưởng thôn rất không vui: "Gian phu kia đâu? Tại sao Vương Cường không tới?"
Dương Kim Đệ tuyệt không sợ trưởng thôn: "Hắn không cần đến, tôi tới là muốn
nói với ông một tiếng, ông không thể nhốt chúng tôi vào trong từ đường."
"Không thể? Bà cho rằng mình là ai." Sắc mặt trưởng thôn âm tàn, không hề có
chút hiền lành hòa ái nào mà tối hôm qua Tần Nhất nhìn thấy.
"Tôi không phải là ai, nhưng Cổ Thành, ông hẳn là không muốn bí mật của từ
đường bị người khác biết nhỉ." Dương Kim Đệ nhướn mày, tự tin nhìn
trưởng thôn.
"Bà biết cái gì?" Thôn trưởng Cổ Thành lập tức đứng lên, hai đầu lông mày tràn đầy lệ khí, mặt mo tràn đầy nếp uốn giống như ma
quỷ tới từ Địa Ngục.
Tần Nhất trên nóc nhà lười biếng phơi nắng, trong mắt phượng lại lóe tinh quang, bí mật của từ đường?
Thú vị.
Bên trong từ đường, đàm phán vẫn đang tiếp tục.
"Tôi biết tất cả mọi chuyện, cho nên Cổ Thành, ông tốt nhất đừng bức tôi,
nếu tôi bị kinh sợ, bí mật của ông cũng không giữ được đâu."